Chương 20: Bữa ăn khuya...

Tính tình của Thẩm Đông, nói dễ nghe thì là rộng rãi phóng khoáng, nói khó nghe chính là ngu ngốc.

Nếu bạn ngồi kể lể với hắn về một đống khó khăn này, một mớ phiền toái nọ, giãi bày ca thán cả nửa ngày, cuối cùng Thẩm Đông sẽ chỉ ném lại một câu "Này có liên quan gì tới tôi đâu". Kỹ năng trời ban của hắn chính là gây thù chuốc oán. Khiến cho người khác giận đến bốc khói, mà bản thân hắn vẫn cứ ăn ngon ngủ say như bình thường. Muốn uýnh lộn thì cứ việc, uýnh xong thì hắn vẫn có thể phủi tay chạy lấy người cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra -- cái tố chất tâm lý này, được rồi, cái thứ thần kinh thô đến mức độ này, người bình thường làm sao mà theo kịp được.

Theo như cách nói của Lôi Thành, tính cách của cái tên này chính là bại hoại, hoàn toàn chẳng biết cách lấy lòng người khác, cũng chả muốn cải thiện các mối quan hệ, cứ cho hắn một cái ổ che mưa che nắng với cơm nước đầy đủ là hắn có thể chui rúc trong nhà đến vĩnh viễn sánh cùng thiên địa luôn -- ở một phương diện nào đó mà nói, tính tình của một thanh kiếm quả thực cũng không có đặc điểm khéo đưa đẩy hiểu lòng người gì sất, nếu không bị ai động chạm, cũng không bị phát hiện, nó có thể im lìm nằm bất động mãi nơi đó. Mà vấn đề tương tự cũng xảy ra, một khi kiếm đã ra khỏi vỏ thì...

"Cậu thích ăn thứ này à?"

Đỗ Hành nhìn Thẩm Đông đang cực kỳ chán nản mà ngồi xổm trước đám tàn tích của lon bia và đống đồ nướng, nhịn không được hỏi.

"Haiz, đừng nói nữa." Thẩm Đông buồn bã ủ rủ, cảm thấy mấy ngày này quá là xui xẻo.

"Vậy cậu muốn tiếp tục ngồi đây à?"

Thẩm Đông chợt giật mình, nhanh chóng đứng dậy, nhìn thấy mấy người bu lại bàn tán ngày càng nhiều thêm, cứ như vầy thì lát nữa thế nào cũng có cảnh sát tới đây cho mà xem. Thẩm Đông rất sợ cái viễn cảnh này, lập tức giả bộ như không có việc gì mà vừa đi vừa vờ vịt kêu lên:

"Vết thương không sâu nhưng rất đau, ôi, tôi muốn về nhà tắm rửa thay đồ, phải gột sạch mớ khí xui xẻo này mới được."

Ai ngờ hắn chỉ vừa nói một câu, một đám người đã nhao nhao hùa theo.

"Dám là gặp tà rồi."

"Đúng rồi đó, tối qua mấy nhà trên tầng bảy còn nghe được tiếng quỷ khóc lúc nửa đêm kia kìa... Cái gì mà mê tín, tôi nói thiệt chứ bộ, anh dùng khoa học giải thích tôi nghe thử xem, có thể giải thích được thì tôi tin liền!"

Thẩm Đông không dám nghe tiếp nữa, nhanh chóng lủi mất.

"Cậu không ăn tối à?" Đỗ Hành cho rằng những thứ Thẩm Đông mua lúc nãy chính là cơm tối.

"Tôi đương nhiên muốn ăn, anh mời hả?" Thẩm Đông tức giận hỏi lại, trên người hắn vốn đã chẳng có bao nhiêu tiền, vừa phải trả hết nợ cho siêu thị Sơn Hải, vừa phải tìm phòng thuê tìm việc làm mới, khó khăn lắm mới mua được tí bia với đồ nướng, vậy mà lại gặp quỷ.

"Vậy đi thôi."

Đỗ Hành rất dứt khoát mà đồng ý, còn lý do ấy hả -- tiêu tiền cho Thẩm Đông, thật ra cũng chẳng có gì khác với tiêu tiền cho bản thân y cả.

"Này, nói trước nha, là mời ăn chứ không phải mượn tiền đâu đó." Thẩm Đông đặc biệt cảnh giác.

