"Thưa anh, xin hỏi anh có hẹn trước không ạ?" Lễ tân thấy gương mặt mê người kia của Lục Đinh Ninh, khuôn mặt hơi phiếm hồng.
"Tôi họ lục." Lục Đinh Ninh nhếch môi.
Nhưng Lục Đinh Ninh còn chưa báo tên, nơi xa đã truyền đến một giọng nam.
"Cậu Lục, tôi là trợ lý Cảnh Kình của cậu chủ Tông, cậu chủ Tông bảo tôi dẫn cậu đi lên!"
Lục Đinh Ninh theo tiếng nhìn lại thì thấy Cảnh Kình mặc đồ đen đang đi về phía mình.
Cứ như vậy, Lục Đinh Ninh theo Cảnh Kình, trực tiếp đi mang máy chuyên dụng của Tông Kế Trạch lên tầng cao nhất, để lại mấy lễ tân nhỏ giọng bàn tán về thân phận của Lục Đinh Ninh...
Phải biết rằng, hiện tại người muốn gặp Tông Kế Trạch, lịch đã đầy đến nửa năm sau rồi.
Nhưng vị được gọi là cậu Lục này, lại được trợ lý Cảnh Kình tự mình dẫn tới văn phòng của anh Tông?
Thân phận này khiến cho người ta không muốn nghĩ gì cũng khó.
Nhưng bất kể những người này có nghĩ thế nào, Lục Đinh Ninh cũng được Cảnh Kình hộ tống vào thang máy. Đáp án mà bọn họ muốn cũng không có được!
*
Lục Đinh Ninh không nghĩ tới, cô mới vừa ra khỏi thang máy đã nghe đến cách đó không xa, trong văn phòng nào đó truyền đến tiếng quát của Tông Kế Trạch: "Muốn khóc, tìm nơi không làm ồn đến người ta mà khóc!"
Lời này, lạnh lùng xa cách, không đếm xỉa đến nhân tình.
So với cảm giác anh mang đến cho người ta trước đó, còn lạnh tim hơn.
Cũng khiến Lục Đinh Ninh bỗng nhiên cau mày.
Đang nghe Tông Kế Trạch quát tháo người ta, Cảnh Kình đã xoay người nói với Lục Đinh Ninh: "Cậu Lục xin chờ một chút. Anh Tông bên kia còn có chút việc chưa xử lý xong..."
"Không sao, anh cứ làm việc mình đi!" Trong lòng cô rất tán thưởng Cảnh Kình này, không hổ là trợ thủ đắc lực của Tông Kế Trạch, xử lý chuyện rất chu đáo, Lục Đinh Ninh cười đáp lại.
Xem ra bầu không khí trong văn phòng Tông Kế Trạch không được hòa hợp lắm, Lục Đinh Ninh cũng không muốn đi vào để bị vạ lây.
Đang lúc Lục Đinh Ninh đứng trước cửa thang máy cân nhắc xem có nên xuống đi bộ một vòng, thăm quan Trác Nặc không thì cửa văn phòng Tông Kế Trạch bỗng nhiên bị đẩy ra.
Tiện đà, một thiếu nữ mặc váy liền màu trắng yểu điệu, trên mặt còn vương nước mắt chạy ra.
Cô gái có vẻ còn bị trật chân, đi giày cao gót khập khiễng, còn suýt nữa đυ.ng vào Lục Đinh Ninh đang đứng dựa tường.
"Xin lỗi!" Cô gái ổn định thân hình sau đó xin lỗi cũng không ngẩng đầu, khập khiễng đi về thang máy.
Nhìn chằm chằm bóng lưng cô gái ba giây, Lục Đinh Ninh vẫn đi theo. Hơn nữa còn đỡ cô gái một tay lúc cô nàng đang cố sức mở thang máy.
"Anh..." Trong nháy mắt bị đỡ lấy đó, cô gái ngẩng đầu, một gương mặt tinh xảo hoàn toàn hiện ra trước mắt Lục Đinh Ninh.
Cô gái này, rất xinh đẹp. Mấu chốt là, khí chất cũng cực kỳ xuất chúng. Hẳn là con cháu nhà danh môn.
Chỉ là trong đôi mắt xinh đẹp, vẫn mang theo ánh nước.
Mà Lục Đinh Ninh còn phát hiện trong cặp mắt kia ẩn chứa sự mong đợi...
Có điều trong nháy mắt khi đôi mắt đó đối diện với Lục Đinh Ninh lại biến thành thất vọng, khổ sở.
Hiển nhiên, cô gái này đang hi vọng Tông Kế Trạch ra tiễn mình. Nhưng phát hiện không phải Tông Kế Trạch thì có phần thất vọng.
"Chân cô bị trật rồi, để tôi đưa cô xuống!" Lục Đinh Ninh cũng không thèm để ý những thứ đó. Trên thực tế, cô chỉ có chút đau lòng cho mắt cá chân đã sưng lên của cô gái thôi.
Lúc nói chuyện, Lục Đinh Ninh còn không quên nhếch môi.
Nụ cười này không mang ý lấy lòng, chỉ mang theo sự thích ý cùng xinh đẹp, khiến cho người ta không chỉ không ghét mà còn tăng hảo cảm.
"Cảm ơn, không ảnh hưởng đến công việc của anh chứ?" Lệ Khả Hinh nhìn chằm chằm gương mặt đàn ông gần trong gang tấc kia, sửng sốt một hồi mới lên tiếng.
"Không ảnh hưởng!" Cô gái này chắc tưởng cô là nhân viên của Trác Nặc nhưng Lục Đinh Ninh lại không có ý định giải thích.
Với Lục Đinh Ninh mà nói, tất cả chỉ là tiện tay. Cô cũng không hy vọng sẽ nhận được báo đáp.
"Vậy làm phiền anh đưa tôi đến quán cà phê đối diện được không? Tài xế nhà tôi đã về rồi, chắc phải mất một lát nữa mới đến!”
"Không thành vấn đề!" Lục Đinh Ninh nhếch môi cười, thang máy đến nơi.
Sau đó, Lục Đinh Ninh đỡ Lệ Khả Hinh vào thang máy, đến quán cà phê xa hoa ở đối diện Trác Nặc...
…………