*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.38, "Người" lạc đường... Một nơi có hình thái ý thức xã hội thì chẳng thể nào lại không có phương tiện giao thông hoàn chỉnh được, nhưng rất thương tiếc báo tin, giới Tu Chân quả thực không có thứ đó!
Tại sao? Sao mình lại phải bay hả!
—— chờ đã, vậy quần thể những người không biết bay chẳng lẽ sẽ bị kỳ thị à?
"Chẳng lẽ chúng ta không thể sử dụng biện pháp của giới Tu Chân để quay về hay sao?" Thẩm Đông nghiêng ngã lảo đảo, chân nọ đá chân kia mò mẫm đi trong bóng tối nửa ngày trời, trước mắt đột nhiên sáng ngời, phát hiện nơi đây là bên cạnh Tây Hồ, mà gần đó hoàn toàn chẳng thấy bóng dáng của cây đại thụ cao chọc trời kia đâu, được rồi, coi như mấy chuyện của giới Tu Chân đều là thần thần bí bí, Kiến Mộc sinh trưởng ở đâu thì cũng đừng nói cho hắn biết, thế giới quan trong hai mươi mấy năm qua của hắn đã không còn sót lại bao nhiêu, không chịu đựng được thêm lần tàn phá nào nữa đâu.
Nhưng ai tới giải thích dùm tại sao bọn họ lại phải ngồi ở trạm để chờ xe buýt chứ hả? Nhìn một đám người chộn rộn chen chúc, Thẩm Đông lại liếc nhìn sang Đỗ Hành, chẳng lẽ y không cảm thấy bản thân đứng ở nơi này có gì đó không đúng hoặc không hợp lắm hay sao?
Đáp án là Đỗ Hành dường như cũng chả thèm đếm xỉa tới mấy chuyện này, y đang xem xét bảng chỉ đường đặt trong trạm xe buýt.
Về phần danh hiệu cao thủ đệ nhất của giới Tu Chân, đừng nói y còn muốn kiêm thêm hạng mục thử nghiệm làm sao để có thể sinh tồn tại Nhân gian luôn nha —— Thẩm Đông cảm thấy nếu quả thực là như vậy, y có thể miểu sát đại đa số cao thủ của giới Tu Chân luôn ấy chứ.
*miểu sát: thuật ngữ game, là Instant kill, nghĩa là cho đối phương chết k kịp ngáp ấy.
"Này, đừng có giống như ông lão nông thôn mới lên thành thị thế, loại này là bảng chỉ đường điện tử mà, nó có thể chỉ ra cho anh xe buýt còn cách nơi này bao nhiêu trạm, dự tính sau bao lâu thì xe sẽ đến." Thẩm Đông đắc ý dào dạt mà giải thích, này cũng phải cám ơn cái chuyên ngành học của hắn, nếu không thì hắn cũng sẽ ngơ ngác nhìn thứ này nghiên cứu nửa ngày trời thôi.
Đỗ Hành liếc nhìn hắn một cái, không hé răng, tiếp tục nhìn bảng chỉ đường.
Thẩm Đông khoanh tay dựa vào cái biển quảng cáo to tướng trước trạm xe, trên vai hắn đeo hai cái ba lô, quần áo bẩn thỉu còn có mấy chỗ rách, không ít người đang đứng chờ xe đều theo bản năng mà vòng qua hắn, nghĩ thầm trong bụng, thằng nhóc này bộ dạng cũng không tồi mà sao lại lôi thôi như thế?
"Lúc bọn tôi đến lớp huấn luyện còn được ngồi xe buýt du lịch..." Chẳng lẽ Đỗ Hành thật sự định cho hắn ngồi xe buýt công cộng à?
"Đó là xe đưa đón chuyên dụng của lớp huấn luyện."
"Vé xe mắc lắm sao?" Thẩm Đông lười biếng hỏi, ừm, ánh mặt trời thật tốt thật dễ chịu.
"Không phải vấn đề vé xe."
Là vì không muốn để cho Thẩm Đông sau khi rời khỏi lớp huấn luyện thì lại đi lung tung bên ngoài, cho nên y hoàn toàn không mua vé khứ hồi, dù cho Kiến Mộc không xảy ra chuyện, dù cho lớp huấn luyện vẫn tốt nghiệp như bình thường, Thẩm Đông cũng sẽ không đi được.
