Đây là một cái thẻ màu vàng kim, kích cỡ và độ dày đều giống như mấy cái thẻ bình thường khác, vào thời đại mà việc sử dụng các loại thẻ đều trở nên thịnh hành này, cái thẻ này trông lại chẳng thu hút chút nào, vừa không có LOGO bắt mắt, cũng chẳng có hoa văn đẹp đẽ gì, ở mặt trên thẻ có in "Siêu thị Sơn Hải", góc trái phía dưới còn có một dòng "Canh 22", dám cái này là số hiệu của thẻ hội viên lắm à.
*Canh: chi thứ bảy trong
Thẩm Đông lèm bèm rồi lật qua mặt sau của thẻ, sau đó trợn tròn mắt nhìn năm chữ ngay ngay ngắn ngắn bên trên chừng mười phút.
—— cầu lui Nhân gian giới.
Sao mà mỗi chữ hắn đều biết, nhưng lúc đem ghép lại với nhau lại chẳng hiểu mô tê gì thế này?
Bình thường trên thẻ hội viên của siêu thị đều là mấy chữ giảm bớt chi phí, tăng cường giảm giá này nọ mà, cho dù là do bên nhà in thiết kế, cũng đâu có cái kiểu lập dị thế này. Còn số điện thoại đâu? Địa chỉ siêu thị đâu? Sao không có cái gì hết trơn vậy nè?
"Đây là thẻ hội viên của Siêu thị Sơn Hải, ở giới Tu Chân... à, tại thế giới của chúng tôi, thứ này có thể xem như một loại giấy căn cước." Đỗ Hành rút cái thẻ từ trên tay Thẩm Đông đang đứng ngu người ra, kê sát vào chỗ quét hình trên máy thu ngân, trên màn hình liền hiện ra một hàng chữ.
"Số dư khả dụng: 0"
"Tất cả thẻ hội viên đều như vậy, tài sản của chúng ta hầu hết đều sẽ được cất giữ trong tấm thẻ này, thông qua thần thức... một phương pháp kiểm tra nào đó, sẽ lập tức biết được thân phận của chủ nhân tấm thẻ, đương nhiên mấy thứ đó sẽ không hiển thị trên máy thu ngân."
"Các người không phải là siêu thị, mà là ngân hàng đúng không?" Thẩm Đông lộ ra biểu tình quái dị. Nếu tiền lương của hắn cũng bị chuyển vào cái thẻ này, vậy nộp tiền điện nước tiền thuê nhà thế nào đây? Đưa cái thẻ cho chủ nhà quét hả? Chắc ổng tưởng hắn bị tâm thần luôn quá!
"Chẳng lẽ thứ này có liên kết với UnionPay?" Chắc chắn là không rồi, UnionPay mới không để cho cái tổ chức động kinh này gia nhập đâu.
Thẩm Đông vừa dứt lời, liền chợt trông thấy một đạo sĩ ăn mặc rách rưới đi tới.
Người này vừa lùn vừa nhỏ con, đầu tóc rối bù như cái ổ gà, râu ria mọc lởm chởm, trên tay trên quần áo đều là mấy vệt ố bẩn. Cái người ném ra đường còn tưởng là ăn mày kia thế nhưng lại đang thong thả lắc lư bước sang bên này.
"Nhất niên chi kế tại vu xuân, xuân vũ quý như du* —— Đỗ Hành, 15 vạn của ta đâu?"
*Nhất niên chi kế tại vu xuân: Mọi kế hoạch trong một năm đều phải được sắp xếp từ mùa xuân; xuân vũ quý như du: Mưa xuân quý như dầu.
"Đợi sau khi đạo trưởng làm phép xong, tiền sẽ lập tức được chuyển sang tài khoản."
"Thiệt là trái với quy tắc quá mà!" Vị đạo sĩ cứ mò rồi mò trong mớ đạo bào bẩn thỉu vá chằng vá đυ.p, hơn nửa ngày mới móc ra được một cái thẻ màu bạc, ném thẳng lên quầy thu ngân:
"400 tệ tiền nhân loại!"
Thẩm Đông còn chưa kịp nhìn rõ, Đỗ Hành đã vỗ vỗ bả vai hắn:
"Bấm số 400."
Khóe mắt Thẩm Đông chợt liếc tới một loạt số 0 xuất hiện trên màn hình, theo bản năng liền nghẹn họng trân trối mà đếm, hộp tiền ở máy thu ngân đã mở ra, bên trong đầy ắp các loại tiền giấy, toàn bộ đều được sắp xếp gọn gàng vào từng ngăn nhỏ.
"Đưa lão 400 tệ."
"..." Thì ra thẻ hội viên của siêu thị Sơn Hải chẳng những có thể nạp tiền, mà còn có thể rút tiền nữa hả?
