Chương 4: Xã hội bây giờ...

Đừng thấy cái siêu thị Sơn Hải này vắng teo không có lấy một mống khách mà lầm, người ta là kinh doanh 24/24 đó, nhưng mà nhân viên bao gồm cả Thẩm Đông thì thật ra chỉ có tổng cộng bốn người, chẳng qua họ đều chỉ gặp mặt nhau vào lúc thay ca, hơn nữa cũng chẳng có đề tài gì để tán gẫu cả.

Giờ giấc cố định của Thẩm Đông là sáng tám giờ đi làm, chiều bốn giờ tan ca, thứ phúc lợi nhân viên mà hắn ưng ý nhất là mỗi ngày siêu thị đều sẽ cung cấp bữa ăn miễn phí, ca sáng ăn món Trung Quốc, ca đêm được ăn tối, mà trực khuya thì còn có điểm tâm.

Khay cơm bằng inox trông không khác mấy so với ở căn tin trường học, giữa khay có hai ngăn nhỏ, chia ra một bên đựng cơm, một bên đựng rau và một phần thịt ít ỏi đến đáng thương. Hầu như mỗi ngày các món ăn đều được thay đổi, nhưng thực đơn đã được quy định sẵn, nhân viên không thể lựa chọn. Nếu sức ăn lớn thì có thể lấy thêm phần cơm, nhưng món ăn cũng sẽ giống y vậy.

Nhân viên phụ trách nhà ăn là một người đàn ông có làn da rất đen, bộ dáng cũng không đẹp đẽ gì, trên người trên tay đều dính đầy dầu mỡ. Thẩm Đông cảm thấy tên này khá là đáng khinh, bởi vì ngay cả loại con gái béo ú như Tề Lung mà gã cũng say mê nhìn chằm chặp, quả đúng là bụng đói ăn quàng.

"Lão Quách, cho tôi hai phần."

Thẩm Đông bị người ta chen ngang, nhưng hắn cũng không thể hó hé gì, bởi vì kẻ vừa chen lên phía trước hắn kia chính là tổng giám đốc của siêu thị Sơn Hải này. Được rồi, nhìn thấy lãnh đạo ngày ngày đều đến nhà ăn ăn cơm với nhân viên, bạn cũng sẽ cảm thấy đây là một ông chủ không đến nỗi tệ.

Ngài giám đốc béo mập bưng hai cái khay inox, chạy đến ngồi vào một cái bàn trống rồi liền bắt đầu ăn cơm.

Thẩm Đông để ý tới ánh mắt hèn mọn của lão Quách lại nhìn chòng chọc vào giám đốc Dư không rời, đôi mắt nheo nheo lộ ra bộ dáng thèm nhỏ dãi, tức thì Thẩm Đông liền cảm thấy ghê tởm đến mức suýt chút nữa là bỏ ăn luôn.

Chẳng lẽ đây là biến – thái trong truyền thuyết sao? Nam nữ đều ăn được, còn đặc biệt thích người mập?

Lão Quách cứ như là đuổi ăn mày, nhét đại một phần cơm cho Thẩm Đông, vẻ mặt còn cực kỳ mất kiên nhẫn.

Nhân viên siêu thị đều là thay phiên nhau mà ăn cơm, siêu thị Sơn Hải cũng không ngoại lệ, Thẩm Đông đi ra khu phía sau để nộp cái bài thi lớp hai quỷ tha ma bắt kia, sẵn tiện ngồi ăn cơm luôn, sau khi ăn xong hắn còn phải ra trông cửa hàng để cho cô em họ Viên kia vào ăn cơm nữa.

Đàn ông con trai tốc độ ăn cơm đều rất nhanh, hơn nữa cứ như gió cuốn mây tan, chiếc đũa lia qua lia lại một hồi, vừa đảo mắt thì một khay đầy ắp đồ ăn đã bị tiêu diệt sạch sẽ.

Thẩm Đông thỏa mãn xoa xoa bụng, tuy rằng trong từ điển ẩm thực thì món Trung ở nhà ăn nổi tiếng là vô cùng khó ăn, nhưng đồ ăn ở đây so với ở căn tin trường học của hắn đã là tốt hơn gấp N lần, chẳng qua mùi vị món ăn có chút kỳ quái, hoặc là khá cay nồng hoặc là rất khó nhai, cơm có lẽ cũng là gạo cũ chẳng hề mềm dẻo hay thơm ngon gì, nhưng tóm lại thì mùi vị không tệ, sau khi ăn no đúng là thoải mái và lười biếng quá đi.

