*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cho dù bạn có phải là người hay không, chỉ cần đã sống ở trên đời, thì sẽ luôn có vài người có mối quan hệ đặc biệt với bạn.
Chẳng hạn như cha mẹ —— may là Thẩm Đông không có thứ này, 23 năm qua hắn cũng không có bất kỳ bạn bè đặc biệt thân thiết nào. Sau khi lên thành phố đi học, hoàn cảnh của hắn mới gọi là tạm thời đổi mới, không còn phải chịu cảnh đi tới chỗ nào cũng bị người ta lườm nguýt hắt hủi, chỉ vì họ biết hắn xuất thân từ cô nhi viện. Thế nhưng dù hoàn cảnh có đổi mới thì cũng vô dụng, bao nhiêu năm như vậy tính cách Thẩm Đông cũng đã định hình, cách nói chuyện của hắn không nóng không lạnh, không biết nịnh nọt cũng không biết tâng bốc người khác, lại không phải là người có nhiều tiền để có thể mời bạn học đi ăn uống vui chơi, cho nên nhân duyên của hắn cũng không tốt mấy.
Thế nhưng nếu nói về bạn bè, vậy miễn cưỡng có thể tính Lôi Thành vào.
Nói đến Lôi Thành, mẹ cậu ta là chủ nhiệm lớp, cũng rất có danh tiếng trong khoa, cậu ta và Thẩm Đông chính là hai thái cực khác nhau, chẳng ai liên quan gì tới ai. Thế nhưng đã là người thì đều có bí mật, mà bí mật của Lôi Thành lại có chút phiền phức.
Thẩm Đông là một kẻ chẳng có gì nổi trội, ngoại trừ vẻ bề ngoài cao hơn tiêu chuẩn trung bình một tí, không đến nỗi làm mất mỹ quan đô thị, thì thật ra hắn làm người cũng rất có nguyên tắc. Vừa không gian lận lừa gạt, cũng không vì phát hiện mấy chuyện kinh khủng của bạn học mà ra ngoài ngồi lê đôi mách.
Vì thế Lôi Thành cảm thấy tên họ Thẩm này rất đáng tin cậy, không nói một câu nào về chuyện của cậu ta, cũng không dùng ánh mắt kỳ dị mà nhìn mình, lúc ấy cậu ta đã cảm thấy loại bạn bè có nghĩa khí thế này cũng không dễ tìm, đã gặp được thì chính là may mắn, thế nhưng Thẩm Đông vẫn cứ không mặn không nhạt như vậy, nói là bạn bè, nhưng thật ra chỉ là bạn học thỉnh thoảng gọi điện giúp đỡ lẫn nhau mà thôi, với Lôi Thành mà nói, cậu ta vẫn còn nhiều bạn bè thân thiết hơn Thẩm Đông rất nhiều.
Nhưng vấn đề là bây giờ Lôi Thành đã chết.
Trong kiếp sống làm quỷ này, bạn bè cũng chỉ còn lại một mình Thẩm Đông, dẫn đến chuyện Lôi Thành có tiền mua Cố Hồn Đan hay không cũng trở thành vấn đề mà Thẩm Đông thỉnh thoảng vẫn hay nghĩ tới. Người này dù lúc còn sống nhân duyên có tốt quan hệ có rộng tới đâu thì giờ cũng vô dụng, không dùng được vào bất kỳ việc gì.
"Mà dạo này Lôi Thành đi đâu rồi? Chẳng lẽ xe buýt của lớp huấn luyện bị giới U Minh tập kích trên đường đi, cho nên toàn quân bị diệt rồi sao?"
Lúc dừng xe chờ đèn đỏ Thẩm Đông đột nhiên hỏi.
Những người xung quanh hắn cũng không để ý, bởi vì Thẩm Đông rất có mô có dạng mà cầm điện thoại trên tay, người khác cho rằng hắn đang gọi điện thoại, mà trên thực tế thì cũng không khác mấy, giọng nói của Đỗ Hành cũng chỉ có một mình hắn nghe được.
"Có lẽ đang tìm việc tại chợ việc làm của lệ quỷ."
"..."