"Đương nhiên."

Thẩm Đông nghi hoặc nhìn chằm chằm Đỗ Hành, một lúc lâu mới nhỏ giọng hỏi:

"Anh có... tiền của con người không?"

"... Đương nhiên."

Nếu núi Bắc Mang không giữ được, vậy thì nhân gian sẽ rơi vào vòng khói lửa chiến tranh, mấy thứ tiền bạc kia có giữ lại cũng chẳng xài được, còn không bằng xài luôn bây giờ. Thẻ hội viên của siêu thị Sơn Hải có thể dùng để đổi tiền mặt, nhưng làm ngược lại thì không được.

"Được rồi, tôi coi như hôm nay anh lên cơn động kinh." Thẩm Đông cởi cái áo thun rách nát trên người ra, sau đó vắt trên vai, đắp lên vết thương không quá nặng ở sau lưng mình, còn cánh tay để trần cũng chả sao cả, còn có vẻ hổ báo nữa ấy chứ. Quần jean rách vài đường cũng chẳng có việc gì, đây đang là mô-đen mà.

Hắn sải bước tiến ra ngoài tiểu khu, cách đây hai con phố có một quán đồ nướng không tồi, so với mấy quán ven đường khác thì ngon hơn nhiều, đương nhiên giá cả cũng chẳng mềm tí nào.

Nhóc ly miêu nơm nớp lo sợ nhìn Đỗ Hành, lại nhìn sang Thẩm Đông.

Đến bây giờ nó vẫn chưa hiểu vì sao phép ẩn thân của mình lại bỗng dưng mất đi hiệu lực, nơi này cũng không là phải siêu thị Sơn Hải mà có thể triệt tiêu tất cả mọi loại phép thuật. Mà nghĩ ra hay không thì cũng vô dụng, nó vẫn cứ cun cút chạy theo sau Thẩm Đông. Một quả cầu nho nhỏ đen đen, vừa chạy vừa lặng lẽ liếc nhìn Đỗ Hành.

-- xung quanh tràn ngập yêu khí và ma khí, trong TV nói kết giới núi Bắc Mang đã sụp đổ, xem ra là chuyện có thật, nhưng vào thời khắc quan trọng như thế này, chủ nhân sao ngài lại chạy về ăn đồ nướng với Thẩm Đông vậy? Lâm trận bỏ chạy có sao không đó?

Đỗ Hành vì cảm thấy Thẩm Đông gặp nguy hiểm cho nên mới trở về, còn núi Bắc Mang... tình hình hiện nay cũng không hẳn là nghiêm trọng, mấy người kia còn nghi ngờ y làm việc không tốt, vậy cứ để họ tự đi giải quyết đi.

Mùi vị đồ nướng gần như lan tỏa khắp cả một con phố, ngay cả ly miêu cũng vô thức khụt khịt cái mũi nhỏ của mình.

"Ông chủ, cho 20 xiên thịt dê, 20 xiên thịt bò, 10 xiên rau hẹ." Thẩm Đông tìm đến vị trí cạnh cửa sổ, tùy tiện ngồi xuống, trong quán đồ nướng có điều hòa cho nên việc buôn bán cũng không tệ, vốn trên bàn còn có hai nam sinh đang ngồi ăn gì đó, liếc mắt trông thấy Thẩm Đông để trần thân trên còn mang theo bộ dáng lưu manh, lập tức nhanh chóng đem thức ăn còn dư đóng gói mang đi.

Thế nên người đi theo sau và ngồi đối diện với Thẩm Đông là Đỗ Hành liền vinh dự hấp dẫn tất cả các loại ánh mắt ở đây.

"Đúng rồi, cho hai chai Thanh Đảo Thuần Sinh luôn!" Thẩm Đông không chút khách sáo mà nói, "Tôi biết, anh không cần ăn uống gì cả, cho nên tôi không có gọi món cho anh."

"..."

Sau khi nhóc ly miêu chạy vào liền lủi đến bên cạnh chân Thẩm Đông, cố gắng giả vờ như mình không hề tồn tại.

Không bao lâu sau, một đĩa đồ nướng đầy ắp đã được bưng lên.