Hắn vừa đặt đũa xuống, chợt phát hiện giám đốc Dư và Tề Lung bên cạnh đều dùng một thứ ánh mắt kỳ dị nhìn hắn. Một hạt cơm còn dính trên miệng ngài giám đốc béo phệ, mà miệng ông ta cũng đã há thành hình chữ O, bộ dạng trông rất khôi hài.

"Ặc!" Thẩm Đông nhanh nhẹn bồi một câu, "Tôi thường ăn nhanh như vậy lắm."

Giám đốc Dư lặng lẽ nhìn ba phần cơm của mình, biểu tình vô cùng ưu thương, nhưng không ai biết ông ta đang ưu thương cái gì.

Thật ra người nào nhìn thấy Thẩm Đông ăn cơm thì đều sẽ cảm thấy lo lắng, ăn kiểu này thì dạ dày có chịu nổi không vậy? Lôi Thành cũng đã từng trêu chọc hắn, nói hắn là quỷ chết đói đầu thai. Lúc ấy Thẩm Đông còn hi hi ha ha mà đùa giỡn với mọi người, nhưng thật ra trong lòng không cho là đúng.

Chỉ có những đứa trẻ lớn lên ở trại mồ côi mới biết được, đừng nên tham lam, cứ nhanh chóng ăn cho xong thứ trong miệng trước đã, rảnh tay rồi mới có thể lấy được nhiều đồ ăn hơn. Nếu mới bắt đầu mà đã lấy hai cái bánh bao, đợi đến khi ăn xong thì chén đĩa trên bàn đều đã trống không! Cho nên chỉ có thể gặm cho xong một cái trước, rồi lại tỏ vẻ với dì quản lý là mình vẫn chưa ăn no, thế thì có thể danh chính ngôn thuận mà dùng hai tay lấy đi hai cái bánh bao nữa.

Thẩm Đông bỏ cái khay không vào trong bồn nước.

Uầy, không cần quan tâm buổi trưa mỗi ngày ăn thứ gì, cơm nước xong không phải rửa chén thật hạnh phúc.

Hắn thong thả đi vào khu buôn bán để tiếp tục công việc của mình, còn chưa đến được bàn cân, Thẩm Đông đã nhìn thấy ở giữa các gian hàng có một vị khách đang đi tới đi lui, mà đó còn là một vị hòa thượng đầu bóng lưỡng mặc áo cà sa.

Tuy rằng trong siêu thị, thậm chí là trên đường mà nhìn thấy người xuất gia thì cũng không có gì kì lạ cả, nhưng bất kể là ni cô hay hòa thượng đều chỉ mặc tăng y màu xám hoặc vàng, quấn xà cạp, trông khá là giản dị mộc mạc, tuyệt đối sẽ chẳng trông như Đường Tăng trong phim truyền hình thế này, bên ngoài thì khoác một chiếc áo cà sa kẻ ô vuông màu đỏ, còn cầm trong tay một cây thiền trượng.

Sao cứ cảm thấy vị này không phải là từ trong chùa ra, mà ngược lại giống diễn viên trên phim trường hơn.

"A di đà phật, tội lỗi tội lỗi."

Hòa thượng đúng lúc đi ngang qua một đống chân gà chân vịt trong khu đông lạnh, lập tức chắp tay niệm.

"Ngài lạc đường à?" Thẩm Đông cảm thấy người này nhất định là đi lộn chỗ rồi.

"Hả, a?"

Hòa thượng cứ nhìn chằm chằm vào Thẩm Đông, biểu tình nghi hoặc, sau đó lùi lại một bước, lại quan sát Thẩm Đông từ trên xuống dưới một lần nữa, sau đó mờ mịt hỏi: "Cậu là ai? Sao bần tăng chưa bao giờ thấy qua..."

"Mới tới!"

Thẩm Đông tức giận cắt ngang lời hòa thượng, chắc chết quá, hội viên của cái siêu thị này còn có cả hòa thượng nữa hả?

"À, mới tới! Bao nhiêu tiền?"

"..."

—— chẳng lẽ người xuất gia cũng quan tâm tới tiền lương ở siêu thị hả? Đừng nói là chuẩn bị hoàn tục nha!

