Chương 19: Ảnh sếch xỳ

Nhờ phúc chuyện nhà Hạ Dao mà Triệu Dã nổi tiếng rồi, bởi vì ở trong video hắn gọn gàng nhanh chóng đá một cái soái ơi là soái.

[Ôi má ơi đẹp trai quá đi!]

[Làm chị em ruột khác cha khác mẹ với bà con, bản miêu tuyệt đối không giấu làm của riêng. Tọa độ 5 phút 12 giây, trong nháy mắt tiểu cưa cưa đá bay dao gọt dưa cơ bụng lộ ra nè. Chỉ một góc nhỏ thôi cũng đủ nhìn ra có ít nhất tám múi!]

[Đáp đất thành công (*)! Mặt này, mũi này, eo này, á á á, tui chớt!!!]

[Trực tiếp chụp màn hình thu gom. Chịu hết nổi rồi, 3 phút, tui muốn toàn bộ tư liệu của tiểu cưa cưa!]

(*) Lầu trên cho tọa độ nên lầu dưới đáp máy bay theo tọa độ



Những lời nói không kiềm chế nổi giống như trên chiếm cứ một nửa giang sơn khu bình luận. Tận mắt chứng kiến đầu đuôi câu chuyện, Thẩm Hoài Xuyên rất để ý đến kết quả, cũng không thể tránh khỏi kết cục lưu lạc đến nơi này xem chút bình luận.

Nhìn thấy đoạn video và ảnh cắt dân mạng tải lên, quỷ thần xui khiến Thẩm Hoài Xuyên nhớ lại ngày hôm đó y chạm vào người Triệu Dã, nhớ lại xúc cảm lúc y chống tay trên bụng hắn.

Cứng rắn, như khúc gỗ lồi lõm…

Chờ chút…

Bỗng dưng Thẩm Hoài Xuyên nắm chặt bút máy trong tay, không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng.

Nhớ chuyện này để làm gì?!!!

Mà cùng lúc đó, tại Thanh Xuyên Quan cách thủ đô trăm dặm… Liếc nhìn đống bình luận của cộng đồng mạng, Triệu Dã sờ sờ cằm, lâm vào suy tư.

Người trẻ tuổi bây giờ đều… thực tế như vậy sao?

Triệu Dã hiểu ra rồi! Vì thế hắn dứt khoát vén áo lên, cầm điện thoại di động quay camera về phía cơ bụng của mình chụp ba tấm. Sau đó hắn mở WeChat, chọn một tấm ảnh có góc chụp đẹp nhất gửi cho Thẩm Hoài Xuyên.

Sự tình phát sinh quá nhanh, hệ thống bị thao tác nhanh nhẹn của hắn dọa sợ ngây người!

“Kí chủ, ngươi thật không biết xấu hổ!” Sau đó nó dừng một chút, đổi một cách nói khác: “Này, ngươi có nghĩ tới không, thật ra hành vi này là quấy rối tìиɧ ɖu͙© đấy!”

Triệu Dã: “Hả?”

Vì vậy, ở đầu kia, nhìn thấy trên màn hình điện thoại xuất hiện thông báo “Bạn có một tin nhắn mới”, Thẩm Hoài Xuyên tiện tay nhấn mở, vừa vặn nhìn thấy tấm hình này.

Thẩm Hoài Xuyên: “…”

Thắt lưng của Triệu Dã cũng đẹp như thân hình của hắn vậy, làn da màu đồng, cơ bắp cuồn cuộn, đường cong rõ ràng, từ xương sườn đến xương chậu, từng múi nổi rõ, tạo thành đường nét khêu gợi.

Thẩm Hoài Xuyên nháy mắt bối rối, ý niệm chợt lóe đầu tiên trong đầu không ngờ lại là: Thật sự có tám múi!

Cậu chủ Thẩm không khỏi nghĩ tới bình luận trên mạng: Mặt này, mũi này, eo này, á á á, tui chớt!!!

Một giây sau, Thẩm Hoài Xuyên phản ứng lại.

Không đúng, tại sao mình lại nghĩ đến câu đó?

Bốp một tiếng, điện thoại di động từ trên tay rơi xuống mặt bàn. Thư ký đang chỉnh lý văn kiện bên cạnh nghe thấy tiếng động, theo bản năng ngẩng đầu lên: “Tổng giám đốc?”