Cái thằng kia lúc còn sống cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, tốt nghiệp xong cũng không chịu đi làm, bây giờ chết rồi thì bi thảm biết bao, chỉ có thể ngoan ngoãn đi tìm việc, trải nghiệm quá trình đào thải tàn khốc của xã hội. Trong lòng Thẩm Đông lặng lẽ mặc niệm cho cậu ta, coi như là làm tròn nghĩa vụ của bạn bè đi.
Có vài người phát tờ rơi đi ngang qua, họ thường đợi lúc xe cộ dừng lại chờ đèn đỏ mà xuôi theo dòng xe đi phát mấy tờ quảng cáo.
Thẩm Đông liếc nhìn xuống tờ bướm quảng cáo đầy màu sắc, là một đoàn xiếc nào đó đang đi lưu diễn toàn quốc, mấy thứ này hắn chỉ từng được xem trên TV, chẳng qua trên tờ bướm có bức hình một người đàn ông đang ngửa đầu, biểu diễn một màn nuốt kiếm yêu cầu kỹ thuật cao mà nghe đâu là từng khá phổ biến trong nội dung thi thể dục dụng cụ ở Bắc Kinh hồi trước.
Vì thế Thẩm Đông khẽ đảo mắt, vò tờ quảng cáo thành một cục.
Thật ra nếu kiếm tu đến đoàn xiếc làm việc thì càng kiếm được nhiều tiền hơn nhỉ, ít nhất cũng có tương lai hơn là đi lái taxi!
Đèn xanh vụt sáng, Thẩm Đông cưỡi trên chiếc xe đạp băng qua ngã tư, so với dòng xe cộ chậm rì như thể đang bò trên mặt đường kia thì xe đạp của hắn còn nhanh hơn nhiều. Nhà hàng Hồng Kông trước mười giờ cũng chưa mở cửa, chín giờ nhân viên mới tới làm, cho nên bây giờ hắn lại gặp ngay giờ cao điểm buổi sáng của thành phố.
Vài chiếc xe điện vèo một cái vượt qua Thẩm Đông, hắn dòm trái dòm phải, thiếu chút nữa là đυ.ng luôn vào hàng rào bảo hộ ven đường.
"Tôi nói này, rốt cuộc anh ở đâu vậy?"
"Ngay sau cậu."
"Bộ anh là quỷ bám lưng hả?" Nghe được giọng nói kề sát bên tai, cánh tay Thẩm Đông run lên, đầu xe chao đảo suýt chút nữa là lao vào lối đi bộ, "Anh rốt cuộc là đang chạy hay đang bay vậy."
"Có một môn đạo pháp gọi là Súc Địa Thành Thốn." (đại khái là 1 loại phép thuật rút ngắn đường đi, bạn chỉ cần bước 1 bước là có thể từ Bến Thành về Chợ Lớn mà khỏi tốn tiền xe buýt)
Là lựa chọn tốt nhất khi muốn đuổi bắt người khác của giới Tu Chân, có thể tùy ý điều chỉnh khoảng cách lớn nhỏ giữa mỗi bước chân.
"Vậy anh mua xe làm gì, mỗi ngày đi bộ đến siêu thị làm việc luôn cho xong!"
"Không mua xe, vậy thi bằng lái là công toi sao?"
Câu trả của Đỗ Hành khiến cho Thẩm Đông thiếu điều muốn cắm luôn đầu xuống đất.
Có phải số lượng các loại bằng cấp chứng chỉ mà giới Tu Chân yêu cầu phải thi nhiều lắm hay không? Sao mà lắm thứ không cần thiết vậy. Rõ ràng không có bằng lái thì cũng có đủ tư cách làm một người bình thường vậy!
"Vậy anh thi cái này làm gì?"
Đâu phải anh không biết bay, sao không đi thi lấy bằng phi công ấy!
"Rảnh rỗi vẫn là rảnh rỗi."
"..." Kẻ có tiền đáng ghét!
Thẩm Đông lúc còn đi học cũng từng muốn đi thi lấy mấy thứ bằng này, để về sau tìm việc cũng dễ dàng hơn, kết quả vừa nghe được chỉ phí ghi danh thôi mà đã tốn mất mấy ngàn, hắn lập tức vứt luôn cái ý tưởng đó.