Nhìn bốn tờ tiền màu hồng, vị đạo sĩ lôi thôi kia cực kỳ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Thẩm Đông.
"Này —— a? Chậc chậc, thì ra là vậy!" Đạo sĩ cười đến quái dị, dùng ngón tay vừa đen vừa vàng cầm lại mấy tờ tiền, "Anh bạn nhỏ, cái này là không được, sao cậu lại đưa bần đạo tiền mệnh giá lớn như vậy, đi ăn bát mì cũng bị nghi là tiền giả, không thể cho bần đạo tiền lẻ được à!"
"Vậy sao ông không thay quần áo đi?" Thẩm Đông trợn trắng mắt.
Rõ ràng trong thẻ hội viên có lắm tiền như vậy, thế mà đến bộ quần áo bình thường cũng chẳng chịu thay, một cái quần đùi mười đồng bộ mắc lắm hả? Một cái áo thun 20 đồng bộ lãng phí lắm sao? Quỷ keo kiệt, bị người ta hắt hủi không chịu bán đồ cho là vừa lắm.
Đạo sĩ lôi thôi lại sửng sốt, mờ mịt nhìn Đỗ Hành.
"Cậu ấy nói đúng, sao ngươi không chịu thay một bộ đồ khác?" Đỗ Hành cực kỳ bình tĩnh, khí chất của y tao nhã, trông rất dễ nói chuyện, thế nhưng chỉ như vậy thì có quỷ mới tin được!
Đạo sĩ lôi thôi đành phải đem cái câu "Mọi lần đều đưa tiền lẻ, sao lần này không được" nuốt xuống, cất vào bốn trăm đồng kia, cứng ngắc rời khỏi quầy thu ngân, hai phút sau liền kéo một cái quần đùi đi biển Hawaii màu sắc rực rỡ, một cái áo ba lỗ màu kem, cộng thêm một cái mũ lưỡi trai trở về.
Thật ra công việc của nhân viên thu ngân rất nhiều người bình thường lúc xếp hàng mua sắm đều có cơ hội để quan sát cặn kẽ, đơn giản chỉ là đưa mã vạch trên hàng hóa vào máy quét, cuối cùng ấn máy cộng lại tất cả. Việc này làm rất nhanh rất dễ dàng, Thẩm Đông lần đầu tính tiền cũng không có gì khác biệt.
"28." Thẩm Đông lười biếng nghĩ, cái lão này đúng là quỷ keo kiệt, toàn tìm quần áo rẻ nhất trong siêu thị.
Lần này hắn nhân cơ hội xem xét kỹ thẻ hội viên của lão đạo sĩ lôi thôi kia, ngoại trừ màu sắc thì hoàn toàn giống y như đúc cái của hắn, mặt trái cũng là năm chữ kia.
Quẹt thẻ tính tiền xong, Thẩm Đông vừa nhấc đầu, suýt chút nữa là sợ tới mức từ trong quầy thu ngân nhảy luôn ra ngoài.
Cái người mặc áo ba lỗ với quần đùi đi biển còn đội thêm mũ lưỡi trai kia là ai vậy? Râu ria lởm chởm, đôi giày rách nát dưới chân, vừa lùn vừa nhỏ con, đúng là lão đạo sĩ lôi thôi rồi! Nhưng quần áo ban đầu của lão đâu rồi? Thay từ lúc nào vậy? Chẳng lẽ vào ban ngày ban mặt giữa chốn công cộng mà ổng thoát y, sau đó thay đồ với tốc độ thần tốc hả?
Khách hàng của cái siêu thị này còn có thể có ai bất bình thường được hơn nữa không?
—— đương nhiên là có, về vấn đề đó thì Thẩm Đông cậu vĩnh viễn sẽ không thất vọng đâu.
Đạo sĩ lôi thôi cứ như gặp quỷ mà nhanh chóng rút thẻ hội viên về, nhanh như chớp chạy ra khỏi siêu thị, giống như phía sau có một đàn sói đuổi tới. Giỡn hoài, nhân viên mới tới của siêu thị Sơn Hải này hung hãn quá chừng, vốn từ ánh mắt đầu tiên là lão đã thích rồi, linh khí tốt mà còn thuộc chủng loại binh khí nữa, nhưng còn chưa kịp đến gần tán nhảm mấy câu, đã bị lừa gạt tới 28 đồng, nếu còn đứng ở đó thêm ba phút nữa, chắc lão phải mua tới giày tất dù ba lô bình nước gì luôn quá! Bần đạo kiếm chút tiền đâu có dễ đâu. = 皿 =
Thẩm Đông nghiêng đầu qua, sau đó hỏi:
"Tại sao thẻ của tôi là màu vàng kim, lão kia lại là màu bạc?"
"Lão không giống cậu."
