Chương 11: Bốn biển đều là em gái tôi

Chuyện là như vầy.

Lục Đinh Ninh vừa ra khỏi toilet thì phòng toilet nữ bên cạnh cũng mở cửa, một thiếu nữ trang điểm đậm đến không nhìn ra đường nét khuôn mặt bỗng nhiên gọi tên anh cô.

"Anh Nhất Ninh?"

Nghe thấy có người gọi tên canh cô, Lục Đinh Ninh dừng bước.

"Cô là?"

Lục Đinh Ninh liếc cô ta một cái, vẻ mặt có chút lạnh nhạt.

"Anh Nhất Ninh, sao anh lại không biết em rồi?"

Trên gương mặt trang điểm đậm của thiếu nữ có chút bi thương vì lời nói của cô.

Nhưng không biết vì là cô ta trang điểm quá đậm, hay là vì duyên cơ nào khác, Lục Đinh Ninh lại không nhìn thấy trên mặt cô ta có chút nào liên quan đến hai chữ "bi thương".

"Tôi nên biết cô sao?" Ngay lúc Lục Đinh Ninh nhíu mày, nhìn chằm chằm thiếu nữ, Nguyễn Tích Nguyên vẫn luôn đứng chờ Lục Đinh Ninh ở xa bỗng chạy vội tới.

"Tư Hân, cô cũng tới tham gia tiệc từ thiện à?" Nghe giọng điệu Nguyễn Tích Nguyên có vẻ rất quen thân với cô gái này.

"Anh Tích Nguyên, anh cũng ở đây?" Nghe từ giọng nói có vẻ thiếu nữ không quá nhiệt tình với Nguyễn Tích Nguyên.

"Ừ, cùng cậu chủ Lục đến." Nói xong, Nguyễn Tích Nguyên còn nghiêng người tiến đến bên tai Lục Đinh Ninh, đè thấp giọng nói với cô: "Đây là Lục Tư Hân, em gái của cậu?"

"Em gái của tôi? Từ bao giờ mà tôi có thêm một đứa em gái vậy, sao tôi không biết?"

"Nói ngắn gọn thì, trước đó cha cậu có cưới một nữ minh tinh. Đây là đứa con mà nữ minh tinh kia dẫn theo. Cô ta giống mẹ cô ta, không có việc gì làm là lại thích lôi anh cậu ra nhục mạ. Khi còn bé thì thích vu oan cho anh cậu cướp đồ chơi của cô ta rồi còn đánh cô ta, trưởng thành rồi lại luôn vu oan cho anh cậu thích rình mò vào phòng cô ta, xem cô ta tắm rửa. Tóm lại, đây là một cô em gái cực phẩm. Cô ta có nói gì, cậu cứ coi như không nghe thấy không nhìn thấy là được!" Nguyễn Tích Nguyên giải thích xong khiến Lục Đinh Ninh sửng sốt.

Lục Quốc Hoa tái hôn, ngày đó lúc Lục Đinh Ninh vừa đến nước Z ông đã đơn giản nói qua với cô.

Nhưng về chuyện con vợ kế các kiểu, mấy ngày qua bọn họ hoàn toàn không có thời gian nói chuyện phiếm.

Không nghĩ tới, cô và con mẹ kế lại không hẹn mà gặp !

"Anh Nhất Ninh, sao anh lại tỏ ra không quen biết em?" Cũng không biết là nghe trộm được Nguyễn Tích Nguyên và Lục Đinh Ninh nói chuyện, hay là nhìn từ sắc mặt bất thường vừa rồi của Lục Đinh Ninh mà nhận ra điều gì, Lục Tư Hân bên kia bỗng nhiên nói.

Có điều câu hỏi này, ngay từ đầu Lục Tư Hân đã không nghĩ sẽ nhận được câu trả lời như vậy.

"Đừng gọi tôi như vậy, tôi không có đứa em gái như cô!" Giọng nói Lục Đinh Ninh vẫn rất từ tính. Nhưng âm điệu, rõ ràng đã lạnh đi.

Vu oan cho anh cô lén nhìn trộm cô ta tắm?

Cũng không xem lại xem thân thể kia của cô ta có gì hay mà nhìn!

Nghĩ đến người anh mình đã nhiều năm không gặp lại bị một cô gái bắt nạt, Lục Đinh Ninh liền cảm thấy căm tức.

Mà lời này cũng trực tiếp khiến Lục Tư Hân đỏ mắt.

"Anh Nhất Ninh, sao anh có thể đối với em như vậy?" Trên gương mặt trang điểm đậm kia cố nặn ra chút đáng thương, nếu là người đàn ông khác nhìn thấy có lẽ còn có thể nổi lòng thương tiếc.

Chỉ tiếc, Lục Đinh Ninh hoàn toàn vô cảm: "Lại gọi thử một câu nữa xem. Tôi không có quy tắc không đánh phụ nữ đâu." Bởi vì chính cô là con gái mà.

Những lời này của Lục Đinh Ninh, không chỉ khiến Lục Tư Hân ngẩn người, mà đến cả Nguyễn Tích Nguyên cũng phải sửng sốt.

"Cậu chủ Lục..." Nguyễn Tích Nguyên theo bản năng muốn nhắc nhở gì đó.

Nhưng Lục Đinh Ninh coi như không nghe thấy, vẫn lạnh lùng nhìn Lục Tư Hân.

Khóe miệng cô khẽ nhếch lên. Nhưng nụ cười này lại như mang theo lưỡi dao sắc bén. Khiến Lục Tư Hân nảy sinh chút nghi ngờ, liệu mình kêu một tiếng nữa thì cái mặt này có ăn tát hay không.

Chính bởi vì chuyện này mà trong giọng nói của Lục Tư Hân nhiều hơn vài phần ấm ức, trong cặp mắt to ầng ậc nước: "Em là em gái anh, em không gọi anh như vậy thì còn có thể gọi anh thế nào?"

"Loại mặt hàng như cô mà đòi làm em gái tôi? Thế chẳng phải bốn bể đều là em gái tôi sao ! Đối nhân xử thế vẫn nên biết tự lượng sức mình!" Giọng nói Lục Đinh Ninh tràn ngập khinh thường, không thèm che dấu.

…………