Ánh mắt cậu ta chăm chú nhìn cô, rõ ràng không có ý định buông tha.
Giản Hiểu Chi chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ta từ đầu bên kia của đầm lầy nhảy vọt sang đầu bên này, giữa không trung túm lấy cô, sau khi rơi xuống đất thì khiêng cô lên vai.
Như vác một bao gạo.
Ở tư thế này, Giản Hiểu Chi cách đôi tai nhung kia càng gần, cô không chút nghĩ ngợi, không sợ chết đưa tay sờ soạng một cái.
Cả người con quái vật cứng đờ, lông dựng đứng:
“Đồ nhân loại chết tiệt, cô muốn chết phải không?!”
Giản Hiểu Chi đáp ngay:
“Thế thì gϊếŧ tôi đi, nhưng làm ơn ra tay nhanh nhẹn xíu nha.”
Quái vật tức điên, nhưng chỉ có thể giậm chân hai cái đầy bất lực:
“Tôi không thể gϊếŧ cô, phải mang cô đến gặp tiến sĩ.”
Trong viện nghiên cứu, sức chiến đấu của cậu ta yếu nhất, chưa từng bắt được nhân loại nào mang về cho tiến sĩ, lần này cuối cùng cũng có cơ hội.
Mặc dù cậu ta rất cao lớn, nhưng nhìn khuôn mặt và nghe giọng nói, Giản Hiểu Chi đoán rằng theo tuổi tác nhân loại, cậu ta chắc chỉ là một thiếu niên, hơn nữa cậu ta dường như không có tâm cơ gì, cô liền tiếp tục dò hỏi:
“Tiến sĩ các cậu sẽ làm gì tôi?”
“Sẽ gϊếŧ cô.”
“Vậy các cậu là tổ chức xấu xa chuyên bắt người gϊếŧ hại hả?”
“Nhân loại các cô mới là xấu xa nhất.”
“Nhưng nhìn cậu cũng có vài điểm giống nhân loại mà.”
“Hừ,” Cậu ta tỏ vẻ khinh thường: “Tôi không phải nhân loại, làm nhân loại thì có gì tốt? Tham lam, ích kỷ, dơ bẩn, yếu đuối lại còn sợ chết.”
Giản Hiểu Chi định tiếp tục lôi kéo cậu ta nói chuyện để câu giờ, chờ nam chính tới “Trời giáng chính nghĩa”, nhưng con quái vật này cũng không muốn cùng cô lãng phí thời gian, chạy nhảy dựng lên, cấp tốc rời đi.
Khung cảnh trong tầm mắt như ảo ảnh lướt qua, dạ dày Giản Hiểu Chi bị bờ vai cậu ta thúc đau, đầu óc cô như cái giẻ rách tung bay trong gió, cảm giác buồn nôn khi say xe ập đến mãnh liệt.
Giản Hiểu Chi dùng sức đấm lưng cậu ta, thấy cậu ta không phản ứng cô đành vươn tay túm lấy tai cậu ta.
“Auch——”
Con quái vật hít sâu một hơi, ánh mắt híp lại, tốc độ cực nhanh nên cậu ta không kịp phanh hay đổi hướng, trực tiếp đâm sầm vào một gốc cây bụi.
“Rầm!” một tiếng, quái vật đối diện đυ.ng xong ngược lại không có chuyện gì, nghiến răng nghiến lợi gầm lên:
“Đừng! Đυ.ng! Vào! Tai! Tôi!”
“Cậu đi chậm xíu, tôi sắp nôn rồi...” Giản Hiểu Chi còn chưa nói xong đã ôm lấy cổ họng bắt đầu nôn khan.
Nghe vậy, con quái vật lập tức đặt cô xuống đất.
Giản Hiểu Chi vịn vào thân cây cúi người thở dốc, cố gắng lấy lại sức.
Đợi cô bình tĩnh lại, quái vật khiêng lên cô tiếp tục đi về phía trước, lần này tốc độ chậm không ít.
Qua hồi lâu.
Giản Hiểu Chi một đường nhìn chằm chằm đuôi của cậu ta, lông tơ xám trắng, dài bằng cánh tay phải của người trưởng thành.
Lo cậu ta lại phát cáu, cô kiềm chế sự ngứa ngáy trong lòng, chỉ nhẹ nhàng hỏi:
“Cậu là giống chó gì?”
“Cô mới là chó!” Cậu ta dừng bước, lông dựng đứng hét lên: “Tôi là sói! Nhân loại ngu ngốc không biết nhìn!”
Con sói này rõ ràng rất nóng tính, nói chuyện cứ phải gào lên, Giản Hiểu Chi ở gần suýt thì thủng màng nhĩ vì cơn bực tức của cậu.
“Được rồi, được rồi,” Giản Hiểu Chi vội theo lời cậu: “Là sói, là sói. Vậy cậu tên gì?”
“Lang Hình.”
“Tôi tên là Giản—”
“Câm miệng!” Lang Hình cắt ngang, hừ lạnh qua mũi: “Tôi cần gì biết tên của kẻ sắp chết.”
“Được thôi.”
Giản Hiểu Chi hoàn toàn nhập vai một bao gạo sống, ngoan ngoãn giữ im lặng, chờ thời cơ.
Khu vực này lớn hơn cô tưởng, dù Lang Hình đi rất nhanh, nhưng từ trưa đến chiều tối mới nghe cậu ta nói:
“Đến rồi.”
“Đến rồi?”
Giản Hiểu Chi nhìn xung quanh, ngoài một vài loại cây cô chưa từng thấy, chẳng có gì khác cả.
Lang Hình thả cô xuống, lấy ra một thiết bị truyền tin đọc vài câu mật mã, chẳng bao lâu sau, tiếng “két” của cánh cửa mở vang lên.
Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện kiến trúc khổng lồ, chiếm diện tích lớn như sân vận động, cao sáu tầng, mặt ngoài là một loại vật liệu gương có thể phản chiếu hoàn cảnh chung quanh, hòa lẫn hoàn toàn với môi trường xung quanh.
Xuyên qua lớp rào chắn bên ngoài, cô thấy bên trong còn có một mạng lưới khổng lồ hình bán cầu, được tạo thành từ các tia laser màu bạc.