Tiếng chuông điện thoại reo vang khiến Thẩm Đông bừng tỉnh từ trong mộng đẹp, hắn mơ mơ màng màng vươn tay sờ quanh gối đầu, lôi ra một cái Nokia đời cũ áp đến bên tai:
"A lô... Cái gì, cậu nói Lôi Thành chết rồi, mới sáng sớm mà giỡn gì kì vậy... A? Nhảy lầu?"
Thẩm Đông đột nhiên từ trên giường ngồi phắt lên, đầu tiên là ngơ ngác nhìn di động ngẩn người, sau đó cứ để chân trần mà đứng bật dậy, cầm cái quần dài vắt trên giường xỏ vào, lại tròng thêm cái áo T-shirt rồi liền chạy ra ngoài.
Không rửa mặt cũng chẳng thèm chải lại mái đầu rối bù, Thẩm Đông ngồi trên xe đạp chạy về phía nhà của người bạn học.
Chỉ mới tám giờ sáng, mặt trời cũng đã xuất hiện, ánh nắng gay gắt đến nỗi khiến người ta đổ mồ hôi ròng ròng, tiếng ve kêu không dứt ở hai bên đường, trên mặt đất cũng khô ráo, hoàn toàn không còn chút dấu vết gì của trận mưa đêm qua.
Lúc Thẩm Đông vừa đến, linh đường của Lôi Thành đã được dựng xong, một loạt vòng hoa được bày biện, tiếng khóc rần trời, không ít bạn học và giáo viên cũng đến, dù sao cũng chỉ vừa mới nhận được bằng tốt nghiệp, Lôi Thành lại là người mà bọn họ đã chìu dắt bấy lâu. Có vài người mặc đồng phục cảnh sát, mang vẻ mặt nghiêm túc mà nói gì đó với cha của Lôi Thành.
Một người đang êm đẹp, bỗng dưng đùng một cái lại nhảy lầu tự tử là thế nào, thằng nhóc kia không yêu đương gì, tính cách còn rất vô tư, tuyệt đối không có khả năng chạy đi nhảy lầu. Số mệnh con người, thật sự là một thứ rất khó nói.
Thẩm Đông đang ủ rũ đứng ở nơi đó, bỗng nhiên liếc thấy một bóng người. Hắn lập tức cảm thấy vô cùng khϊếp sợ.
Lôi Thành đang ngồi xổm bên cạnh người mẹ đang khóc đến khàn cả giọng của mình, vươn tay muốn chạm vào để an ủi bà, thế nhưng tay lại xuyên qua. Thẩm Đông dụi dụi mắt nhìn kỹ lại, nhưng lại chẳng thấy được gì nữa cả.
Gặp quỷ rồi?
"Hôm qua là ngày Quỷ Môn Quan mở..." Một người phụ nữ trung niên nhà ở gần đó lúc đi ngang qua còn thì thầm.
Mấy thứ này là cái gì chứ! Cho dù người chết rồi hóa thành quỷ, tên cũng sẽ được chép lại trong Sổ Sinh Tử đi —— bạn sai rồi, tên của Lôi Thành đúng là được ghi trên một tập hồ sơ rất dày, nhưng đó lại là sổ đăng ký hội viên của siêu thị mua sắm Sơn Hải. = =
Âm linh đều sẽ tiêu tán sau mười phút người đó chết đi, trừ phi là quỷ chết oan hoặc oán linh, chấp niệm sẽ khiến chúng sinh ra một thứ sức mạnh rất lớn. Đương nhiên Lôi Thành chỉ đơn giản là thuộc loại chết nhằm cái ngày khá tốt ( này!) nên còn có chút thời gian để lang thang nơi này nơi kia, mà mới đây lúc đang trên đường "Về nhà", hắn lại tò mò chạy vào cái siêu thị nào đó đang tổ chức lễ mua sắm.
Mà Cố Hồn đan, cũng tuyệt đối là thứ tốt.
Gặp phải sự kiện bất hạnh này, Thẩm Đông đương nhiên không còn tâm trạng đi đến thị trường nhân tài mà tìm việc.
