Trên mạng nói, có một loại đàn ông một là không cười, hai là vừa cười đã khiến người khác lóa mắt.
Có lẽ Tông Kế Trạch chính là loại đàn ông như vậy.
Các đường nét trên khuôn mặt của anh rất tinh tế và nổi bật, ngay cả đường cong trên khuôn mặt cũng rất xinh đẹp, nhìn thoáng qua đã khiến người khác không thể rời mắt.
Nghe nói, các nghệ sĩ trong công ty giải trí trực thuộc Tông thị đều có ngoại hình vô cùng xuất sắc, nhưng trên thực tế Cảnh Kình cảm thấy Tông Kế Trạch mới là người đảm nhiệm giá trị nhan sắc của Tông thị.
Với diện mạo của anh, nếu là một nghệ sĩ thì ai trong giới giải trí này có thể là đối thủ của anh?
Thật tiếc khi người đàn ông này quanh năm đều trưng ra bộ mặt đừng làm phiền đến tôi, vô cùng lạnh nhạt và xa lạ.
Chỉ bằng nụ cười vừa rồi cũng khiến Cảnh Kình thấy được vẻ đẹp của mỹ nhân băng sơn.
Tuy bị vẻ đẹp của Tông Kế Trạch làm cho kinh ngạc, nhưng điều khiến Cảnh Kình tò mò hơn là về nội dung trên điện thoại của Tông Kế Trạch là gì mà lại khiến tảng băng Tông Kế Trạch này lại cười như vậy.
Trong lúc Cảnh Kình gắng sức ngửa cổ xem nó là cái gì thì Tông Kế Trạch lập tức lấy lại vẻ mặt lạnh lùng.
Điều này khiến Cảnh Kình phải ném lại sự tò mò của mình, tiếp tục bộ dáng ưu tú tinh anh thường ngày và bắt đầu báo cáo: "Hai buổi họp chiều nay đã kết thúc, ban quản trị viên Tông thị tổ chức một bữa tiệc để chúc mừng thành công của Trác Nặc ...… còn có cậu chủ Lệ đã gọi điện để mời anh đến dự tiệc sinh nhật của cô Lệ!"
"Từ chối việc cuối cùng đi, tôi không có thời gian để chơi đùa với bọn họ!"
Cảnh Kình liệt kê rất nhiều thứ, Tông Kế Trạch vẫn luôn nhíu mày lắng nghe, chỉ có lời mời cuối cùng là anh từ chối.
Cảnh Kình biết rõ Tông Kế Trạch và cậu chủ Lệ của Lệ Thị không hợp nhau nên trực tiếp loại bỏ cái này ra khỏi lịch trình ...
*
Gió đêm thổi nhẹ, Lục Đinh Ninh một thân màu đen xuất hiện trước câu lạc bộ Khải Tát.
Cô vừa ra khỏi taxi, đang định gửi tin nhắn WeChat cho Lệ Khả Hinh để hỏi xem cô ta đang ở đâu!
Không ngờ Lệ Khả Hinh đã đợi ở lối vào câu lạc bộ.
Ngay khi Lục Đinh Ninh lấy điện thoại ra, cô ta đã xuất hiện.
"Nhất Ninh, anh đến rồi à?"
“Khả Hinh, vừa rồi tôi còn muốn hỏi cô phòng riêng ở đâu!” Ánh sáng nhấp nháy của bảng quảng cáo trên đầu câu lạc bộ đập vào mặt Lục Đinh Ninh, khiến vẻ mặt cô có chút không chân thực.
Nó cũng khiến Lệ Khả Hinh trông hơi uể oải...
Đúng vậy, trước đây cô ta thích Tông Kế Trạch, thậm chí đã theo đuổi Tông Kế Trạch rất nhiều năm, cũng đã bị Tông Kế Trạch từ chối rất nhiều lần, đây từng được coi như một trò đùa trong giới!
Có lẽ, cô ta thực sự rất mệt mỏi.
Vì vậy, sau khi nhìn thấy Lục Đinh Ninh, cái cân trong lòng cô ta bắt đầu nghiêng ngả.
Ngay cả bữa tiệc sinh nhật mà anh cô ta đặc biệt tổ chức cho cô ta, người mà cô ta mời không phải là Tông Kế Trạch, mà là Lục Đinh Ninh.
Lục Đinh Ninh dường như không quan tâm lắm đến sự phân tâm của Lệ Khả Hinh.
Sau khi nhìn thấy mái tóc của cô ta bị gió đêm làm cho rối tung, Lục Đinh Ninh còn mỉm cười giúp cô ta vén mớ tóc vương vãi ra sau tai. "Sau này đừng có ra ngoài đợi người, tôi có thể tự tìm được chỗ, cô là con gái, lúc lạnh rất dễ bị cảm!" Giọng nói của Lục Đinh Ninh hay là động tác của Lục Đinh Ninh đều mang theo một sự dịu dàng riêng biệt, khiến Lệ Khả Hinh có cảm giác mình được nuông chiều và chăm sóc...
Đó là cảm giác được quan tâm mà Lệ Khả Hinh chưa bao giờ có được từ Tông Kế Trạch. Kết quả là cô ta dần rơi vào sự dịu dàng của Lục Đinh Ninh, không thể tự giải thoát cho chính mình.
"Nhất Ninh, anh thật tốt."
Vào lúc này, khuôn mặt của Lệ Khả Hinh trở nên hồng hồng.
Đặc biệt là khi đối mặt với đôi môi đầy tinh tế của Lục Đinh Ninh, Lệ Khả Hinh cảm thấy tim mình như muốn nhảy lên cổ họng rồi!
Lục Đinh Ninh chỉ cười cười trước ánh mắt mong đợi của Lệ Khả Hinh, đưa tay lên xoa xoa tóc cô ta nói: "Đi thôi, vào đi..."
"Được!"
……….