Nhìn ngã tư đường chen chúc náo nhiệt, tâm trạng xấu hổ vẫn bám theo Thẩm Đông từ buổi sáng đến giờ cũng nhanh chóng bình thường trở lại.
Hắn thậm chí còn nghĩ có phải mình đã phản ứng hơi thái quá rồi hay không, không thể cứ luôn hiểu sai như vậy được, ngồi thiền không mặc quần áo, đối xử với kiếm của mình tốt quá mức, này có vẻ là tập quán của giới Tu Chân nhỉ.
Ừ, nhất định là do hắn không thích ứng mà thôi.
Về phần nửa đêm mơ màng ngủ say nắm chặt lấy Đỗ Hành không buông, tuyệt đối là do hắn sợ chết, sợ Đỗ Hành ngỏm xong thì mình cũng tiêu đời luôn, còn chuyện cầm ngón tay Đỗ Hành đánh răng gì đó, đó chỉ là sai lầm do tiềm thức mà thôi, không đúng, có lẽ là xung động bản năng thôi. Cứ nhìn thấy cánh tay phải Đỗ Hành thì hắn lại có cảm giác thân thiết quen thuộc.
Vì thế Thẩm Đông rất thần kỳ mà bình tĩnh trở lại, còn cảm thấy có Đỗ Hành ở ngay bên cạnh, tâm tình hắn cũng phơi phới vì không cần phải lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình nữa.
Biết làm sao đây, trong cuộc đời mỗi con người, rồi cũng sẽ có những người có mối liên hệ đặc biệt với mình, kiếm tu và kiếm, muốn có một mối quan hệ trong sáng là hoàn toàn không có khả năng. Lúc nào cũng vậy, về sau luôn sẽ có một người bắt đầu sinh ra một vài thói quen, nếu bây giờ nói cho cậu ta biết thì coi như là hủy hoại thường thức của giới Tu Chân rồi, đây là số mệnh đó, hết cách rồi!
Hắn bắt đầu vừa đạp xe vừa ngâm nga hát, chẳng hay biết rằng kẻ chân chính khốn khổ hôm nay chính là Đỗ Hành.
Dáng ngủ của Thẩm Đông quả thật là cực kỳ tệ, hơn nữa một khi đã đặt lưng xuống giường rồi thì lập tức ngủ say như chết, đêm qua hắn đầu tiên là nắm chặt áo Đỗ Hành, sau đó lại ôm cánh tay không buông, lúc Đỗ Hành định rút ra, hắn lại trực tiếp đưa luôn vào mồm, may là Đỗ Hành phản ứng nhanh, thế nhưng vẫn có một ngón tay chịu bất hạnh.
Vẫn là cái câu nói lừa đảo kia, luôn có một người có mối quan hệ đặc biệt với bạn, chỉ là khác ở cách đối xử.
Nếu là người khác, đừng nói là đυ.ng đến ngón tay Đỗ Hành, phỏng chừng tay còn chưa chạm tới áo đã bị đá văng ra ngoài rồi. Nhưng nếu đổi sang Thẩm Đông thì lại được đối xử theo một cách khác, Đỗ Hành chỉ có thể nhân lúc Thẩm Đông thoáng buông lỏng mới có thể rút tay về. Mà cái tên ngủ đến hồ đồ nào đó lại không chịu buông tha, cứ nắm lấy ngón tay ngậm vào miệng, hơi thở không đều, ngón tay bị vây trong răng nanh cứng rắn và khoang miệng ẩm nóng, thứ cảm giác ly kỳ này khiến Đỗ Hành thoáng mờ mịt, cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Đối với kiếm tu mà nói, kiếm vĩnh viễn đều là lạnh, và lãnh.
Kiếm là do mình tự tay luyện thành, trước đó, phải tinh tế nắm rõ được tất cả hoa văn có trên nguyên thạch, một ngày một đêm không rời, sau đó ngay cả thần thức cũng phải dần dần thẩm thấu hòa quyện với mỗi một góc nhỏ trong nguyên thạch, nhuộm linh khí vào, cuối cùng, đến khi nhắm mắt lại cũng có thể nhớ được hoàn chỉnh không sai chút nào về hình dáng của khối khoáng thạch đó, lúc này mới có thể ra tay, phải phân chia như thế nào, rèn như thế nào, kiếm tu có thời gian ba trăm năm để cẩn thận cân nhắc. Lúc cuối cùng khi rèn ra được thanh kiếm này, đương nhiên là có thể đồng mệnh liên tâm.