Thẩm Hoài Xuyên bình chân như vại, trầm giọng trả lời: “Không có chuyện gì!”

Đợi đến khi thư ký cúi đầu làm việc, Thẩm Hoài Xuyên mới luống cuống tay chân thoát ra khỏi WeChat. Y muốn làm chút gì đó để dời đi lực chú ý, sau đó theo thói quen tiến vào nhóm bạn tốt. Nhưng ngàn vạn lần không ngờ chính là, khung trò chuyện vừa mới nhảy ra, đập ngay vào mắt y lại một lần nữa là ảnh chụp của Triệu Dã.

Bên dưới, đám bạn tốt không ngừng đẩy khung chat.

[Có một hố đen ngay hoa cúc]: Để tui lau nước miếng trên màn hình cái đã!



[Duyệt tận ngàn giai]: Nhìn ra rồi, tuổi 20+, cao 182, lẽ nào đây chính là tiểu chó săn?

Thẩm Hoài Xuyên theo bản năng tỉ mỉ hồi tưởng, cuối cùng xác định mình không đoán sai. Không phải là tiểu chó săn, Triệu Dã chính là Husky nha.

[LOL đưa chồng cho tui]: Đâu chỉ thế! Vai rộng, mông cong, eo chó đực! Ba thuộc tính cơ bản nhất của máy đóng cọc hình người đều tập hợp đủ hết, còn thiếu phần ngoài kia thôi, thật muốn cầm thước đo hộ hắn!!!

Thẩm Hoài Xuyên: “…” Đám gà con này sao càng ngày càng lộ vậy?!

Thẩm Hoài Xuyên nhịn xuống ý nghĩ muốn trôi theo mơ tưởng viển vông, yên lặng tắt điện thoại di động. Y nghĩ, xem ra hôm nay không thích hợp để cầm điện thoại. Nhưng Thẩm Hoài Xuyên không hề hay biết, Triệu Dã đã thành công chôn xuống một hạt giống trong lòng y.

Triệu Dã cầm điện thoại di động suốt hai giờ, đợi đến khi phát hiện bản thân vừa không bị Thẩm Hoài Xuyên kéo đen, cũng không nhận được tin nhắn chất vấn từ đối phương mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Nhờ phúc chủ ý “Nhang miễn phí” của Triệu Dã, cộng thêm sức ảnh hưởng từ lục đυ.c gia đình nhà Hạ Dao, mấy ngày nay dòng người đến Thanh Xuyên Quan tăng vọt hơn gấp đôi, miễn cưỡng bổ sung nguyên liệu cho Cao Nấm Chân.

Bên kia Linh Chân đạo trưởng làm ăn buôn bán phát đạt, bên này Triệu Dã cũng không nhàn rỗi, hắn đang dạy Triệu Thần Tinh vẽ bùa. Đầu tiên Triệu Dã cầm tay dạy Triệu Thần Tinh vẽ ba lần, sau đó để Triệu Thần Tinh tự mình nghiên cứu tập luyện.

Sáng sớm đầu thu, mặt trời không còn nóng rực nữa. Triệu Dã nằm trên ghế xích đu dưới mái hiên, quạt cói trong tay chậm rãi lắc lắc. Triệu Thần Tinh ngồi xổm trên băng ghế, nghiêm túc vẽ bùa. Linh Chân đạo trưởng thì ngồi cạnh băng ghế, vội vàng chế tạo Cao Nấm Chân. Ước chừng qua ba tiếng, vẽ phế một đống lá bùa, rốt cuộc Triệu Thần Tinh cũng vẽ xong một tấm Diệt ôn phù, cậu nhóc vô cùng phấn chấn đưa phù triện vẽ xong đến trước mặt Triệu Dã.

“Tổ tông, người xem?”

Triệu Dã mở mắt ra, nhận lấy tấm Diệt ôn phù, sau đó sờ sờ tóc cậu nhóc: “Không tệ, so với sư phụ đầu gỗ của con thì giỏi hơn nhiều!” Cùng một phương pháp dạy học, Triệu Thần Tinh mất ba tiếng là có thể học được, Linh Chân đạo trưởng xài hết ba ngày mà chỉ mới bò đến ngạch cửa.

