Lúc Lục Đinh Ninh đang bận giúp người làm niềm vui, Tông Kế Trạch bên kia lại bởi vì mãi không thấy được người mà gọi cho Cảnh Kình.
"Người đâu? Không phải bảo cậu trực tiếp dẫn người đến văn phòng của tôi sao?"
Cảnh Kình đưa Lục Đinh Ninh đến trước cửa văn phòng Tông Kế Trạch, dặn dò vài câu xong thì về văn phòng của mình, hiện tại là hoang mang.
Một mặt là anh ta thật sự không biết cậu chủ Lục chạy đi đâu, mắt khác Cảnh Kình không hiểu nổi tại sao Tông Kế Trạch lại giận dữ như vậy.
Phải biết rằng, Tông Kế Trạch và cậu Lục này chỉ mới tiếp xúc vài lần.
Cho nên Cảnh Kình cũng có chút không rõ ràng tại sao Tông Kế Trạch lại tốn tâm tư vì cậu chủ Lục như vậy, bảo cậu ta đến Trác Nặc cũng thôi, bây giờ còn bởi vì không thấy người mà tức giận.
"Vừa rồi tôi dẫn người đến cửa văn phòng. Nhưng lúc ấy cô Lệ còn đang bên trong, cho nên tôi bảo cậu Lục chờ lát rồi vào."
Cảnh Kình giải thích xong, điện thoại bên kia chỉ truyền đến hai chữ lạnh băng: "Không có!"
"Không có cái gì ạ?" Cảnh Kình thất thần đẩy kính mắt.
"Cậu ấy không có ở trước cửa phòng tôi!"
Bên kia, Tông Kế Trạch rõ ràng đang càng lúc càng giận, Cảnh Kình rõ ràng cảm nhận được lạnh toát sống lưng: "Tôi lập tức đi tìm cậu Lục..."
"Lần sau bất kể trong phòng tôi có ai cũng cứ cho người vào!" Nói xong, Tông Kế Trạch bên này trực tiếp cúp điện thoại.
Mà Cảnh Kình bên kia, lại nhìn chằm chằm cuộc gọi bị cắt đứt một hồi lâu.
Phải biết rằng, trước kia trong văn phòng của Tông Kế Trạch, ngoài bà cụ Tông ra thì không ai có thể tùy tiện ra vào, nhất là lúc trong phòng còn có khách!
Mà hiện tại, chẳng hiểu sao anh lại bật đèn xanh cho cậu chủ Lục kia.
Rốt cuộc thì Tông Kế Trạch coi cậu chủ Lục kia là ai trong lòng mình?
Lúc này, Cảnh Kình nghĩ mãi không ra.
Chuyện duy nhất anh ta có thể làm, chính là nhanh chóng đi tìm Lục Nhất Ninh, miễn cho chọc giận con sư tử Tông Kế Trạch này!
*
Lúc Cảnh Kình chạy khắp Trác Nặc tìm kiếm Lục Đinh Ninh, cô lại đang ngồi cùng Lệ Khả Hinh trong quán cà phê bên cạnh tòa nhà Trác Nặc.
"Anh làm gì ở Trác Nặc?" Lệ Khả Hinh gọi hai ly coffee, đưa một ly cho Lục Đinh Ninh."Anh có cần thì tôi sẽ nói giúp anh với Kế Trạch, cho anh một công việc thoải mái, tiền lương cũng cao hơn chút!"
So với những thiên kim danh môn thích làm bộ làm tịch kia, phương thức biểu đạt của Lệ Khả Hinh ít đi một phần uyển chuyển, nhiều hơn một phần thẳng thắn.
Mà điểm này, lại rất được Lục Đinh Ninh thưởng thức.
Cho nên, cô không để ý mấy lời Lệ Khả Hinh nói, chỉ cười mỉm: "Không cần, tôi rất hài lòng với công việc hiện tại của mình!"
"Nhưng, anh giúp tôi, tôi..." Cô nàng muốn báo đáp Lục Đinh Ninh.
Thông minh như Lục Đinh Ninh, làm sao có thể không biết Lệ Khả Hinh có ý gì. Nhưng cô vẫn chỉ cười, nói: "Chỉ là tiện tay thôi!"
Ngay từ lúc bắt đầu, cô đã không nghĩ tới việc đạt được báo đáp gì.
"Thế chúng ta trao đổi wechat nhé." Lệ Khả Hinh chỉ sợ thanh niên này về nhà sẽ hối hận khi từ chối mình.
"Được..." Lục Đinh Ninh vừa đến Đế Thành, người quen biết cũng không nhiều. Có thể thêm một người bạn cũng vui.
Hai người nhanh chóng trao đổi wechat.
"Đúng rồi. Tôi tên Lệ Khả Hinh, anh gọi tôi Lệ Khả Hinh là được." Trao đổi wechat xong, Lệ Khả Hinh lại tự giới thiệu.
"Tôi là Lục... Nhất Ninh!" Do dự một chút, Lục Đinh Ninh vẫn cảm thấy dùng tên anh mình làm bạn với Lệ Khả Hinh có vẻ thỏa đáng hơn.
"Nhất Ninh? Tên của anh thật dễ nghe!"
"Vậy sao..."
…………