Chương 14: Nằm mơ giữa ban ngày

Cũng vừa lúc đó Phó Khai Thành chú ý tới Triệu Dã đứng cách chỗ ông không xa. Ông chạy chậm tới: “Triệu đạo trưởng, sao ngài đến đây?”

Lúc này Triệu Dã đang chỉnh lại quần áo một chút, nghênh đón Phó Khai Thành, đồng thời tìm một lý do đường hoàng: “Ta tới xem một chút, lo không biết có xảy ra chuyện nữa không.”

Phó Khai Thành cảm kích: “Vậy thì thật làm phiền Triệu đạo trưởng.”

Triệu Dã nghiêng đầu nhìn về phía mấy người phía sau ông: “Không biết hai vị này là?”

Phó Khai Thành giới thiệu với hắn: “Vị này chính là giám đốc của Thẩm thị ở thủ đô, Thẩm nữ sĩ Thẩm Tinh Hàm. Vị này chính là tổng giám đốc Thẩm thị, Thẩm tiên sinh Thẩm Hoài Xuyên.”

Sau đó ông quay đầu nhìn về phía Triệu Dã, lập tức sững sờ. Bởi vì ông không tiện để cho cô Thẩm và cậu Thẩm biết ở công trường từng xảy ra chuyện ma quái, cho nên ông chỉ giới thiệu: “Vị này chính là Triệu đạo trưởng Thanh Xuyên Quan ở trên trấn.”

Đến lúc này Triệu Dã mới xem như chân chính nhìn rõ dáng dấp của Thẩm Hoài Xuyên. Y đại khái trên dưới hai mươi bốn hai mươi lăm, dung mạo tuấn tú, hàng mi dài cong vυ"t, ánh mắt lạnh nhạt, âu phục cắt may khéo léo phác hoạ ra vòng eo tuyệt mỹ, lộ bên ngoài cổ áo là chiếc cổ trơn bóng trắng nõn…

Triệu Dã cật lực đè xuống khóe miệng muốn nhếch lên, bắt tay với Thẩm Tinh Hàm xong mới quay đầu nhìn về phía Thẩm Hoài Xuyên: “Cậu Thẩm!”

Thẩm Hoài Xuyên cũng đưa tay ra, năm ngón tay thon dài, đốt tay rõ ràng.

Bàn tay thật ấm áp.

Triệu Dã âm thầm cảm khái: Ngay cả tay cũng đẹp mắt như vậy!

Có lẽ là ánh mắt Triệu Dã quá nóng bỏng, Thẩm Hoài Xuyên hơi có chút không khỏe. Y thu tay về, quay đầu nhìn về phía Phó Khai Thành: “Chúng ta qua chỗ khác xem một chút đi!”

“Vâng vâng.” Phó Khai Thành vội vã đáp, nói xong mới nhớ ra, quay đầu nhìn về phía Triệu Dã.

Triệu Dã nói rằng: “Không có chuyện gì, ngài đi đi!”

Đợi đến khi đoàn người đi xa Triệu Dã vẫn không thể thu hồi ánh mắt.

Hệ thống: “Đủ rồi, mau hoàn hồn.”

Triệu Dã phản ứng lại, lúc này nói rằng: “Mau đưa chiến lược theo đuổi ngươi đã chỉnh lý cho ta một phần.”

Nhìn thấy Triệu Dã động lòng, hệ thống thật vui vẻ, nhanh chóng lấy tư liệu ra. Triệu Dã nhìn kỹ bản chiến lược trên màn hình trước mặt.

Bước thứ nhất: Làm quen.

Triệu Dã nghĩ thầm: Đã làm quen.

Bước thứ hai: Xin số điện thoại.

Lúc này Triệu Dã nói rằng: “Cái này mình có thể trực tiếp tính ra!” Lại suy nghĩ một chút, bổ sung: “Cùng với các loại số khác.”

Hệ thống: “…”

Ngươi kiêu ngạo cái gì? Có phải là kêu ngươi đơn thuần xin số điện thoại đâu?

Hệ thống đột nhiên hiểu ra vì sao Triệu Dã lại có thể độc thân đến mười hai ngàn bảy trăm năm!!

Bước thứ ba: Tỏ tình.