"Chiếc Volkswagen Thượng Hải của anh đâu?"
Đỗ Hành nghe vậy liền kỳ quái nhìn Thẩm Đông, đương nhiên là để lại trong thành phố rồi, chuyện này mà còn phải hỏi sao?
"Khụ, ý của tôi là ——" Thẩm Đông xát xát hai ngón tay vào nhau, cực kỳ tò mò, nhóc ly miêu ở phía sau cũng ló đầu ra gác lên vai hắn, "Không gian giới tử? Càn Khôn trong tay áo? Người tu chân không phải đều mang theo tất cả đám gia sản hạng nặng bên mình hay sao?"
"..."
Cậu thấy ai nhét một chiếc xe hơi trong tay áo bao giờ chưa?
Ấy không, hiện giờ là quần áo người phàm, cái tay áo kia chẳng biết có đủ không gian để nhét một chiếc ô tô đồ chơi hay không nữa kìa? Hơn nữa, cũng giống như lúc có động đất vậy, nếu có thời gian thì ai cũng sẽ mang theo đồ vật đáng giá hoặc lương thực, nhưng có người nào đem theo bồn rửa mặt với khăn mặt không? Cho dù là người tu chân cũng vậy, họ cũng chỉ đem những thứ rất quan trọng bên mình chứ không phải mấy thứ nhặt nhạnh rách nát, cứ thấy có ích là lại đóng gói mang theo... Chẳng lẽ có người mong chờ mai sau thành tiên còn phải chạy xe trên trời sao? Hay coi đó là đặc sản nhân gian mà đem lên trển khoe khoang?
"Rất phiền phức."
Đỗ Hành nói thẳng với Thẩm Đông: "Cậu định giải thích thế nào khi một chiếc xe hơi chưa được bất kỳ trạm thu phí nào ghi nhận lại mà đã xuất hiện tại một thành phố khác? Quả thật có thể bảo rằng là người khác không nhìn thấy chiếc xe này, thế nhưng tình trạng giao thông tại Nhân gian hiện nay..."
Lúc kẹt xe thì trừ phi là bay lên trời, nếu không thì đến phép tàng hình cũng chả có đất dụng võ! Không khéo còn dẫn tới tai nạn giao thông nữa ấy chứ!
Muốn làm cho xe bay, còn không bằng tự bay cho xong!
"Ha ha, làm gì có ai rảnh rỗi tới mức không có chuyện làm lại đi kiểm tra ghi chép về biển số xe chứ!" Thẩm Đông cười gượng.
"Có, Triển Viễn."
Chụp được tên nào thì liền lập tức viết đơn phạt tiền, mấy loại thủ thuật che mắt hay phép thuật nho nhỏ tuyệt đối không thể thoát được đôi mắt tinh tường của đại sư. Chẳng hạn như, thân, nửa năm trước trong một buổi tối nào đó bạn không tuân thủ luật lệ giao thông của phàm nhân, dùng thuật ẩn thân vượt đèn vàng! Ảnh hưởng quá lớn, phạt tiền năm vạn!
Lúc này Đỗ Hành đột ngột bước ra khỏi trạm xe, vươn tay chặn lại một chiếc taxi trông nửa cũ nửa mới với miếng chắn bùn dính đầy bụi đất.
Những người chờ xe ở trạm xe buýt gần đó đều lộ vẻ mặt kỳ quái, hình như đầu xe này đâu có hiển thị dòng chữ xe trống đâu, vì sao lại đột nhiên ngừng lại.
* Xe taxi ở TQ có bảng điện tử hiển thị xe còn trống hay không.
"Ý da, chịu tiêu tiền rồi sao?" Thẩm Đông bước theo sau, trêu tức nhìn Đỗ Hành.
Nhưng lúc hắn mở cửa xe bước vào trong thì lại lập tức há hốc mồm, cả người cứng đờ không cách nào nhúc nhích nổi.
Tài xế đâu?!