"Ví dụ như?" Thẩm Đông hít sâu, chuẩn bị tâm lý thật tốt, "Lão là quỷ?"
"Không, lão là Phá Hồ đạo trưởng của Tử Vân Quán ở núi Lao Sơn, thuộc loại đan tu, tinh thông bùa..."
Đầu Thẩm Đông đầy dấu chấm hỏi, nhanh chóng cắt lời:
"Từ từ, phiền anh nói mấy câu mà con người nghe hiểu được ấy."
"...Tôi không phải là người, không biết cậu nghe không hiểu chỗ nào."
Thẩm Đông trong nháy mắt liền cảm thấy muốn gục ngã trước câu nói này, trong lòng gào thét điên cuồng, nhìn đi nhìn đi, cái thằng cha Đỗ Hành này quả nhiên không phải con người, không chừng chính là họa bì đó!! Lỡ đâu một ngày nào đó bị y phanh thây ăn luôn rồi sao!
Nhóc ly miêu màu đen lại lần nữa bò lên cái điện thoại bàn rồi ngồi bẹp trên đó, nghi hoặc nghiêng đầu nhìn Thẩm Đông, mà trong đôi mắt bình tĩnh không chút sóng gợn của Đỗ Hành nay lại mơ hồ xuất hiện ý cười.
—— y chính là cố ý không nói cho Thẩm Đông biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
"Anh nói chuyện huyền ảo quá, hiểu không?" Thẩm Đông nằm bẹp trên quầy thu ngân, hữu khí vô lực nói, "Lệ quỷ cương thi này nọ, tôi có thể hiểu được, dù sao mấy chuyện giống vậy trong Liêu Trai có đầy! Nhưng mà Tu Chân... mấy người bị tiểu thuyết trên mạng tẩy não đúng không!"
"Ừ."
"Này! Ừ là có ý gì hả?"
"Chúng ta tiếp tục nói về chuyện huấn luyện nhân viên thu ngân của siêu thị Sơn Hải." Đỗ Hành làm như không có việc gì mà bắt đầu lật một tập hồ sơ dày cui.
"..." Vái cho cái tên nào đang nói nửa chừng mà lảng sang chuyện khác lúc đọc truyện đều bị lọt hố, đang xem phim trên TV thì bị tin thời sự cắt ngang, coi Thế Vận Hội thì gặp phải mùa nước Anh đăng cai!
"Cho dù khách hàng ăn mặc như thế nào, cho dù bọn họ có sở thích ôm một cái đầu trong ngực, cậu cũng phải làm bộ như không nhìn thấy."
Thẩm Đông nghe mà mí mắt giật dữ dội, lập tức hỏi:
"Nếu gặp phải cương thi thì sao, lỡ bọn họ phát hiện máu tôi rất ngon, bỗng nhiên tấn công thì sao?"
"Chúng nó sẽ không làm vậy." Đỗ Hành cũng chẳng thèm nâng đầu lên.
"Tại sao? Tôi nghe nói cương thi ăn thịt người uống máu người, so với ma cà rồng nước ngoài còn kinh khủng hơn."
"Cương thi chưa khai trí không thể nào có được thẻ hội viên của siêu thị Sơn Hải, những cương thi có trí thông minh đều biết, mức tiền bồi thường cho siêu thị Sơn Hải thì dù chúng nó có bán thân cũng chẳng trả nổi." Đỗ Hành nghiêng đầu nhìn Thẩm Đông, dùng giọng điệu cổ quái nhả ra từng chữ một:
"Nhất là cậu."
"... Có ý gì, con người thuần chủng bộ hiếm lắm hả?" Thẩm Đông tức giận nói, "Ngoài đường lớn có đầy đó!"
"Cậu không phải người." Đỗ Hành thản nhiên nhắc nhở.
Nghe sao cũng thấy giống như đang mắng chửi, Thẩm Đông lập tức trả đũa:
"Anh mới không phải người!"
"Đúng vậy, cả nhà tôi cũng không phải!" Đỗ Hành nhướng mày.
"..." Thẩm Đông vinh quang nghẹn chết.
—— mà cả nhà Đỗ Hành rốt cuộc có những ai? Thẩm Đông đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, lại chợt thấy có một người bước vào cửa chính của siêu thị.
Đầu bóng lưỡng, áo cà sa, cầm thiền trượng, không phải cái lão hòa thượng thần kinh ngay cả xe đạp cũng chưa thấy qua thì còn ai vào đây nữa?