Triệu Dã: “Hiện tại mình có thể tỏ tình ngay trong lòng.”

Bước thứ tư: Hẹn hò, nắm tay.

Triệu Dã: “Vừa nãy cũng được tính là nắm tay đi!”

Bước thứ năm: Gặp trưởng bối.

Triệu Dã: “Kỳ thực mình biết gia đình em ấy.”

Người thừa kế nhà họ Thẩm ở thủ đô, tuấn kiệt trong các tuấn kiệt. Nhà họ Thẩm dòng dõi ít ỏi, năm đó ông nội của Triệu Dã ép cha Triệu cưới mẹ của Thẩm Hoài Xuyên, định dùng gia sản kế thừa từ nhà họ Thẩm để mở rộng nhà họ Triệu, thế nhưng bị cha Triệu cự tuyệt. Bất quá có thể khẳng định là, cha mẹ Triệu chắc chắn đã gặp mặt Thẩm lão gia tử (ông nội của Thẩm Hoài Xuyên).

Bước thứ sáu: Kết hôn.

Triệu Dã trừng mắt nhìn: “Nếu làm tròn số thì chúng ta có thể trực tiếp kết hôn luôn!”

Hệ thống: “???”

“Ngươi ăn rắm thì có!”

Đối với tên chó già độc thân chết tiệt này hệ thống phục luôn rồi: “Cho dù có nốc một vại rượu đế thì cũng không ai say xỉn như ngươi đâu, nằm mơ giữa ban ngày!”

“Được rồi.” Nó nói: “Có vẻ như người ta sẽ ở lại trấn Thanh Xuyên ba ngày, chúng ta có thể quay về mưu tính thật kỹ, tranh thủ để lại cho người ta một ấn tượng tốt.”

Triệu Dã vươn cổ nhìn bóng lưng Thẩm Hoài Xuyên: “Được thôi!”



Lưu Mạn, năm nay hai mươi lăm tuổi, đang đi làm tại một công ty nước ngoài. Bởi vì chịu khó phấn đấu cũng chịu được cực khổ cho nên tuổi còn trẻ đã được lên ngồi ở vị trí giám sát dự án nhỏ.

Buổi tối chín giờ, Lưu Mạn dọn dẹp xong bàn làm việc, nhấc túi xách, chuẩn bị ra về. Một đường gặp phải đồng nghiệp họ đều dồn dập chào hỏi:

“Giám sát Lưu, tan tầm nha!”



“Chị Mạn, chờ hạng mục này hoàn thành chúng ta cùng đi hát nhé?”

Trên mặt Lưu Mạn đều là ý cười: “Ừ!”

Ở công ty Lưu Mạn rất được hoan nghênh, thậm chí rất nhiều người đều coi cô như nữ thần. Chủ yếu là vì cô nhiệt tình phóng khoáng, thêm vào nhan sắc cũng khá lại biết chăm chút bản thân, làm cho cả người càng thêm sáng sủa tự tin, không có ai không thích tiếp xúc với người như vậy cả. Đương nhiên không thể phủ nhận, cô cũng thích nghe người khác khen mình, cũng rất thích danh hiệu nữ thần này, đây cũng là chuyện thường tình.

Mới vừa trở lại nơi ở, Lưu Mạn nhận được tin nhắn mẹ cô gửi đến.

{Cao Nấm Chân mẹ gửi con xài chưa?}

Lúc này Lưu Mạn mới nhớ tới, mấy ngày trước cô có nhận được đồ mẹ gửi chuyển phát đến. Cô đi tìm túi nhỏ trong tủ, mở ra xem, quả nhiên là một hộp Cao Nấm Chân.

Không sai, Lưu Mạn cô, mặt ngoài ngăn nắp sáng sủa, kỳ thực lại có bệnh nấm chân.

Nói ra đều là nước mắt!

Trước đây lúc cô đi học ở trong trấn, bởi vì điều kiện của trường học không tốt cho nên đều ngủ giường đôi (không phải giường tầng nhé), là loại hai người ngủ chung một giường. Để không bị bạn cùng phòng chê cười mà mỗi ngày cô đều dùng thuốc sát khuẩn rửa chân, chỉ là trong trường học luôn có thời điểm bị cúp điện.

