Chương 6: Thời gian (2)

“Lâm Huyền chính là vũ khí bí mật của tổ chúng tôi! Đá trấn sơn! Kim chỉ nam! Khụ khụ... Bình thường đối với những tài năng nghệ thuật như vậy, tôi đều cho họ tự do sáng tạo tuyệt đối, không bao giờ can thiệp, cũng không hỏi nhiều.”

“Lâm Huyền, cậu nhanh kể cho Triệu tổng của chúng ta nghe xem, cậu đã thiết kế hình ảnh chú mèo này như thế nào? Có nguồn cảm hứng nào không?”

Triệu Anh Quân cũng ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Huyền với vẻ hơi mong đợi.

“Tôi mơ thấy trong mơ.”

Lâm Huyền nói thật.

“Lâm Huyền này! Hầy...”

Lý Quyên thở dài tiếc sắt không thể thành thép.

Đúng là... Đây là một cơ hội thể hiện tốt như vậy! Thằng nhóc ngốc này không biết trân trọng chút nào!

Không ít đồng nghiệp bị câu nói này của Lâm Huyền chọc cười, thế mà cũng dám nói.

Còn Triệu Anh Quân thì mỉm cười gật đầu:

“Ban ngày nghĩ nhiều thì ban đêm mơ nhiều, trong lịch sử rất nhiều phát minh sáng tạo vĩ đại đều được hoàn thành trong mơ.”

“Nhà hóa học Mendeleev, sau ba ngày ba đêm làm việc mệt mỏi đã mơ thấy và sắp xếp ra được “bảng tuần hoàn các nguyên tố”.”

“Einstein cũng mơ thấy mình trượt tuyết, từ đó nảy ra cảm hứng, bắt đầu suy nghĩ về ảnh hưởng của tốc độ ánh sáng và sau đó đưa ra “thuyết tương đối hẹp”.”

“Nhưng không thể phủ nhận rằng, nếu không có những nỗ lực và tích lũy trước đó thì chỉ nằm mơ thôi chắc chắn sẽ không có kết quả. Chắc hẳn Lâm Huyền... Bình thường cũng không ít lần lo lắng vất vả vì dự án này.”

Bốp! Bốp! Bốp!

Không biết ai khởi xướng mà cả phòng họp bỗng nhiên đứng dậy vỗ tay ầm ầm cho Lâm Huyền.

Khiến Lâm Huyền có chút ngượng ngùng.

Thật sự không dám nhận.

“Nhưng mà...”

Đợi tiếng vỗ tay lắng xuống, Triệu Anh Quân cầm lại tờ giấy nháp, nhìn vào hình đầu mèo đáng yêu kia rồi nói:

“Chỉ một cái đầu mèo chắc chắn là không đủ. Cho dù là in bao bì hay làm áp phích, tổ chức liên kết thương hiệu... Chúng ta đều cần một hình ảnh toàn thân.”

“Bao gồm cả tứ chi, quần áo, giày dép... Mặc dù những thứ này đều có thể sau này thay đổi nhưng chúng ta phải có một phương án ban đầu để tham khảo.”

Triệu Anh Quân thả tờ giấy nháp xuốn rồi nhìn Lâm Huyền:

“Lâm Huyền, có thể làm phiền cậu vẽ cả phần thân và trang phục của chú mèo này không?”

Nghe Triệu Anh Quân nói vậy, mọi người cũng đột nhiên cảm thấy vui mừng quá sớm.

Đúng vậy.

Không thể chỉ có một cái đầu được!

Phần thân của chú mèo hoạt hình này trông như thế nào? Tỷ lệ ra sao? Tư thế thế nào? Mặc quần áo gì? Đeo giày gì?

Mọi người đều rất mong chờ nhìn Lâm Huyền.

Còn Lâm Huyền lúc này... Đang trong chiến thuật uống nước.

Chuyện này...

Hắn nhấp một ngụm trà.

Trên chiếc mặt nạ mà Đại Kiểm Miêu đeo chỉ có một cái đầu mèo mà thôi, ai mà biết được phần thân của chú mèo này trông như thế nào!

Nhưng điều này cũng không làm khó được Lâm Huyền.

Muốn giải quyết vấn đề thì phải tìm đúng người.

Chỉ cần vào mơ tìm Đại Kiểm Miêu một lần nữa, hỏi rõ nguồn gốc chiếc mặt nạ trên mặt hắn ta là được.

“Không thành vấn đề.”

Lâm Huyền buông tách trà xuống:

“Bản thiết kế đều ở nhà rồi, ngày mai tôi sẽ mang đến.”

...

Buổi tối.

Tắm rửa xong.

Lâm Huyền liếc nhìn đồng hồ đầu giường, bây giờ là 21:01.

Qua giấc mơ ngày hôm qua, Lâm Huyền đã nắm rõ toàn bộ mạch truyện——

Nguyên nhân là do Đại Kiểm Miêu và nữ chuyên gia mật mã đã hẹn nhau cùng nhau đi cướp ngân hàng.

Bọn họ không quen biết nhau, vì vậy đã hẹn trước [mật khẩu gặp mặt].

Người đeo mặt nạ mèo chính là Đại Kiểm Miêu.

Người đeo mặt nạ Ultraman chính là chuyên gia mật mã.

Vì hôm qua Lâm Huyền tiện tay nhặt một chiếc mặt nạ Ultraman đội lên nên mới bị Đại Kiểm Miêu hiểu lầm là chuyên gia mật mã, sau đó đưa đi cướp ngân hàng.

“Vì vậy, hôm nay chỉ cần mình đeo mặt nạ Ultraman giống như hôm qua thì... chắc chắn Đại Kiểm Miêu sẽ xuất hiện trở lại.”

Lâm Huyền đóng cửa sổ lại.

Cơn gió lạnh mùa đông hôm qua đã trải nghiệm rồi, hôm nay nhất định phải đắp thêm một lớp chăn.

Hắn đặt báo thức, đặt điện thoại lên tủ đầu giường rồi tắt đèn.

“Đi ngủ.”

...

...

Phù!

Gió mùa hè nóng bức thổi qua, Lâm Huyền ngửi thấy một mùi hương thanh mát đặc trưng của lá cây non.

Hắn mở mắt ra.

Trên quảng trường đèn đuốc sáng trưng, những đứa trẻ đuổi bắt nhau.

“Hi hi hi! Đuổi tớ đi! Đuổi tớ đi!”

“Tiếp chiêu đi! Trượt siêu tốc Ultraman!”

“Con muốn ăn hồ lô! Oa oa oa hu hu hu!”

“Con không về nhà! Con còn muốn chơi!”

“Mẹ! Con muốn đạp xe!”

Lâm Huyền ngẩng đầu, nhìn về phía bảng thông báo điện tử dựng ở trung tâm quảng trường. Góc trên bên phải hiển thị thời gian——

[Ngày 28 tháng 8 năm 2624]

[21:37:17]

...

[21:37:18]

...

[21:37:19]

...

[21:37:20]