Đỗ Hành nhìn những miếng thịt nướng chín vàng với vài vết cháy đen được xiên trên những thanh tre nhọn, lại im lặng nhìn sang Thẩm Đông với vẻ mặt thỏa mãn khi được ăn ngon, thế là ánh mắt y liền trở nên cổ quái.

"Thơm quá, thật là thơm, chậc chậc!" Thẩm Đông là điển hình của việc đã có ăn còn bày đặt khoe mẽ, ăn cũng không chịu ăn cho đàng hoàng, còn rắp tâm đi trêu chọc Đỗ Hành.

Hắn vừa cắn một mớ thịt dê thịt bò vừa nghĩ, tu chân thường xuyên phải bế quan tám năm mười năm, quả thực cần phải có kỹ năng ích cốc. Nếu như đông đảo quần chúng nhân dân không cần phiền não về mấy vấn đề củi gạo dầu muối tương dấm trà, vậy thì sẽ bồi dưỡng được bao nhiêu là nhà nghệ thuật, hoàn thành được bao nhiêu là sự nghiệp vĩ đại! Cho nên mới nói mấy loại chuyện như ăn uống này đối với giới Tu Chân quả thực chính là lãng phí thời gian -- chẳng qua Đỗ Hành lại trông rất nhàn nhã, không giống như người chẳng có thời gian ăn cơm.

Nhưng Đỗ Hành ngoài việc biểu tình bắt đầu có chút cổ quái thì cũng không có vẻ như là bị mùi thịt nướng hấp dẫn.

-- tiếng gào thét sắc nhọn vang lên không dứt bên tai, một màu đỏ tươi tung bay theo từng đường kiếm, sắc máu diễm lệ hiện lên, bào phục rách nát, phát quan lỏng lẻo, sấm chớp rạch xuyên những đám mây đen trên nền trời, dưới chân là núi thây biển máu, trước mắt tựa như địa ngục A Tỳ. Sấm và lửa hòa cùng thân kiếm, mang theo ngọn lửa hừng hực đâm xuyên yết hầu chúng yêu ma, cổ con yêu ma kia chợt hóa một đám tro tàn rồi tiêu tán --

Ảo giác hồi ức chợt tan biến, trước mặt Đỗ Hành vẫn là cái tên Thẩm Đông đang ngồi gặm đồ nướng đến cực kỳ hăng say.

Chẳng lẽ là do lần đó nên bây giờ mới tạo thành sở thích bất lương này hay sao?

Giới Tu Chân cũng có tu sĩ sở trường về bếp núc, còn có các loài yêu quái chỉ ưa ăn thịt sống, nhưng quả thật không có người nào lại yêu thích cái phương pháp xiên thịt rồi bỏ lên lửa nướng đến chín vàng như thế này -- quản lý Đỗ à, anh nghĩ nhiều quá rồi, những người trần mắt thịt yêu thương đồ nướng sẽ nổi dậy kháng nghị với giới Tu Chân bây giờ đó!

Ăn xong thịt, Thẩm Đông lại bắt đầu gặm rau.

Hình dạng nhỏ dài xanh biếc, bên trên còn rắc chút bột cay, Đỗ Hành càng nhìn càng rối rắm. Cái thứ rau hẹ này nhìn có khác cây cỏ bao nhiêu đâu, Đỗ Hành bây giờ đã có thể chấp nhận được thịt nướng, nhưng còn rau hẹ nướng... Sau này liệu y có phải đến Nhật Chiếu Tông để học Hỏa Diệm chưởng không nhỉ?

"Anh không cho nó ăn gì sao?" Thẩm Đông giơ chân lên, nhóc ly miêu ôm chặt lấy chiếc giày thể thao của hắn không buông, Thẩm Đông vẫn còn ăn chưa đã ghiền, liền dứt khoát đề nghị, "Cho nó một xâu cá nướng đi?"

"... Nó không ăn cá."

"Dẹp đi, mèo không ăn cá chứ ăn cái gì? Gặm xương à?" Thẩm Đông thiếu điều cười sặc sụa.

Nhóc ly miêu cúi đầu, vẫn không hề nhúc nhích.