Mỗi một kiếm tu đều cực kỳ thấu hiểu kiếm của mình, từ chi tiết bên ngoài đến bên trong thân kiếm.
Chẳng qua sự thấu hiểu này trong quá trình độ kiếp đã bị một loạt chuyện ly kỳ ngoài ý muốn phá vỡ.
Lúc Đỗ Hành trông thấy Thẩm Đông, trong lòng quả thật cảm thấy cực kỳ hoang mang và quái lạ.
Này giống như một người bạn hoặc người thân mà bạn cực kỳ quen thuộc, sau khi biến mất bao nhiêu năm, lúc xuất hiện lần nữa thì lại hoàn toàn khác hẳn người trong trí nhớ của bạn, ngay cả tính cách diện mạo sở thích hiện nay của người nọ bạn cũng cảm thấy thật xa lạ, nhưng hắn lại vẫn chính là người kia.
—— nếu ngay cả kiếm của mình cũng không hiểu rõ, còn có thể gọi là kiếm tu sao?
Đây là chuyện mà Đỗ Hành không tài nào chấp nhận được.
Cho nên tuy rằng cảm thấy rất bất thường, rất cổ quái, nhưng Đỗ Hành vẫn nhẫn nại quan sát cái tên Thẩm Đông đang ngủ say đến mức cháy nhà cũng không biết kia, trong tiểu thuyết, võ lâm cao thủ còn vì cầm kiếm mà ngón tay trở nên nhạy cảm, vậy lại càng khỏi phải nói đến kiếm tu.
Thứ ấm áp này không giống như máu tươi ấm nóng lúc gϊếŧ chóc, mà là nhiệt độ cơ thể kề sát nhau, mấy trăm năm nay Đỗ Hành chưa từng gặp qua thứ cảm giác này.
Cái người nào đó khó khăn lắm mới "chải răng xong", còn đang coi chăn mền như khăn mặt mà chùi chùi lại chợt thay đổi sắc mặt, Đỗ Hành mới vừa rút tay về, Thẩm Đông đã cảm thấy hình như có gì đó không đúng, lập tức theo bản năng mà mò tìm.
Vẫn là nguyên tắc bất thành văn, kiếm tu không đến thời khắc mấu chốt, ngay cả kiếm cũng sẽ không tùy tiện rút ra, càng khỏi mơ đến chuyện họ sẽ tùy tiện bỏ kiếm vào trong túi rồi lục tìm như thể điện thoại di động, rồi lúc không cần dùng thì cứ ném đại trên bàn trên ghế. Ai có thể nỡ đây?
Đỗ Hành căn bản không nghĩ tới chuyện đẩy tay Thẩm Đông ra, y chỉ có thể hơi lùi ra sau một chút, không rời đi là bởi vì muốn biết tại sao Thẩm Đông lại tự dưng nổi điên lúc nửa đêm như thế này. Kết quả là với động tác này của y, cái tay kia lại bất lực mà rơi xuống, ngón tay vừa lúc chạm vào phần Hạ Đan Điền (dưới rốn 3 thốn) ——
Lần này không phải là linh khí tràn ra, mà là Đỗ Hành chợt cảm nhận được luồng pháp lực từ sau khi độ kiếp vẫn luôn vững vàng không chút gợn sóng của y nay lại chợt xao động!
Cho nên đành bất đắc dĩ khoanh chân ngồi xuống.
Tuy rằng cái tay gây họa kia đã dời đi, thế nhưng lúc Đỗ Hành mở mắt ra lần nữa, phát hiện Thẩm Đông vẫn là không biết sống chết mà đặt tay trên đùi y. Vốn đây cũng chẳng phải chuyện gì đáng để bận tâm, nhưng ai bảo lúc Thẩm Đông mơ màng tỉnh giấc lại cố tình sờ mó tiếp.