—— không nói lời nào là sao, là hàng không bán hả? Hòa thượng gãi gãi cái gáy bóng lưỡng, lập tức nhớ ra dù sao ta đây cũng không dùng được, chỉ là thuận miệng hỏi thôi, ai biết là người ta có chủ rồi đâu! ( cái câu "mới tới" của Thẩm Đông, hòa thượng hiểu thành "Hắn là hàng hóa mới tới" = =)

Hiểu lầm cứ như vậy mà bị bỏ qua, Thẩm Đông ù ù cạc cạc nhìn hòa thượng nở một nụ cười hiền hòa, tiếp đó liền đi về phía gian hàng bên kia.

Sau đó công việc của Thẩm Đông cũng bận rộn hẳn lên, tốp năm tốp ba khách hàng xuất hiện, hơn nữa còn rất bình thường mà cầm rổ đẩy xe mua sắm, từng nhóm người túm tụm lựa hàng, còn thường xuyên thấp giọng trò chuyện, chỉ trỏ giá hàng.

Hầu hết mọi người đều không có vấn đề gì, chỉ là ——

Cái ông đạo sĩ đầu đội đái quan cao kia là có chuyện gì xảy ra vậy?

Nhìn bộ trang phục đó cũng không giống hàng may sẵn, hơn nữa ông ta sắc mặt hồng hào khí sắc sáng sủa, trong tay còn cầm cây phất trần. Đây cũng đâu phải là phim truyền hình đâu, đạo sĩ chân chính người ta toàn mặc áo dài vải bố màu lam, chiều dài chỉ tới đầu gối, trên đầu là mạo quan thấp hình vuông, ai giải thích dùm cái áo choàng dài quét đất kia là sao đi, bộ tính tới phụ lau sàn nhà cho siêu thị hả? Hay là đang chuẩn bị ra ngoài bắt chước tà giáo mê hoặc quần chúng vô tri?

Nhưng vào lúc này cái vị cao nhân tiên phong đạo cốt kia, tay trái cầm một bó rau xà lách, tay phải cầm hai cây măng tây, mờ mịt nhìn nửa ngày, sau đó bước đến bàn cân bên này mà hỏi: "Đây là thứ gì, sao giống lá rau diếp quá vậy?"

Khóe miệng Thẩm Đông co rút, hắn có thể nói là mấy thứ rau củ này hắn cũng không rành không? Hắn là thanh niên tốt của thời đại mới, chứ có phải là bà nội trợ đâu.

Một cô gái xinh đẹp đang ôm một giỏ cà chua đứng bên cạnh cười rộ lên, cô ta ăn mặc cực kỳ thiếu vải, bên ngoài mặc một bộ đồ gần như là nửa trong suốt, dáng người cũng rất nóng bỏng, đi đăng ký dự mấy cuộc thi sắc đẹp chắc chắn có thể vô thẳng vòng chung kết luôn. Nhưng đây không phải là loại hình Thẩm Đông thích, hắn cảm thấy cô bé mặc váy trắng đang ngồi xổm bên cạnh chọn mua cam trông còn hợp mắt hơn.

"Đạo trưởng còn ăn mấy thứ này được sao?" Cô gái cười giả lả, hừ, không phải là lão tịch cốc bao nhiêu năm nay rồi à.

"Tiểu đồ đệ thích." Đạo sĩ cười lạnh, hừ, bộ tịch cốc là không được ăn gì sao?

*Tịch cốc: hay còn gọi ích cốc, nghĩa là bỏ ăn, không ăn lương thực ngũ cốc gì nữa.

Một lời không hợp, hai người mỗi người đều hậm hực quay đầu rời đi.

Thẩm Đông cũng chẳng thèm để ý bọn họ, hắn là đang nhìn cô bé váy trắng kia kìa, thật đúng là bóng hồng xinh xắn tính cách tốt đẹp mà, còn có một mái tóc đen dài nữa chứ, nhưng đến lúc cô bé chọn xong cam mà xoay người đến bàn cân, Thẩm Đông liền cứng đờ người.

Cô bé này không phải là xấu, mà là ngũ quan cứ như được ủi phẳng, gần như chẳng lồi lõm gì, khuôn mặt giống như là từng bị người ta dùng gạch đập vào vậy.

Cái này có thể gọi là đẹp lạ!

Từ từ, không được lộ ra ánh mắt quái dị, vậy là không lịch sự! Thẩm Đông cố gắng bày ra bộ dáng thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, đưa cam đã cân xong cho cô bé kia. Nhìn bóng lưng đẹp tuyệt trần ấy, Thẩm Đông bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, khách hàng của cái siêu thị này cũng kỳ quái quá rồi!

Không ít người diện mạo quả thực không dám khen, còn có một số người dáng đi cũng rất quái dị, tựa như bị trúng gió hay trẻ em bị bại liệt vậy!