Ngày hôm sau, lúc đi làm thì Thẩm Đông vẫn còn hơi ngơ ngẩn, thường xuyên hết nhìn đông tới nhìn tây, cái siêu thị rách nát này vẫn tiêu điều không một bóng người. Hắn không gặp một con yêu quái hay lệ quỷ nào ở khúc cua, cũng chẳng thấy quỷ hồn nào bị đâm chết ở đầu đường, cho nên chuyện ngày hôm qua hoàn toàn chỉ là ảo giác nhỉ.
"Chào buổi sáng, Tiểu Thẩm."
"A... Chào buổi sáng, quản lý Đỗ!"
Thẩm Đông thờ ơ xoay đầu sang chỗ khác, bỗng nhiên phát hiện vị quản lý ở bàn tiếp tân này hôm nay chỉ mặc một chiếc áo sơmi màu trắng, còn cái áo khoác xám kia chẳng thấy đâu nữa, nhìn dáng vẻ y càng trông giống một vị giáo sư ở trường đại học, hoặc ít nhất cũng là luật sư hay bác sĩ tâm lý trong mấy bộ phim Hồng Kông dài tập, đi trên đường thì chắc chắn tỷ lệ người ngoái đầu nhìn sẽ là trăm phần trăm.
Này chắc là thứ khí chất thành thục và quyến rũ mà mấy em gái nhỏ hay nhắc tới đây!
Từ thứ hàng vỉa hè không tên không tuổi mà mặc thành nhãn hiệu thời trang Paris cao cấp, người đàn ông này cũng biết lôi kéo giá trị cừu hận lắm!
Thẩm Đông còn đang nhìn dáng vẻ của quản lý Đỗ mà ngu người, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bàn tay huơ qua huơ lại.
"Úi, a! Chào buổi sáng chị Tề!"
Trước mặt hắn là một cô gái béo mập họ Tề, tên là Tề Lung. Đúng, là lung trong lung linh, lần đầu biết được điều này Thẩm Đông cũng mắc cười dữ lắm, nhưng hắn cảm thấy vậy là không lễ phép, hơn nữa người ta béo cũng đâu mắc mớ gì tới tên họ đâu, cho nên hắn cố nhịn. Tề Lung là người bên bộ phận tài chính của siêu thị Sơn Hải, cũng chính là người đem Thẩm Đông từ chợ việc làm đưa tới đây, lúc ấy thông báo tuyển người của siêu thị Sơn Hải trơ trọi nằm một góc, mà cô gái béo mập này trông cũng rất bình thường, ngoại trừ Thẩm Đông thì hoàn toàn chẳng ai thèm liếc nhìn một cái.
Lúc này Tề Lung đang tức giận mà nhìn chằm chằm Thẩm Đông: "Đang làm việc mà cậu ngu người ra làm gì?"
"Không... Không có gì."
"Hôm qua cậu gặp ác mộng à?" Tề Lung lại phun ra một câu.
Thẩm Đông vô cùng kinh ngạc mà nhìn cô ấy, bởi vì trông thấy quỷ hồn của Lôi Thành, buổi tối hắn cứ nằm trằn trọc nghĩ ngợi cho đến khuya lơ khuya lắc mới ngủ được, kết quả là nằm mơ thấy dọc đường toàn là quỷ, đi làm thì thấy khách hàng cũng là quỷ, không phải là một làn sóng khách hàng lớn đang tới gần bàn cân của hắn mà là một làn sóng tang thi đang lết lại gần, buổi sáng thức dậy khiến hắn 囧 nửa ngày.
Nhưng làm sao cô ấy biết được?
"Thỉnh thoảng mơ thấy ác mộng cũng giúp cho thân thể khỏe mạnh!"
"..."
Thẩm Đông không nói gì mà cúi đầu, nhìn một xấp giấy trắng dày cui cô ấy vừa ném lên trên bàn cân, rất muốn nhắc nhở rằng, đây là bàn cân rau quả, cho dù không dùng tới, nhưng bên trên cũng không sạch sẽ gì.
"Cậu đã đi làm được một tuần rồi, tuy nói là thử việc ba tháng, nhưng công ty đang xem xét tuyển cậu làm nhân viên chính thức."
Cái này, thôi không cần đâu.