Chỗ ngồi phía sau của chiếc taxi này không có gì khác so với những chiếc xe bình thường, vấn đề là ở chỗ ghế lái!! Cửa sổ thủy tinh phía trước và bên hông đều được dán một lớp giấy thật dày, người tài xế và bên sườn mặt tài xế mà hắn vừa mới thấy lúc ở bên ngoài đều là tranh 3D!! Chỗ ghế lái ngay cả một bóng quỷ cũng chả có, ấy, không đúng, ngay cả cái bảng đồng hồ xe cũng chẳng có, chiếc taxi này có an toàn thật không vậy?
"Nhanh lên, nó chỉ dừng lại trong một phút."
Bả vai Thẩm Đông bị Đỗ Hành đẩy nhẹ, đột nhiên hoàn hồn, cắn răng bước vào chỗ ngồi.
Đỗ Hành bước theo lên xe, nhẹ nhàng đóng cửa xe lại.
Sau đó thì sao? Thẩm Đông nghi hoặc nhìn y chằm chằm.
Đỗ Hành đưa tay lấy ra một cái thẻ bạc, cà vào trên cái khe quẹt thẻ như có như không ở ngay chốt cửa xe —— Thẩm Đông liếc nhìn qua, màu bạc, hừ hừ, thẻ bạc! Đã từng là người tu chân...
Thẩm Đông đột nhiên cảm thấy dưới mông trống không, sau đó hắn liền ngã nhào ra đất, xe taxi hay cửa sổ thủy tinh gì cũng đều biến mất. Trước mặt hắn là một dãy hành lang thật dài trông như đường hầm, từ đầu trên tới đầu dưới đều phát ra một loại ánh sáng màu trắng êm dịu, cả con đường không có bất kỳ ngã rẽ nào.
"Hoan nghênh sử dụng tàu tốc hành Bắc Đẩu Thần Châu."
Một âm thanh mạnh mẽ vang dội phát ra, nhưng sau đó cũng không nói gì thêm.
Thẩm Đông bò dậy từ trên mặt đất, có chút lo lắng mà gõ gõ vách tường, vậy mà lại rỗng ruột sao?
"Đi thôi!"
"Cái gì gọi là đi thôi?" Thẩm Đông không thể tin được mà nhìn con đường không có điểm tận cùng ở trước mặt mình, lại nhìn xuống dưới chân, cuối cùng nhìn sang Đỗ Hành, chẳng lẽ bọn họ phải đi bộ về đến thành phố à. Ha ha ha, nhất định tàu tốc hành Thần Châu gì đó chỉ là nhầm lẫn thôi, này còn là phiên bản giới Tu Chân nữa kia mà, muốn đi vòng quanh Trung Quốc trong vòng 60 phút thì cũng phải có chuẩn bị thỏa đáng, làm sao có thể bắt bọn họ đi bộ được? Cho dù con đường dưới chân có tự động biến thành cầu trượt cũng chẳng còn gì lạ nữa cả, cứ bình tĩnh thì nhất định sẽ có biến hóa thôi.
"Cậu nhìn gì?"
"Tôi... chúng ta phải đi bộ sao?"
"Cũng có thể bay."
Đỗ Hành nhìn vẻ mặt như chết cha chết mẹ của Thẩm Đông, khóe môi khẽ cong lên.
"Không, ý tôi là... chẳng phải nó gọi là tàu tốc hành Thần Châu sao? Vậy hẳn là xe lửa nhỉ! Không phải xe lửa thì cũng là tàu điện ngầm, không phải tàu điện ngầm thì là xe taxi cũng không thành vấn đề mà! Nhưng tại sao chỉ có một đường hầm trống rỗng thế này, thật vô lý!" Thẩm Đông không thể tin được mà ngó quanh quất.
"Là cậu nói muốn trở về bằng phương pháp của giới Tu Chân."
"Cái này với trực tiếp bay trên trời thì khác nhau chỗ nào?"
"Có, ở nơi này vệ tinh không nhìn thấy được, cũng tránh được máy bay hàng không, mà quan trọng nhất là...!" Đỗ Hành thoáng kéo dài âm điệu, ý cười dường như càng rõ rệt, "Lúc quẹt thẻ trên xe thì pháp lực và ý niệm cũng được rót vào theo, đồng thời nêu rõ đích đến, chỉ cần đi theo hoặc bay theo con đường này, chắc chắn sẽ tới được đúng nơi cần tìm, nhưng nếu tùy tiện bay trên trời thì sẽ lạc đường."
"Lạc... lạc đường?"