Đặc biệt là chỗ ——
Trước khi Đỗ Hành ra khỏi cửa, còn theo bản năng mà liếc nhìn cái bàn chải đánh răng đang đặt trong phòng tắm kia.
Bữa sáng hôm nay của Thẩm Đông chính là bánh quẩy mua trước cổng tiểu khu, sau khi bỏ vào bao ni lông, hắn liền treo trên tay lái, lúc chờ đèn đỏ hoặc chạy đến những chỗ vắng xe, hắn liền lôi cái bánh quẩy ra bắt đầu gặm.
Kỳ lạ, sao lạnh dữ vậy.
Thẩm Đông còn đang bận gặm bánh quẩy trong mồm lại lập tức đưa mắt nhìn dáo dác xung quanh, không nhịn được mà rùng mình.
"Này, Đỗ Hành, sao tôi cứ có cảm giác bị thứ gì đó theo dõi vậy?"
"..."
Hai cảnh tượng không thể xóa nhòa lúc Thẩm Đông đánh răng sáng nay và lúc ngậm ngón tay mình tối qua cứ tua đi tua lại trước mặt Đỗ Hành, cuối cùng chuỗi hình ảnh dừng lại ở nửa cái bánh quẩy đáng thương kia.
Niệm định tâm bình, cổ tỉnh bất động, tâm cảnh là tu vi. (ý niệm bình thản tâm tư bình yên, giếng cổ tĩnh lặng không sóng gợn, tâm cảnh chính là tu vi.)
Đỗ Hành không vui mà nghĩ đến câu kia, cố gắng áp chế sự hỗn loạn trong lòng xuống, chẳng lẽ y sắp tẩu hỏa nhập ma rồi?
"Không đúng, ngoại trừ giới U Minh, còn có tên lệ quỷ nào dám đối đầu với anh chứ?" Thẩm Đông chà chà cánh tay đang nổi đầy da gà, nghi hoặc nói, "Chẳng lẽ hôm nay nhiệt độ hạ thấp?"
Mùa hè đầy xui xẻo đã trôi qua, đây đúng là tin tốt.
Thẩm Đông gặm xong bánh quẩy, xe cũng đã chạy đến nhà hàng Hồng Kông, sau khi khóa kỹ xe đạp hắn liền lắc lư đi vào.
Tốt đẹp bình an kiếm tiền sinh sống!
Lúc Thẩm Đông đem theo đồ ăn cần giao bước ra khỏi nhà hàng, chợt thấy nhóc ly miêu leo lên yên sau xe đạp, mà Đỗ Hành lại ngồi ở bàn ăn bên cạnh cửa sổ, bên cạnh là một nhân viên phục vụ, y tựa như lơ đãng mà giương mắt nhìn lên.
Cách một tấm cửa sổ thủy tinh sát đất của nhà hàng.
Thẩm Đông đầu tiên là sửng sốt, sau đó trong lòng không nhịn được mà cảm thấy vui sướиɠ, mặc dù có thể là cả đời này hắn cũng không trốn thoát được Đỗ Hành, nhưng có một người cứ lặng lẽ như quỷ mà bám theo mình giống vậy quả thật vẫn là khác biệt rất lớn.
Hắn thậm chí còn vui vẻ quyết định tối hôm nay sẽ đi mua bánh trung thu có vị lòng đỏ trứng cho Thạch Lưu, ngay cả cái người nhân viên đang ôm menu như thể sách truyện cổ tích mà đứng đó lắp bắp nói chuyện với Đỗ Hành, Thẩm Đông cũng nhàn rỗi đứng đó âm thầm cười nhạo.
Em gái à mặt mũi vóc dáng em cũng không tệ, tiếc rằng cho dù có là hoa hậu đang đứng chỗ đó, Đỗ Hành cũng chỉ xem như một gốc cây mà thôi. Hắn là một tên có bệnh cố chấp, chỉ muốn thành tiên thôi!
—— không đâu, còn một kẻ khác nữa là cậu đó.
Quãng thời gian tiếp theo trong ngày, Thẩm Đông đều mang theo ánh mắt trêu cợt mà nhìn.