Ánh mắt mãnh liệt của Thẩm Đông cố gắng bày tỏ hàm ý trên, thế nhưng hiển nhiên là đối phương hoàn toàn chẳng bắt được tín hiệu, cứ nói luôn tuồn: "Đây là đề thi sát hạch cho nhân viên chính thức của siêu thị mua sắm Sơn Hải chúng ta, là quản lý Đỗ đặc biệt dặn dò tôi chuẩn bị, hiện giờ cũng vừa lúc không có khách hàng, cậu làm thử xem."
Này, công ty mấy người vốn có cho học lớp bổ túc văn hóa nào đâu, thi cái đếch gì được mà thi!
Từ từ, tiền lương tháng này còn chưa lấy được tới tay, tốt nhất cứ điền đại vô đi, coi như gϊếŧ thời gian vậy. Kẻ đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, một đồng tiền cũng có thể làm khó anh hùng hảo hán!
Thẩm Đông thở dài, cầm cây bút bi đặt trên tờ giấy trắng lên, sau đó mở đề thi ra.
Câu thứ nhất, một cộng một trăm bằng bao nhiêu.
Câu thứ hai, ghi phiên âm cho đoạn văn phía dưới.
Câu thứ ba, hãy nói xem những hình vẽ đồng hồ dưới đây đang chỉ mấy giờ...
—— đờ mờ, này không phải là đề thi lớp hai ở tiểu học sao?
Chẳng lẽ bà béo kia có con trai, lại đùa giỡn mà đổi đề thi sát hạch nhân viên thành bài thi của con trai bả?
Ở lầu một, quản lý Đỗ đi thẳng tới bức tường bên cạnh bàn thu ngân, không hề gặp bất kỳ trở ngại nào mà xuyên qua.
Đây là một căn phòng rất lớn, mấy trăm xấp giấy giống y như đúc tập đề thi mà Thẩm Đông đang cầm trong tay được bày đầy trên bàn, tất cả mọi người đều mặt mày đăm chiêu mà nhìn chằm chằm vào bài thi.
Một đạo sĩ đầu đội đái quan cao, tóc bạc trắng mặt hồng hào, đang ngơ ngác cắn cắn cán bút. À, là bút lông.
Bên cạnh là một vị hòa thượng đang lật tới lật lui bài thi mà xem xét, còn kề sát dưới bóng đèn huỳnh quang cẩn thận săm soi hình vẽ trên tờ giấy trắng —— một cái hình tròn màu đen, trong hình tròn còn có hai đường thẳng màu đen một ngắn một dài.
"Là bao nhiêu chấm? Kỳ lạ, sao không thấy chấm tròn nào hết? Chấm tròn đâu?" Người này hoang mang thì thào.
"Ngu ngốc, đề bài hỏi ông đây là canh giờ gì, không phải bảo ông tìm chấm tròn!"
*chữ điểm (chấm tròn) cùng âm cùng cách viết với chữ giờ, cho nên cụ hoang mang.
Người ngồi phía sau không nhìn nổi, liền nhỏ giọng thầm thì.
"A di đà phật, vậy đây là canh giờ gì?"
"Không hiểu nữa, một đường dài hướng đông nam, một đường ngắn ở chính đông, để bần đạo dùng thuật số tử vi tính thử xem!"
Một cô gái xinh đẹp nhoài người dựa vào bàn, mười ngón tay thon dài, làn da trắng nõn, móng tay còn sơn màu hồng nhạt, ngón tay cứ như là làm phép mà không ngừng mở ra khép vào, tốc độ cực nhanh, trông cũng cực kỳ vui tai vui mắt. Nhưng trên thực tế sau khi cô nàng hoàn thành lần biểu diễn này, lập tức vui vẻ nhẹ nhàng thở phào một hơi, nhanh chóng điền đáp án vào trang sau của đề.
Đề thi cũng không yêu cầu tất cả mọi người đều phải múa ngón tay, cũng không yêu cầu phải là người có dáng vẻ đặc biệt xấu xí hoặt đặc biệt xinh đẹp, tất cả đều không thành vấn đề.
Thứ phiền phức nhất chính là, nguyên cả một tập đề thi nhưng lại không có một câu trắc nghiệm nào, cho dù muốn thảy đồng tiền hay xem bói cũng không được.