Lúc tính tiền, Đỗ Hành mắt cũng không chớp, thậm chí còn xua tay ý bảo không cần thối lại tiền lẻ. Điều này lại rước lấy ánh mắt khinh bỉ từ Thẩm Đông, đương nhiên ở trong mắt người khác, từ cách ăn mặc đến khí chất của hai người đều chênh lệch rất lớn, đã vậy một người thì ngồi ăn, một người hoàn toàn ngồi bất động mà chờ đợi, dẫn đến bao nhiêu là suy đoán kỳ quái từ mọi người xung quanh, nhưng Thẩm Đông lại chẳng thèm quan tâm.

Đến khi ra khỏi quán đồ nướng thì trời đã tối đen, khu chợ đêm náo nhiệt cũng đã bày hàng, Thẩm Đông tiêu sái bước đi không quay đầu lại, ngược lại Đỗ Hành lại ghé qua một sạp nhỏ, dùng năm mươi đồng mua một túi bánh trung thu hình hoa hồng nhân đậu thật lớn.

Thẩm Đông kinh ngạc trợn tròn mắt, đang chuẩn bị cười nhạo Đỗ Hành đây là thứ bánh chỉ có đàn bà con gái mới thích ăn, thế nhưng giây tiếp theo hắn đã đơ người.

Đỗ Hành ném một miếng cho nhóc ly miêu, nó liền ôm mẩu bánh lăn hai vòng, móng vuốt cầm bánh nhồm nhoàm vài cái đã gặm sạch, chỉ còn mảnh vụn vươn lại bên miệng và chòm râu.

Thẩm Đông đang sợ hãi giờ cũng đã hoàn hồn lại, lập tức xách ly miêu lên lắc lấy lắc để, còn rống lớn:

"Này, họ Đỗ kia anh có bệnh hả! Sao lại có thể cho mèo ăn bánh trung thu, kẹo socola và đồ ngọt này nọ mà cho động vật ăn phải thì chúng sẽ tiêu chảy thậm chí là viêm dạ dày mà chết đó!"

Nhóc ly miêu bị lắc đến trời đất quay cuồng, vậy mà còn kiên trì không ngừng vươn móng vuốt ra, cố gắng chụp lấy túi bánh trung thu to tướng trong tay Đỗ Hành.

"Liu ~ liu~~" Ăn ngon quá, cho thêm miếng nữa đi.

Cả bọn đang ầm ĩ, bỗng nhiên bầu trời đêm không hề báo trước mà vang lên tiếng sấm rền, không tới mấy phút sau trời đã bắt đầu nhỏ xuống những hạt mưa tí tách, Thẩm Đông mới vừa ôm theo nhóc ly miêu chạy đến dưới mái hiên ở cửa hàng bên đường, mưa to đã trút xuống, khu chợ đêm cũng không kịp thu sạp, mọi người nhốn nháo trốn mưa, toàn cảnh thật hỗn loạn.

Thẩm Đông chợt phát hiện Đỗ Hành đang đi chầm chậm qua bên này vậy mà lại chẳng ướt tí nào.

Hắn cảm thấy Đỗ Hành bất kể là vào lúc nào cũng đều mang bộ dáng bình tĩnh không chút hoang mang ấy, nhìn thật chướng mắt!

Một người đội mũ lưỡi trai, người ngợm bẩn thỉu, trông như một tên ăn mày từ xa chạy tới, nhếch miệng cười với Thẩm Đông và Đỗ Hành, lắc lắc tóc rồi vươn tay ra:

"Thù lao của bần đạo đâu? Đừng tưởng đóng cửa siêu thị Sơn Hải rồi là có thể ăn quỵt!"

"Tìm Dư Côn." Đỗ Hành mắt cũng không chớp.

"Ngươi!"

"Ta làm sao?" Đỗ Hành nhìn lão không chớp mắt, thản nhiên nói, "Ta chỉ bảo ngươi đi hỏi Dư Côn rằng ngày nào siêu thị mở cửa lại."

Lão đạo sĩ lôi thôi nổi cơn tam bành, đạp lên đám bọt nước mà xông qua, Thẩm Đông nhanh chóng trốn sang một bên xem chuyện vui.

"Bần đạo khó khăn lắm mới làm mưa được! Ngươi có biết là gian khổ lắm không? Ngay cả kết giới núi Bắc Mang sụp đổ ta cũng không đi mà ở lại đây tiếp tục làm phép đó!"

