Sáng sớm hôm sau, Lục Đinh Ninh và Lục Quốc Hoa cùng dùng bữa sáng.
Lục Đinh Ninh ăn cái gì cũng chậm rãi, văn nhã mà doanh nhân bình thường không có.
Đến Lục Quốc Hoa cũng cảm thấy tướng ăn của cô cực kì đẹp mắt.
"Ninh Ninh..."
Lục Đinh Ninh đang ăn vui vẻ, Lục Quốc Hoa bỗng nhiên gọi cô.
"Vâng?" Tao nhã nhai thức ăn trong miệng, Lục Đinh Ninh ngẩng đầu.
"Tối hôm nay tập đoàn Trác Nặc tổ chức tiệc từ thiện tối. Đây là thiệp mời, đến lúc đó con thay cha đến tham dự!"
Lục Quốc Hoa đưa một cái thϊếp vàng cho cô.
Lục Đinh Ninh còn không nhìn kỹ đã nhận lấy.
Đến lúc Lục Quốc Hoa vừa nhắc đến bốn chữ "tập đoàn Trác Nặc ", cô chỉ cảm thấy có phần quen thuộc.
Ngay lúc Lục Đinh Ninh đang suy nghĩ, Lục Quốc Hoa bên kia đã nói ra đáp án: "Thừa dịp tiệc từ thiện này, con lại tìm cơ hội tiếp xúc với Tông Kế Trạch đi."
Lục Đinh Ninh: “…”
Cuối cùng cô cũng biết cảm giác quen thuộc kia từ đâu mà đến.
Nhưng cho dù có trăm ngàn lần không muốn tiếp xúc với Tông Kế Trạch, Lục Đinh Ninh vẫn phải đồng ý.
Bởi vì, cô đã đồng ý giúp Lục Quốc Hoa bảo vệ RM. Ngoài ra cô cũng cảm thấy chuyện anh trai cô mất tích rất có thể liên quan đến vị này.
Bạn nghĩ mà xem, hãng di động Trác Nặc trước mắt là thương hiệu đứng đầu thế giới. Người muốn hợp tác với Trác Nặc nhất định nhiều vô số kể.
Cho nên, Lục Đinh Ninh đoán một nguyên nhân khác khiến anh cô mất tích, có thể là có liên quan đến công ty cạnh tranh...
Cùng làm về phần mềm trò chuyện, tranh đoạt định mức thị trường số như nhà họ Cận có thể ám sát hoặc bắt cóc anh trai cô. Thế thì đối thủ của Trác Nặc cũng có khả năng ra tay với anh cô.
Thậm chí đến chính Tông Kế Trạch cũng có khả năng.
Có điều vừa đến Đế Thành, Lục Đinh Ninh cũng chưa gặp những đối thủ cạnh tranh của anh cô, chỉ có thể xuống tay từ bên chỗ Tông Kế Trạch trước. Nhìn xem có thể mượn cơ hội thấy được những đối thủ cạnh tranh với anh cô không...
Cho nên, cho dù đêm nay không có bữa tiệc từ thiện của Trác Nặc cô cũng muốn tìm Tông Kế Trạch tiếp xúc thử.
*
Vừa mới tiến vào đại sảnh khách sạn tổ chức tiệc từ thiện của tập đoàn Trác Nặc, Nguyễn Tích Nguyên đã bắt đầu hạ giọng nói về tiến độ hợp tác trước kia với Lục Đinh Ninh, cùng với những đối tượng mà cô phải chú ý.
"Biết rồi." Lục Đinh Ninh đồng ý xong thì ngẩng đầu đánh giá bốn phía.
"Lại muốn đi toilet? Không phải mới vừa..." Không phải mới vừa đi sao?
Nhưng có vài lời, Nguyễn Tích Nguyên khó mà nói rõ ràng được.
Thật ra Lục Đinh Ninh chỉ muốn đi toilet, thả "trứng" của cô vào.
Bình thường, có để lộ đặc thù nam tính hay không cũng không ai chú ý.
Nhưng yến tiệc như tối nay, vàng thau lẫn lộn thật sự rất nhiều.
Nếu như bị phát hiện ra điều gì, tiện đà chuyện bé xé ra to thì sẽ gặp rắc rối lớn.
Cho nên Lục Đinh Ninh nhắm thẳng về phía toilet, không nói thêm gì với Nguyễn Tích Nguyên nữa.
Toilet năm nằm độc lập, Lục Đinh Ninh nhanh chóng nhét cái thứ kia vào đũng quần, xác định không có sai vị trí liền bước ra khỏi toilet.
Chỉ là Lục Đinh Ninh thật không nghĩ tới, đầu óc cô luôn nghĩ cách tiếp xúc với Tông Kế Trạch, lúc này Tông Kế Trạch liền xuất hiện!
Hơn nữa, Tông Kế Trạch còn đang đứng trước bồn tiểu...
Lục Đinh Ninh càng không đoán được, năng lực cảnh giác của Tông Kế Trạch lại tốt như vậy.
Cô chỉ nhìn anh không quá ba giây.
Cặp mắt sắc như ưng của Tông Kế Trạch đã nhanh chóng quét về phía cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Lục Đinh Ninh có chút xấu hổ...
Tuy nói, thân phận của cô là nam, nhưng thực chất cô vẫn là nữ. Với lại trước đó ở nước F cô rất ít khi đến toilet nam công cộng, cho nên gần như không gặp phải tình cảnh xấu hổ như vậy.
Dưới sự xấu hổ, Lục Đinh Ninh hốt hoảng dời tầm mắt xuống.
Mà lần dời mắt này lại ngắm đến… của Tông Kế Trạch...
Cũng không biết có phải ánh mắt Lục Đinh Ninh có độc hay không, Tông Kế Trạch bị nhìn chằm chằm lại nhanh chóng sửa sang lại quần áo.
Thấy Tông Kế Trạch kéo quần áo nhanh như vậy, Lục Đinh Ninh bỗng nhiên than thở một câu: "Sợ cái gì? Tôi lại không mang thước!"
Vừa dứt lời, Tông Kế Trạch đang chỉnh quần áo bước nhanh về phía Lục Đinh Ninh.
Anh ra tay nhanh, độc, chuẩn!
Một phát bóp cái cổ mảnh khảnh của Lục Đinh Ninh.
Hình ảnh này giống như dã thú mồ mồi, ánh mắt anh hết sức lạnh lẽo.
"Lần trước lời cậu nói có ý gì!"
…………