"A Di Đà Phật!" Chiêm Không đại sư chắp tay, giây tiếp theo liền trừng mắt kéo thiền trượng bước đến trước mặt Đỗ Hành:
"Ta không tin trời đất bao la như thế này mà lại chẳng có chút công bằng nào! Rõ ràng đã thỏa thuận chỉ cần ta bắt tên quỷ La Sát kia về, siêu thị Sơn Hải sẽ lập tức trả 3 vạn, vậy sao tối hôm đó ngươi lại cướp đi món hàng của ta? Không cho ta kiếm tiền chứ gì! Đỗ Hành ngươi khinh người quá đáng! Nói cho ngươi biết! Tuy ta không phải Phật Tổ Như Lai, nhưng cũng có Kim Cương Nộ Mục đó!"
*Kim Cương Nộ Mục: nghĩa là đồng tử Kim cương trợn mắt, hình dung cái uy thế của Đức Phật, đầy vẻ phẫn nộ để hàng phục kẻ ác. (phatam.org)
"Nếu Chiêm Không đại sư không hài lòng, đương nhiên có thể đi bắt một con La Sát khác, đừng nói 3 vạn, cho dù 30 vạn, siêu thị Sơn Hải cũng trả được." Ánh mắt Đỗ Hành bình tĩnh, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Ngươi!" Chiêm Không đại sư tức giận tới phát run.
Lão liếc thấy Thẩm Đông đang xem náo nhiệt bên cạnh, càng thêm tức tối:
"Ha, các ngươi đây là kết bè kết lũ đùa giỡn ta! Vậy mà ta còn nghĩ ngươi có bản tính chính trực ngay thẳng, định tìm cho ngươi một bến đỗ tốt hơn tên Đỗ Hành này, vậy mà ——"
"Đại sư chậm đã, cơm có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy, cái gì mà bến đỗ chứ!" Thẩm Đông suýt chút không nhịn được mà chà chà đám da gà da vịt nổi đầy người. Người xuất gia như lão chẳng lẽ còn kiêm mai mối hả? Hay là đang giới thiệu việc làm?
Hòa thượng vừa định nói, bỗng nhiên cảm thấy sống lưng phát lạnh.
Khóe mắt thoáng lướt qua, lão phát hiện Đỗ Hành đang lạnh lùng nhìn mình chằm chằm. Tuy ở giới Tu Chân ai cũng biết Đỗ Hành luôn lặng lẽ âm thầm, ít khi nổi giận, cũng chưa bao giờ phản đối bất kỳ ý kiến nào của Dư Côn, nhưng những kẻ thật sự tin y dễ nói chuyện, dễ đối phó ấy hả —— toàn bộ đều hồn phi phách tán, một mẩu vụn cũng không sót lại!
Vì thế Chiêm Không đại sư miễn cưỡng nuốt lại lời mình muốn nói, ấp úng một câu, tiếp tục trừng Thẩm Đông:
"Thằng nhóc này, dám nói ngươi không đùa giỡn ta hả? Công viên Lương Đẳng kia ấy! Tại sao chỉ nằm một chút, mà đã có một đám cảnh sát ùa tới bắt ta?"
"Ặc!" Thẩm Đông trong nháy mắt liền nhớ lại, đêm hôm đó đội trưởng Chu có nói phái ra một nhóm khác đi bắt Chiêm Không đại sư, lập tức ngượng ngùng dời mắt, còn cãi cứng: "Vậy là ông không biết rồi, thành phố này dù sao cũng là một khu đô thị văn minh. Sao ông lại có thể nằm chỏng vó ở công viên Lương Đẳng mà ngủ ngoài trời cả đêm được? Cái đó gọi là chiếm cứ nơi công cộng, khiến cho người khác không có chỗ đặt chân!"
Hòa thượng bị nói đến đầu óc choáng váng, đô thị văn minh là cái gì? Còn nơi công cộng là cái gì? Sao mỗi chữ đều biết, nhưng khi ghép lại thì chẳng hiểu gì thế này! Quả nhiên lão cần phải trở về đi thi cấp bốn rồi!
"Già mồm át lẽ phải, không nằm trên băng ghế chứ phải làm sao?"
"Mang theo cái lều du lịch, giăng trên bãi cỏ ngay rừng cây ấy, sau đó vào trong đó ngủ, gió thổi không tới mưa xuống không ướt, còn không có muỗi, hơn nữa quản lý công viên cũng không có lý do nào để ngăn ông cảm nhận cuộc sống! Mà quan trọng nhất, không cần giấy căn cước." Thẩm Đông không chút ngại ngùng mà bắt đầu chém gió.
"Lều? Thứ mà những vị Lạt Ma trên thảo nguyên ở?"
"Ai nói, đầu năm nay chỉ cần đi cắm trại dã ngoại thì ai cũng có thể ở được."
"A, bao nhiêu tiền, cho bần tăng một cái."
Đỗ Hành ôm nhóc ly miêu im lặng suy tư, tuy rằng Thẩm Đông trông rất không đáng tin cậy, nhưng ở chung một thời gian sẽ phát hiện, đây đúng là người của y không sai!