Gần như tất cả nhân viên trong nhà hàng đều lần lượt chạy tới bắt chuyện rồi lại chuốc lấy xấu hổ, một ly cà phê xay thủ công đắt tiền nhất, chưa từng được chạm qua, cứ thế đặt trên bàn, nếu có nhân viên chạy tới thiện ý thúc giục, vậy thì lại gọi một ly nữa, thứ chất lỏng màu nâu nhạt tỏa ra mùi hương cổ quái cứ như vậy mà từ nóng chuyển lạnh, nhân viên hoàn toàn không dám tới nhắc nhở nữa, chỉ đành phải nói với vị khách kia để họ giúp hâm nóng đồ uống lại, chẳng qua sau đó vẫn chỉ là một màn đồ uống nóng hóa lạnh lặp đi lặp lại.
Đỗ Hành nhìn Thầm Đông như phi ngựa mà chạy từng chuyến từng chuyến đi giao hàng, sau đó lại chạy về.
Y làm như lơ đãng mà nhìn từng cử chỉ hành động của Thẩm Đông, ánh mắt và vẻ mặt đều không chút thay đổi, vẫn là cái vẻ dù núi có sập cũng không hề hấn gì kia, nếu ngay cả chút kiềm chế cũng không biết, vậy thì đừng nói đến độ kiếp, phỏng chừng chỉ ra chiến trường thôi thì đã là kẻ phải hứng chịu xui xẻo. Cho dù suy nghĩ hừng hực như nham thạch nóng chảy, vẻ mặt vẫn phải bình tĩnh không để lộ chút mảy may nào.
Chuyện này dẫn đến việc buổi tối lúc Thẩm Đông chuẩn bị tan ca, ngay cả thím rửa chén ở sau bếp cũng biết hôm nay có một vị khách đến nhà hàng, phong độ tao nhã tốt đẹp, hẳn là rất có tiền, nhưng lại không chịu nói nhiều, cứ như đang bị thất tình.
"Đúng là không biết suy nghĩ mà!" Có người lắc đầu.
"Bậy bạ, nếu không biết suy nghĩ thì giờ này người ta đã đi nhảy cầu Trường Giang rồi!"
*Cầu Trường Giang: Trường Giang đại kiều
"Cũng đúng, cậu nói anh ta có phải hẹn với bạn gái chia tay ở trong này hay không? Kết quả đối phương chẳng chịu ló mặt? Cho nên anh ta cứ chờ như vậy, mà chúng ta còn phải đóng cửa nữa chứ!"
Đám nhân viên phục vụ vốn có ý chê cười nay lại đồng tình mà liếc sang chỗ bàn bên kia.
Trơ mắt nhìn người nọ ngồi đây cả ngày không ăn không uống cũng không chịu đứng dậy, không khéo là người ta đau thương đến chết lặng rồi.
"Cậu nói xem, lát nữa đóng cửa, nếu anh ta còn chưa đi, vậy ai sẽ ra nhắc đây? Mà phải nhắc thế nào?" Có người ưu sầu tỏ vẻ, báo một tin xấu cuối cùng cho cái người đang đau khổ chờ đợi kia, thật sự quá ư là tàn nhẫn, cầu uyển chuyển chọn lọc từ ngữ.
Thẩm Đông không nói không rằng đi ngang qua phía sau mấy cô nàng kia, cảm thấy não bổ thật sự là một thứ quá đáng sợ.
"Không biết nữa."
Đỗ Hành cách một cánh cửa thủy tinh trông thấy Thẩm Đông bước ra khỏi nhà hàng, mượn ánh đèn đường mà lấy xe ra, chờ bóng dáng Thẩm Đông khuất dần nơi ngã tư, Đỗ Hành thuận tay để lại một tờ tiền giấy màu hồng, sau đó bước ra khỏi nhà hàng.
"Thật sự đi rồi?"
Thế rồi, hôm sau.
"Hoan nghênh đã đến... A!"
Nhân viên phục vụ kia cấp tốc quay người chạy đến quầy bar gọi điện cho quản lý: "Chị Duẫn, em nói chị nghe này, cái người hôm qua lại tới nữa! Nhà hàng mới mở cửa đã đến chờ, đúng là quá si tình!"
Thẩm Đông cầm theo đồ ăn cần giao đang đi ngang qua chợt trượt chân một cái, suýt nữa nằm sấp luôn trên đất.