Đến mùa đông, trường học ngừng cấp điện, cũng không cung cấp nước nóng. Lưu Mạn không dám không rửa chân, nhưng nước lạnh lại rất khó rửa trôi thuốc sát khuẩn, cuối cùng tối hôm đó trong chăn đều ngập tràn hỗn hợp mùi thuốc sát khuẩn và mùi hôi chân. Cảm giác lúng túng kia đến bây giờ Lưu Mạn vẫn còn nhớ. Hiện tại vừa đến mùa hè là cô không dám mang giày xăng-̣đan, bởi vì mụn nước ở chân sẽ bị cọ vỡ, ngứa lên càng điên hơn…

“Nhưng mà… Xà phòng thủ công Cao Nấm Chân nhãn hiệu Thanh Xuyên Quan? Xà phòng thủ công mà trừ được bệnh nấm chân à?” Mặt Lưu Mạn xạm lại.

Thật sự coi cô là đứa ngốc không biết bệnh nấm chân là do nhiễm nấm gây nên sao? Xà phòng thủ công có thể tẩy vết bẩn thì cô tin, nhưng nếu khử được bệnh nấm chân thì cô sẽ đọc ngược tên mình luôn đấy. Quan trọng nhất chính là, trên hộp còn viết dòng chữ “Bài thuốc bí mật cung đình”, “Chỉ một ngày là thấy hiệu quả”, “Vĩnh viễn không tái phát”.

Làm như cô chưa từng chữa ấy, chỉ là cứ tái đi tái lại hoài thôi. Cô đã từng dùng một loại Cao Nấm Chân tốt nhất trên thị trường của nước M tên là LKDBOP, lúc đó là nhờ đồng nghiệp mua hộ. Người ta là nhãn hiệu nổi tiếng mà chỉ dám viết sau nửa tháng thấy hiệu quả, đừng nói tới cái gì mà “Vĩnh viễn không tái phát”.

Vừa lúc đó mẹ cô phát tới một cái tin, bảo Lưu Mạn giúp bà chuyển phát cho bạn bè trong vòng (share cho người trong danh sách kết bạn). Lưu Mạn mở cái tin kia ra nhìn, hóa ra là bài quảng cáo cho nhãn hiệu xà phòng thủ công này, hơn nữa tựa hồ mẹ cô còn dự định bán thứ đồ chơi này cho bạn bè trong vòng. Quan trọng nhất chính là, thứ đồ chơi này vậy mà dám bán hai trăm sáu một hộp, so với LKDBOP còn đắt hơn hai mươi tệ.

Mẹ nó, dựa vào cái gì mà dám bán đắt như thế? Đừng nói là lừa đảo nha?!

Lưu Mạn trả lời tin nhắn của mẹ, ngón tay múa như bay:

{Mẹ, có phải mẹ bị người ta lừa không?}

{Mẹ đưa cho người ta bao nhiêu tiền?}

{Mẹ làm chuyện này cha con có biết không?}

Một hồi lâu sau mẹ cô mới trả lời:

{Cao Nấm Chân là Thanh Xuyên Quan ở trấn trên làm đấy.}

{Không cần đưa tiền.}

{Linh Chân đạo trưởng còn nói, mỗi một hộp Cao Nấm Chân bán ra sẽ chia cho mẹ hai mươi tệ.}

{Một hộp hai mươi tệ, một ngàn hộp chính là hai mươi ngàn. Không phải con định mua nhà ở Hộ thị sao, nếu mẹ có thể kiếm được tiền thì có thể giúp đỡ con một chút.}

Nhìn đến đây, tuy rằng Lưu Mạn cảm động nhưng cô cũng biết, mẹ cô đã bị cái tên Linh Chân đạo trưởng kia lừa gạt rồi. Cô chỉ có thể đổi cách khác khuyên nhủ:

{Mẹ, cái thứ xà phòng thủ công này vừa nhìn liền biết không phải là vật gì tốt, còn bán mắc như vậy. Không phải mẹ biết mọi người căm ghét việc bán hàng trên WeChat bao nhiêu sao? Nếu mẹ bán thứ này còn phát quảng cáo cho bạn bè mỗi ngày, mẹ không sợ dì Trần sẽ kéo đen mẹ à?}

Dì Trần trong miệng cô là hàng xóm kiêm bạn tốt của mẹ. Nhưng không ngờ mẹ cô lại gửi tới một bức ảnh, trong ảnh chính là vòng bạn bè của bà, không chỉ dì Trần, còn có dì út… đều phát bài quảng cáo y chang.