"Cậu chưa từng bay nên không biết, trên trời ngoại trừ mặt trời và mây thì không còn bất kỳ vật gì để đánh dấu đường đi, thần tiên thời thượng cổ cũng từng bị lạc mất một hai người, cho nên tàu tốc hành Bắc Đẩu Thần Châu chính là pháp bảo cực kỳ quan trọng của giới Tu Chân, nó có thể cung cấp con đường nhanh nhất ngắn nhất để đến đích."
"..."
Thẩm Đông tưởng chừng như sắp bất tỉnh tới nơi, này là cái lý do chết tiệt gì đây!
Mấy người từng gặp mạng internet chỉ cung cấp đường truyền mà không cho năng lượng cũng không có thiết bị để truy cập bao giờ chưa? Không lẽ mấy kẻ không biết bay chỉ còn nước ngồi chờ chết thôi hả! Chuyến bộ hành với quãng đường dài hai vạn năm nghìn mét, ấy không, là chuyến du lịch N ngày trên trời xin chào đón bạn, dưới chân bạn là đô thị phồn hoa, về đêm khi những ngọn đèn lấp lánh chiếu rọi, bạn sẽ được thưởng thức cảnh đêm thơ mộng, ban ngày thì chỉ có máy bay và chim chóc bay ngang mà thôi...
Còn không bằng để hắn ngồi xe lửa luôn cho rồi!!
Thẩm Đông cực kỳ bi phẫn, dây đeo ba lô đã tuột xuống khỏi vai mà hắn cũng chẳng buồn kéo lên, chỉ lê bước theo phía sau Đỗ Hành, ỉu xìu nói:
"Không đúng, anh gạt tôi, tôi nhớ rõ là có Ngũ Hành Độn Pháp gì đó mà, giới Tu Chân không thể nào lại không có người biết thứ này."
"Cái đó còn không phổ biến bằng việc bay trên trời nữa kìa, trên không trung ít ra còn có mặt trời, độn thổ xuống dưới lòng đất thì có thể nhìn thấy thứ gì? Nào là ống nước ngầm ngang dọc phức tạp, nào là chuột là giun... Nghe nói mấy ngàn năm trước từng có một vị tiên nhân am hiểu thuật độn thổ, người nọ dùng hết 400 năm mới có thể tìm được đường về động phủ của mình, đồ đệ của ông ta còn suýt chút nữa là đi dán bảng thông báo tìm người."
Được rồi mà! Đừng để cho người ta cảm thấy thần tiên đều là một đám ngốc nghếch, mà giới Tu Chân các người lại là một đám chuẩn ngốc nghếch vậy chứ!
Thẩm Đông cảm thấy cuộc đời hắn không thể đau thương hơn được nữa rồi.
Không được, chuyện đã qua thì cứ để nó cuốn theo chiều gió đi, quan trọng là tương lai!
"Kiến Mộc dùng để làm gì?"
"Gốc thần mộc trong truyền thuyết này là bậc thang nối liền giữa trời và đất, thần tiên hạ phàm đều đi bằng con đường này."
Đây là một con đường bán trong suốt, những đám mây trắng phiêu đãng theo gió lướt ngang qua. Thẩm Đông thề lần sau nếu có đi cái tàu tốc hành Thần Châu lừa đảo chết tiệt này lần nữa, nhất định phải khiêng xe đạp vào trong taxi luôn! Hừ, hắn không biết bay nhưng biết chạy xe chứ bộ! Ở trên trời cũng không cần đi đường vòng phức tạp, cứ đi thẳng một đường là xong ahaha. Trên đường không có thu phí không mưa không tuyết không tai nạn giao thông, mà quan trọng là vĩnh viễn cũng chẳng có kẹt xe!!
Thẩm Đông xoay đầu qua, tiếp tục hỏi: "Con đường hạ phàm quả thật cao cấp đến vậy sao? Vậy giờ nó đâu rồi?"
"Chính là một gốc cây."
"Này..."
"Nghe nói rất nhiều năm trước, thang trời đã bị chặt đứt, gốc Kiến Mộc này là hạt giống mà Dư Côn cất giấu như báu vật, toàn bộ giới Tu Chân phải mất mấy trăm năm mới trồng ra được."