"Đề thi còn khó hơn năm ngoái!"
"Trí tuệ loài người thật sự rất cao siêu!"
"Đúng là khó thật, quỷ còn chưa đủ tư cách để tham gia cuộc thi đâu!"
Sau khi quản lý Đỗ đi vào, trong trường thi chợt yên lặng, sau đó mọi người bắt đầu khe khẽ bàn tán.
"A? Lăng Thiên y của Đỗ Hành đâu?" (Lăng Thiên y: y phục để bay về trời = =)
"Nghe nói đêm qua bị Dư Côn lấy làm giải thưởng lớn cho lễ hội mua sắm Phong Đô mà tặng đi rồi!"
"Vô Lượng Thiên Tôn, ai mà tốt số dữ?"
"Hình như là Thương quân!"
"... Thì ra Thương quân cũng có lúc không bị xui xẻo ha!"
*Thương quân: Là Thương Ưởng, thừa tướng nước Tần của thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc. (wiki)
"Cái nơi hạn chế thuật Thiên Lý Truyền Âm như thế này thật bất tiện quá, này, tên Minh Xà nhà ngươi cứ vùi đầu mà viết, làm được bao nhiêu câu?" (Thiên Lý Truyền Âm: nói chuyện từ cách xa ngàn dặm.)
"Hừ, toàn bộ đều làm được! Aha ha, năm nay ta nhất định có thể làm nhân viên thu ngân của Sơn Hải rồi!"
Mà lúc này đây Thẩm Đông đã lật đến tờ cuối cùng của đề thi.
—— siêu thị mua sắm Sơn Hải, chỉ có một nơi này, không còn chi nhánh nào khác ( này thì có cái gì đáng để kiêu ngạo hả? Là một siêu thị, không có chuỗi kinh doanh thì vét đâu ra tiền hả trời.) một khi trúng tuyển làm nhân viên siêu thị, mỗi khi có lễ tết sẽ được trợ cấp phúc lợi nhân viên, nếu nhân viên gặp nguy hiểm đến tính mạng, siêu thị Sơn Hải sẽ hỗ trợ vô điều kiện. Xin hãy điền số tiền lương yêu cầu vào bên dưới.
Cái câu này nói cứ như là trù ẻo nhân viên trên đường đi làm sẽ bị gặp tai nạn giao thông ấy!
Thẩm Đông tức giận điền luôn 1500 ở phía sau, đây là mức tiền lương đã bàn lúc thông báo tuyển dụng. Ở thành thị các tỉnh phía nam này, chút tiền lương ấy gần như còn thấp hơn cả mức lương tối thiểu của thành phố nữa cơ.
Còn nữa, cái này đúng thật là một đề thi cực kỳ ngu xuẩn!!
Đương nhiên cũng có vài "Người" không nghĩ giống vậy ——
"Tiền lương? Tiền lương là cái gì, là một thứ nước đặc biệt nào đó sao? Lương là củi gỗ, hay là dược liệu luyện đan nhỉ." Vị hòa thượng kia ngây ngốc gãi gãi cái gáy bóng loáng của mình.
* Tiền lương [xīn·shui], lương là [xīn], nước là [shuǐ], cách viết giống nhau, hòa thượng ghép lại thành lương-nước, bởi vậy ổng k biết đó là cái nước quỷ gì.
Quản lý Đỗ chậm rãi bước đến trước mặt ông ta, ngón tay phất một cái, cả xấp giấy thi đều hóa thành tro tàn, lập tức biến mất.
"Này, bần tăng còn chưa trả lời xong."
"Ngươi có bằng chứng nhận qua kỳ sát hạch cấp bốn về loài người của giới Tu Chân không?"
Quản lý Đỗ mang theo vẻ mặt bình tĩnh, khí chất lịch sự nho nhã, ngữ điệu nhu hòa, thanh âm không quá lớn. Nhưng trong nháy mắt đã khiến tất cả mọi người trong trường thi đều ngồi ngay ngắn lại, tiếp tục đăm chiêu nghiêm túc giải bài.
"A di đà phật, Đỗ Hành ngươi khinh người quá đáng... Ta mà qua cấp bốn rồi, còn đến siêu thị Sơn Hải làm nhân viên thu ngân à?"
+++++