"Đạo trưởng cực khổ rồi, nào, mời đạo trưởng ăn bánh trung thu!" Thẩm Đông mở túi ni lông ra, lấy một cái bánh trung thu đưa qua, sẵn tiện cẩn thận xem xét một chút, đúng là bánh trung thu chẳng sai.

Đạo sĩ lôi thôi thuận tay nhận bánh trung thu bỏ vào miệng ăn, vừa mắng được một nửa chợt giật mình:

"Khoan đã, cái này không tính tiền chứ?"

Thẩm Đông phát hiện nhóc ly miêu đang âm thầm lủi lên trên, muốn chạm đến cái túi ni lông, vì thế thuận miệng nói: "Nếu đạo trưởng đã có lòng đến như thế, vậy thôi thu tạm của ngài 50 đồng là được!"

"Rầm!" Đạo trưởng Phá Hồ ngã xuống đất giả chết.

Bởi vì tiếng mưa quá lớn, những người trú mưa ở gần đó không nghe thấy bọn họ đang nói gì, chỉ thấy có một người chợt ngã xuống, cho dù chỉ là một tên ăn mày, nhưng cũng khiến cho bọn họ khϊếp sợ chỉ trỏ.

Thẩm Đông ôm bánh trung thu ngồi xổm xuống, rất nghiêm túc mà thầm thì: "Đạo trưởng, ông tỉnh lại đi... Hôn mê thiệt rồi hả? Ây, ở nhân gian mà muốn điều động xe cứu thương là phải mất 300 đồng, tiền viện phí cũng rất mắc, phí giường nằm một ngày cũng tốn nhiều tiền lắm đó..."

Trong nháy mắt đạo trưởng Phá Hồ đã sống lại tại chỗ, nhanh chóng đứng dậy, vò đầu cười gượng: "Ha hả, trượt chân té ngã, ây da, lớn tuổi rồi đâu có trách được!"

"..."

Nhóc ly miêu đang kéo kéo cái túi ni lông bỗng nhiên ngẩng đầu, cảnh giác chạy đến phía trước. Lần này ngay cả Thẩm Đông cũng trông thấy được, ở đầu đường phía trước xuất hiện từng đám từng đám sương đen mơ hồ đang tập trung lại, chúng nó im hơi lặng tiếng hòa vào dòng nước mưa, chậm rãi quấn quanh chân người đi đường, lúc chúng rời khỏi người họ thì hình thể đã lớn hơn gấp đôi so với ban đầu.

"Thứ kia rốt cuộc là gì?" Thẩm Đông lại nhịn không được mà bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.

Đỗ Hành bỗng nhiên vươn tay giữ chặt lấy Thẩm Đông.

Đạo sĩ lôi thôi vẫn chưa kịp phản ứng, bởi vì U Minh Yêu Ma ở thể sương khói là cấp thấp nhất, vừa yếu ớt vừa không nguy hiểm, kết giới núi Bắc Mang sụp đổ, trong thành phố xuất hiện mấy thứ này cũng không lạ gì, Đỗ Hành vì sao bỗng dưng lại --

Luồng sương đen như một đám dây leo đột ngột phát ra tiếng nổ mạnh, xung lực lan tới khiến cho đạo sĩ lôi thôi đứng không vững, lão lập tức cảm thấy kinh hãi, bị lừa rồi, đây hoàn toàn chẳng phải yêu ma cấp thấp gì cả! Cái thứ khốn kiếp này sao lại chạy ra khỏi núi Bắc Mang được! Nhưng lão chưa kịp nghĩ gì thêm, thân thể đã rơi vào một cái vực sâu đen ngòm.

Động tĩnh bất ngờ này xuất hiện cực kỳ nhanh, mọi người chỉ cảm thấy cảnh vật trước mắt mình lóe lên một chút, người trú mưa còn tưởng ban nãy là sấm sét nữa chứ.

Nhưng Thẩm Đông và Đỗ Hành lại chẳng thấy đâu, cả lão đạo sĩ lôi thôi người dính đầy bùn cũng mất tích, một túi bánh trung thu hoa hồng nhân đậu lăn xuống bậc thang rồi vươn vãi khắp mọi nơi, một con ly miêu nhỏ nhắn màu đen ngồi tại chỗ, cắn móng vuốt, sợ hãi nhỏ giọng kêu:

"Liu liu..."