"Chẳng lẽ mấy người nghĩ rằng chờ nó đủ lớn là có thể dùng để lên trời sao? Cười chết tôi rồi!" Thẩm Đông không chút nể nang mà lớn tiếng cười nhạo, nghe nói phương Tây cổ đại có một nền văn minh, vì muốn lên trời, cho nên bọn họ liền tạo ra một tòa tháp rất cao rất cao. Chỉ số thông minh của quần chúng giới Tu Chân quả đúng là không có vấn đề nhỉ!
"Cho nên mới nói, nó chính là một gốc cây." Quả thật từ đầu tới cuối, Đỗ Hành chẳng hề biểu hiện ra chút cảm xúc khẩn trương nào đối với Kiến Mộc cả.
Thẩm Đông liếc mắt nhìn y, cũng lười cãi lại, hỏi thẳng: "Giới Tu Chân giới sẽ khai chiến với giới U Minh à?"
Thẩm Đông thề hắn chẳng có chút hứng thú gì với đánh trận đâu, chủ yếu là vì lớp huấn luyện chấm dứt nửa chừng, Lôi Thành dù có bay về thành phố đi nữa thì cũng chẳng lấy đâu ra tiền để mua Cố Hồn đan, đúng rồi, siêu thị Sơn Hải còn chưa mở cửa mà.
"Đừng lo lắng, giới Tu Chân cũng không phải ngồi không."
"Tôi không lo lắng! Tôi chỉ buồn cho cái chỉ số thông minh của tập thể thành viên giới Tu Chân thôi."
"Không sao cả, tôi chắc chắn tiêu chuẩn bình quân của họ ít nhất cũng cao hơn giới U Minh."
"..." Khốn nạn, nhất thời cũng chẳng tìm được từ nào thích hợp để mắng cả!
Đỗ Hành người này đúng là quá bình tĩnh rồi, hay nói đúng hơn là người tu chân nào cũng đều mang cái đức hạnh dù núi có sập nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi này?
"Sau khi về nhớ trả lại giấy căn cước cho tôi!" Đây mới là chuyện quan trọng nhất, Thẩm Đông quyết định học khôn ra, "Tôi thiếu nợ anh, đợi lúc tôi có tiền thì sẽ trả lại!"
Dám bảo hắn trả tiền, hắn liền tìm Đỗ Hành đòi phí cứu mạng cho xem.
Nếu không phải có hắn ở bên cạnh lúc tia sét cuối cùng kia giáng xuống, bây giờ Đỗ Hành đã ngoẻo luôn rồi —— lúc đó cậu cũng xong luôn! Đồng thời Thẩm Đông cậu cũng đừng quên, Đỗ Hành hoàn toàn có thể tìm cậu đòi phí rèn kiếm, khụ, dù sao nợ nần của hai người các cậu cũng phức tạp lắm.
Thẩm Đông lôi nhóc ly miêu từ trong ba lô ra:
"Tự chạy đi, đừng hòng lười biếng!"
Đói muốn chết, mà lúc ở lớp huấn luyện ngày nào cũng phải ăn Ích Cốc Đan nữa chứ, Thẩm Đông mặt ủ mày ê xoa xoa bụng.
"Cậu muốn ăn đồ nướng không?" Đỗ Hành chỉ đơn thuần là nhìn từ góc độ sở thích của Thẩm Đông mà đặt câu hỏi.
"Không... Mời khách mà chỉ ăn đồ nướng và bia thì tôi lỗ nặng rồi, tôi muốn đến nhà hàng cao cấp! Cái nơi mà hoàn toàn là chế độ hội viên, người bình thường không vào được, toàn bộ đều phải là ghế lô. Tôi muốn ăn thịt nướng! Thịt nướng đủ vị, phải có thêm cả rượu đỏ cao cấp đắt tiền nữa!"
Tầm mắt Đỗ Hành lơ đãng dời khỏi khuôn mặt Thẩm Đông: "Nhà hàng Bóng Đêm?"
Cái tên nghe có chút tầm thường, chẳng qua cũng không cần quan tâm, dù sao cũng là Đỗ Hành chi tiền, vì thế Thẩm Đông sảng khoái gật đầu đồng ý:
"Được, quyết định vậy đi!"
↑ Thẩm Đông cậu nhất định sẽ hối hận!