Ở bên cạnh, đang chuẩn bị đứng dậy đi nấu cơm tối, Linh Chân đạo trưởng: “…”

Bối phận lớn, nghe cậu! Nhưng đừng ở trước mặt ta lấy ta ra làm vai phản diện để dạy đồ đệ của ta có được không? Bộ ta không biết sĩ diện hả?

Triệu Thần Tinh đáp lại: “Không đâu, sư phụ rất lợi hại…”

Linh Chân đạo trưởng vui mừng trong bụng. Vẫn đồ đệ là ngoan nhất, mới bây lớn mà đã biết ra mặt giúp sư phụ. Không ngờ Triệu Thần Tinh vắt hết óc mới nghẹn ra câu kế tiếp: “Sư phụ… Người… Chạy trốn cực kỳ nhanh!”

Đặc biệt là vụ của Lưu Tiểu Muội, Linh Chân đạo trưởng không chỉ dùng hai chân chạy thắng Lưu Tiểu Muội đang bay, mà còn có thể vừa chạy trốn vừa gọi điện thoại tìm quân cứu viện.

Triệu Dã cười hớn hở.

Linh Chân đạo trưởng: “…”

Đồ đệ… Con không sợ ta giận con hả?! Chạy trốn nhanh cũng là một ưu điểm đó có biết không! Có tin hay không, nếu sư phụ đi tham gia Thế vận hội, nhất định có thể bao hơn phân nửa số huy chương vàng môn điền kinh đó!

Linh Chân đạo trưởng giận dỗi nghĩ.

Ngay tại thời điểm ba người nói cười vui vẻ, Phó Khai Thành lặn lội tìm tới cửa, ông đến để giới thiệu cho Triệu Dã một cửa làm ăn.

Hiện tại đạo quan càng ngày càng bận, Linh Chân đạo trưởng không thể phân thân, cho nên Triệu Dã mang Triệu Thần Tinh hành trang đơn giản lên đường, “dạy trẻ từ thuở còn thơ” mà.

Phó Khai Thành nói: “Người gặp chuyện là con trai độc nhất nhà họ Lý. Quãng thời gian trước cậu ấy bị bệnh, một loại quái bệnh, đông y tây y đều xem qua nhưng có chữa thế nào cũng không khỏi, đã vậy còn càng ngày càng nghiêm trọng.”

Nhà họ Lý sống ở Tùng thị kế bên, lúc xe đến chỗ đã là xế chiều.

Quản gia tiến lên đón: “Ngài Phó, ngài đã tới, xin mời vào.”

Đoàn người vừa vào cửa mới phát hiện trong phòng khách không hề lớn đã ngồi đầy người, phóng tầm mắt nhìn sơ có ít nhất bảy, tám vị đại sư.

Phó Khai Thành: “Ơ?”

Quản gia vội vã giải thích: “Những vị khách nhân này giống như ngài, nghe nói chuyện nhà chúng tôi nên đặc biệt đến đây một chuyến.”

“Ra là thế!” Phó Khai Thành minh bạch, quay người giải thích cho Triệu Dã: “Tuy nhà họ Lý không lộ mặt nhiều với bên ngoài, thế nhưng từ trước đến giờ đều trọng nhân nghĩa. Những người này giống như tôi, đều nhận ân huệ của nhà họ.”

Triệu Dã gật gật đầu, tiến lên thi lễ: “Thanh Xuyên Quan Triệu Dã, kiến quá các vị đạo hữu.”

(Đạo hữu là xưng hô ngang hàng. Tổ sư gia của Thanh Xuyên Quan đã đắc đạo thành tiên, mà Triệu Dã là sư huynh của ông ấy, cho nên so với mấy vị đại sư thì vai vế cao hơn, mà chỉ xét thực lực hay tuổi tác thì cũng cao hơn rất nhiều. Tuy nhiên Triệu Dã có ý nhường nhịn nên xưng hô ngang hàng, chỉ là mấy vị đại sư không biết.)

Toàn bộ những người đang ngồi ở đây không khỏi nhíu mày. Không bàn tới việc bọn họ chưa từng nghe tới Thanh Xuyên Quan, phỏng chừng chỉ là tiểu quan nơi sơn dã, chỉ bàn tới bản thân Triệu Dã, lấy tuổi của hắn ra tính, có thế nào cũng nên tôn kính xưng bọn họ một tiếng “Tiền bối”. Quan trọng nhất chính là, một tiểu tử chưa ráo máu đầu, cộng thêm một đứa trẻ bảy, tám tuổi thì có thể giúp được gì?

