Cho cô dùng gần hết nửa lọ nhưng cô không có phản ứng gì, như vậy, ngay cả việc mổ rạch để máu chảy cũng chẳng mang lại chút kí©h thí©ɧ nào cho anh.
Giản Hiểu Chi phản ứng chậm nửa nhịp mới nhớ ra lúc Lang Hình đâm vào cây, cô chỉ mải buồn nôn, hoàn toàn không nhận thức được rằng mình không cảm thấy đau.
Cô vốn sợ đau nhất, thường không nhịn được mà rơi nước mắt.
Giản Hiểu Chi thầm nghĩ, nếu muốn chết, bản thân có tự ra tay được không?
Không được.
Nếu tự sát, áp lực tâm lý sẽ hơi lớn, vẫn nên để người khác ra tay thì tốt hơn, nhưng rất rõ ràng vị tiến sĩ này đã mất ý định gϊếŧ người.
Anh hoàn toàn mất hứng thú với cô, đáy mắt nhạt nhẽo.
Anh thích nhìn con người khóc lóc, la hét, run rẩy và hoảng sợ, rồi mới đưa họ bước vào cái chết khi tất cả cảm xúc tiêu cực bùng nổ đến đỉnh điểm.
“Anh không hài lòng với vật thí nghiệm như tôi sao?” Anh muốn gϊếŧ người để giải trí, Giản Hiểu Chi cũng định sớm lìa đời, rõ ràng đây là cục diện đôi bên cùng có lợi.
“Ra ngoài.” Anh lười phí thêm một giây nào nữa.
“Hay là thế này” Giản Hiểu Chi rất dễ nói chuyện đề nghị: “Tôi sẽ phối hợp với anh, để anh thỏa mãn?”
“Ồ?” Đây là lần đầu tiên có vật thí nghiệm nói như vậy.
Đoạn Uyên khẽ nhướng mày: “Cô định làm thế nào để khiến tôi... thỏa mãn?”
*
“Cô định làm thế nào để khiến tôi... Thỏa mãn?”
Cách ngắt câu của anh nghe hơi biếи ŧɦái nhưng không ngăn cản được Giản Hiểu Chi phát huy tài năng diễn xuất.
Dưới ánh mắt nhàn nhã như xem kịch của tiến sĩ, Giản Tiểu Chi bộc lộ kỹ năng diễn xuất cấp bậc sử thi — cô rụt người lại, run rẩy giọng nói: “Tôi sợ quá à!”
Đây là đỉnh cao diễn xuất trong sự nghiệp của cô nhưng đối phương vẫn không chút động lòng, thậm chí còn muốn đuổi cô ra ngoài.
Trên thực tế, anh đã làm vậy.
Đoạn Uyên túm lấy cánh tay cô, nhấc bổng cả người lẫn quần áo rồi ném ra ngoài.
Cửa phòng thí nghiệm đóng lại, Giản Hiểu Chi mặc lại quần áo, vẫn còn nhớ cảm giác trên cánh tay, sao nhiệt độ cơ thể của người kia lại lạnh đến thế, như vừa lấy một chai nước đá từ trong tủ lạnh ra, còn lạnh toát.
Giản Hiểu Chi bước xuống cầu thang, đột nhiên cảm thấy vô số ánh mắt tập trung vào mình, cô ngẩng lên, quả nhiên bắt gặp hàng loạt đôi mắt lớn nhỏ đang nhìn chằm chằm.
Không có ác ý, chỉ có sự khó tin.
Tất cả quái vật, vốn đang đi lại, trò chuyện, đánh nhau, trong khoảnh khắc này đều như bị bấm nút dừng, hành động đồng loạt và sự im lặng chưa từng có.
Giản Hiểu Chi: “???”
Giống như việc cô có thể sống sót đi xuống là một kỳ tích vĩ đại.
Đóa hoa ăn thịt người là kẻ đầu tiên tiến lại gần cô, nước dãi nhỏ giọt đầy đất, sau đó há to miệng về phía cô.
Giản Hiểu Chi vốn nghĩ bị ai gϊếŧ cũng là chết, lười phản kháng, nhưng bông hoa lớn này hôi miệng, đã xộc lên một mùi thúi nồng nặc, giống như tổng hợp mùi hôi của nhà vệ sinh và bãi rác.
Chết như vậy chẳng khác nào bị ném vào nhà vệ sinh bịt kín rồi chết ngạt?
Trải nghiệm tệ.
“Đợi đã” Giản Hiểu Chi bịt mũi lùi lại một cách nhanh chóng: “Mi tạm thời không được ăn tao, tao là người của tiến sĩ.”
Cô suýt nữa nói "trên ta có người", bởi vì vị trí này của cô, nhìn lên chính là phòng thí nghiệm của tiến sĩ, nói như vậy cũng không phải nói dối.
“Hôm nay anh ấy bận quá, dự định vài ngày nữa sẽ gϊếŧ tao.”
Không cần biết các quái vật khác nghĩ gì, bông hoa lớn đã tin, không dám lại gần Giản Hiểu Chi nữa, chỉ dừng tại chỗ tiếp tục chảy nước dãi về phía cô.
Trước đây, tiến sĩ thường lấy máu, tim, gan, phổi và ruột của con người xong sẽ ném xác xuống lầu cho hoa ăn thịt ăn, người chết không có phản ứng nên nó không biết mình bị hôi miệng.
Giản Hiểu Chi là người đầu tiên còn sống phải chịu đựng sóng xung kích hôi miệng của hoa ăn thịt, cô suy nghĩ sâu xa, nhìn một vòng những con quái vật này, đột nhiên quyết định nếu phải chết, thà để tiến sĩ trên lầu gϊếŧ.
Anh phù hợp với thẩm mỹ của cô, chết dưới tay anh cô cũng chấp nhận được.
Chợt, Giản Hiểu Chi nhớ lại dáng vẻ lạnh lùng của anh khi cầm súng, nắm dao, ánh mắt màu trà nhạt hơi cụp xuống, hành động lười nhác mà tùy ý.
Cánh cửa một căn phòng trên tầng hai mở ra, Ưng Mậu vừa xoa cổ vừa bước ra, vô tình chạm mắt với Giản Hiểu Chi.
Nhìn nhau ba giây.