Mẹ cô nhắn: {Không sợ, hiện tại mấy dì mấy cô của con đều gia nhập đội bán Cao Nấm Chân hết rồi!}

Lưu Mạn: {…}

Mẹ cô còn nói: {Cao Nấm Chân này dùng tốt lắm đấy, cha con chính là dùng hiệu này để trị cặp giò heo thối của ổng đó.}

Đang vắt hết óc định thuyết phục mẹ, trong nháy mắt Lưu Mạn dừng gõ chữ, sau một hồi lâu mới lấy lại tinh thần:

{Chân cha trị khỏi?}

Mẹ cô: {Khỏi rồi, bằng không sao mẹ lại mặc kệ ngàn dặm xa xôi gửi cho con một hộp Cao Nấm Chân!}

Trong nháy mắt Lưu Mạn nói không ra lời.

Mẹ cô: {Được rồi, con thử một chút là biết.}

{Đúng rồi, đừng quên giúp mẹ chuyển phát bài quảng cáo kia nhá.}

Lưu Mạn nhìn hộp xà phòng thủ công trong tay.

Không ấy… thử xem?

Thử thì thử!

Lưu Mạn lập tức lấy một chậu nước rửa chân.

Không ngờ mở hộp giấy ra nhìn, xà phòng bên trong cũng chỉ dùng một cái túi nhựa bọc lại… Không đúng, bên trong căn bản không phải là xà phòng mà là một túi bùn đen, hơn nữa căn bản xoa không ra bọt…

Đột nhiên Lưu Mạn có chút hoảng hốt, loại tâm tình này vẫn luôn kéo dài tận tối ngày hôm sau. Vừa về tới nhà cô liền cởi bỏ giày, đưa chân lên mũi ngửi.

Không ngờ lại không thối nữa!

Đầu tiên là không thể tin tưởng, sau đó hưng phấn không thôi, cuối cùng là gào hét lên!

Quả nhiên chỉ một ngày là thấy hiệu quả!

Vậy vĩnh viễn không tái phát cũng là sự thật?!

Căn bệnh vây khốn cô hơn mười năm rốt cuộc cũng trị khỏi!

Sau này cô không bao giờ cần dùng đến thuốc sát khuẩn để rửa chân nữa!

Về sau muốn mang giày xăng-̣đan liền mang giày xăng-̣đan, muốn để chân trần liền để trần…

Qua một phen sung sướиɠ muốn điên, Lưu Mạn không kịp chờ đợi báo ngay tin tốt cho mẹ, vừa mở WeChat ra liền nhìn thấy tin nhắn cuối cùng mẹ cô gửi:

{Đúng rồi, đừng quên giúp mẹ chuyển phát bài quảng cáo kia nhá.}

Lưu Mạn không chút do dự chuyển phát quảng cáo, còn ghi thêm một câu “Đã tự mình kiểm chứng công dụng”. Sau đó lúc cô và mẹ trò chuyện chọc cười nhau, điện thoại di động đột nhiên vang lên tiếng thông báo leng keng.

Là có người bình luận bên dưới bài chuyển phát.

Lưu Mạn mở ra nhìn.

[…]

[Bệnh nấm chân?]

[Chị Mạn vậy mà có bệnh nấm chân!]

Lưu Mạn: “…”

Rắc rắc!

Đây là âm thanh cõi lòng cô tan nát.

Đến lúc này Lưu Mạn mới nhớ tới mình đã chuyển phát quảng cáo cái gì. Cô đoán, vào lúc này trong lòng đám người kia chắc chắn đang nghĩ: Hóa ra nữ thần không chỉ biết thả phân mà chân cũng thối kìa!

Xong đời, hình tượng nữ thần của cô hoàn toàn sụp đổ!

Lưu Mạn ôm chân, lệ rơi đầy mặt.

Nhân sinh quả nhiên là lên voi xuống chó mà~