Tuy rằng cảm thấy Triệu Dã không biết lễ phép, nhưng người dẫn đầu – Phụng Dương đạo trưởng – vẫn ôn tồn nói: “Chuyện này không phải là chuyện các ngươi có thể dây vào, nên về đi.” Dù sao việc nhà họ Lý quá tà môn, ngay cả ông cũng không hoàn toàn nắm chắc.

Triệu Dã chỉ nói: “Chúng ta đi một chuyến cũng không dễ dàng, nếu cứ như vậy trở về chẳng phải là uổng phí một phen công phu, dù sao cũng phải thử một lần mới cam tâm.”

Lúc này có người tính tình thẳng, nói ngay: “Chỉ sợ đến lúc đó các ngươi kéo chân sau mà thôi!”

Sau đó hai phe không nói gì nữa. Triệu Dã là bởi vì biết hiện tại có tranh chấp cũng vô dụng, còn đối phương thì đại khái thấy hắn không biết phải trái nên lười khuyên.

Hắn kéo quản gia qua một bên, hỏi: “Mấy vị đại sư kia lai lịch thế nào?”

Quản gia lập tức giới thiệu: “Ngồi ở chủ vị là Tùng Sơn Quan Phụng Dương đạo trưởng, vị bên cạnh là Trần gia Nam Yến Trần Dương Trần đại sư…”

Cũng nhờ phúc Linh Chân đạo trưởng, khoảng thời gian này Triệu Dã bù lại không ít thường thức có liên quan đến huyền môn, cho nên nghe một chuỗi danh hào xong trong lòng đã có nắm bắt đại khái.

Những người này hoặc là thành danh đã lâu, hoặc là xuất thân danh môn, nói chung đều là dân có lai lịch. Chẳng trách tự tin kiêu ngạo như vậy, trong lòng cũng mang thiện ý.

Đang nói nói thì một người đàn ông trung niên từ trên lầu đi xuống, chính là gia chủ hiện tại của nhà họ Lý, Lý Chính Đức. Khuôn mặt ông tiều tụy thấy rõ, trước tiên hướng về phía mọi người gập người bái một cái thật sâu, sau đó mới lên tiếng: “Làm phiền chư vị ngàn dặm xa xôi đến đây, đại ân này hiện tại không có gì để bày tỏ hết cảm kích, Lý mỗ xin ngày sau báo đáp.”

Phụng Dương đạo trưởng đáp lời: “Ngài Lý, thời gian cấp bách, không bằng trực tiếp dẫn chúng ta đi xem cậu nhà.”

Lý Chính Đức: “Chư vị, mời đi theo tôi!”

Lý Chính Đức trực tiếp dẫn mọi người vào trong phòng ngủ lầu hai, vừa vào cửa liền ngửi được mùi hôi thối nồng nặc. Con trai của Lý Chính Đức – Lý Hạo mười tám tuổi – đang nằm ở trên giường, hôn mê bất tỉnh. Mọi người ngẩng đầu nhìn nhau, lại nhìn bệnh nhân trên giường. Sát khí bao phủ chàng trai trẻ, cơ hồ hóa thành thực chất.

Lý Chính Đức trực tiếp xốc lớp chăn đắp trên người Lý Hạo, nghẹn ngào kể: “Mới đầu trên người nó chỉ nổi ban đỏ thôi, chúng tôi đều cho là nó bị dị ứng, nhưng đi bệnh viện lại không tra ra được là chứng bệnh gì. Sau đó bệnh của nó càng ngày càng nặng…”

Lúc này mọi người vây quanh giường, chỉ thấy trên người Lý Hạo mọc đầy nhọt độc, tấm ga trải giường dưới thân đã bị máu mủ từ nhọt độc chảy ra thấm ướt hơn nửa. Quan trọng nhất chính là, đám nhọt độc to to nhỏ nhỏ này tụ thành từng cụm, mơ hồ hiện ra đường nét mặt người, có chừng mười mấy cụm như vậy.

Mọi người không khỏi hít khí lạnh: “Đây là… Nhọt Mặt Người?”

“Làm sao có thể?!” Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Nhọt Mặt Người chính là do oán quỷ biến thành, hướng về phía hung thủ sát hại mình mà báo thù. Nói cách khác, trên tay Lý Hạo có đến mười mấy mạng người!