Danh ngôn của ngành dịch vụ chính là, khách hàng là thượng đế. Chỉ cần bọn họ tiêu tiền thì chẳng cần quan tâm bọn họ là người nước nào, dáng vẻ thế nào! Thẩm Đông nghĩ dù sao hắn chỉ cần lăn lộn trong đây hơn một tháng nữa thôi, quan tâm nhiều thứ như vậy để làm gì?

Lại là một ngày đầy mờ mịt trôi qua.

Sau khi tan ca ra về, Thẩm Đông đạp xe cỡ chừng nửa tiếng, sau đó dừng lại trước một con hẻm nhỏ, lấy tiền ra chuẩn bị mua màn thầu, tiếp theo đó hắn liền trợn mắt há mồm mà nhìn một hòa thượng đầu bóng loáng đứng trước sạp nhỏ ăn lia ăn lịa, gần như nuốt trọn luôn cả nửa l*иg bánh màn thầu, sau đó đưa cho bà chủ đang ngây người một tờ tiền giấy 50 đồng.

Bà chủ suýt chút nữa là té xỉu luôn, tay chân run rẩy rút ra tờ 20 đồng thối lại.

Hòa thượng vén lên áo cà sa, kéo thiền trượng đi ra ngoài, bắt gặp được Thẩm Đông đang ngồi trên xe đạp thì lại mở to hai mắt, hưng phấn chạy tới, lượn quanh Thẩm Đông một vòng.

"Woah, ngươi biết cưỡi thứ này à?"

"..." Chạy xe đạp là một kỹ năng rất cao siêu sao?

"Thật lợi hại! Chùa chúng ta chỉ có Đại sư huynh thi lấy bằng lái mới biết cưỡi cái xe bốn bánh kia! Thứ chỉ có hai bánh như thế này, chắc chắn càng khó hơn nhỉ!"

Người này là từ chốn rừng rú nào chui ra vậy?!

Thẩm Đông còn chưa kịp chửi, đã thấy bà chủ sạp màn thầu và mấy người khác đang chỉ trỏ bên này nói gì đó, lập tức tê rần da đầu, dứt khoát lôi lão hòa thượng mặc áo cà sa đang xà quần bên bánh xe của hắn ra, sau đó tức giận bỏ lại một câu:

"Còn không biết chạy đi! Chẳng lẽ muốn chờ lên báo hả?"

Hắn cũng không muốn thấy chủ đề chính ngày mai trên Weibo là hòa thượng thùng cơm xuất hiện gây náo loạn thành phố, chủ nhân chiếc xe đạp có lẽ quen biết người này!

Thẩm Đông đạp xe thật nhanh, khó khăn lắm mới rẽ được vào một con hẻm nhỏ cách đó ba con phố, nhưng hắn vừa quay đầu, lại phát hiện hòa thượng kia thế nhưng đang chạy bước nhỏ tới, vừa chạy vừa la:

"Này, đạo hữu phía trước xin lưu bánh!" (nhái câu: xin lưu bước)

"..."

Bánh xe đạp mà cứ tùy tiện lưu lại là rớt ra luôn rồi đó hiểu không hả?

May là trong hẻm nhỏ này không có người, sau khi hòa thượng chạy tới, mặt không đỏ hơi thở không gấp mà chắp tay, niệm một câu phật hiệu, sau đó cười tủm tỉm nói:

"Bần tăng đến từ Đế hưu tự trên núi Thiếu Thất, pháp danh Chiêm Không." (Đế hưu tự: Chùa cho hoàng đế nghỉ chân.)

Núi Thiếu Thất chỉ có Thiếu Lâm tự thôi mà! Đi lừa gạt kiểu gì mà vô văn hóa quá thể!

Thẩm Đông thật sự không muốn nói chuyện, nhưng lại sợ lão hòa thượng cổ quái này tiếp tục bám dính lấy mình, đành phải qua loa tiếp lời:

"Ngài có chuyện gì, cứ nói thẳng."

"Bần tăng không có mang cái...à... giấy căn cước, có thể mượn ở đâu?"

"Đi về phía trước một ngàn mét, quẹo trái, công viên Lương Đẳng!"

Thẩm Đông mặt không đổi sắc nói xong, đạp xe đi luôn.

Để lại Chiêm Không một mình đứng tại chỗ, gió thổi qua, mấy cái vỏ kem cũng tốc lên mà bay qua, rơi trên áo cà sa cùng cái đầu bóng loáng của lão, trông thật thê lương.