Chương 45: Bác sĩ tâm lý (1)

Nhưng nhiều chi tiết cho thấy giấc mơ của hắn không chỉ là một thế giới hư cấu. Có những thứ vượt ngoài nhận thức của hắn, có những kiến thức hắn chưa từng học, có những sự vật hắn chưa từng thấy trong thực tế nhưng lại thật sự tồn tại...

Điều này tuyệt đối không thể chỉ là một giấc mơ hư cấu.

“Lâm Huyền...cậu cứ quá nghiêm túc với mọi chuyện, luôn muốn làm rõ tất cả, thật sự có cần sống mệt mỏi như vậy không? Có những chuyện không cần hiểu rõ, cứ mơ hồ rồi để nó qua đi thôi.”

Cao Dương vừa hát một bài hát nhỏ, vừa dọn dẹp rác trên bàn, bỏ chai lọ và túi bao bì vào thùng rác:

“Giống như việc dự đoán kết quả World Cup, chẳng phải là một chuyện tốt sao? Mai nhớ xem giúp tớ đội nào vô địch World Cup 2026 nhé! Bốn năm sau chúng ta lại phát tài!”

Lâm Huyền phất tay, ra hiệu Cao Dương đi nhanh đi:

“Thì bốn năm sau hỏi lại tớ đi, ai biết mấy thứ trong giấc mơ có thay đổi không? Con mèo Kha Kha đã biến thành mèo Rhine rồi, không chừng kết quả trận đấu cũng thay đổi.”

“Cũng đúng.”

Cao Dương thu dọn hết rác còn lại, xách hai túi rác, đi đến cửa và vẫy tay với Lâm Huyền:

“Đi đây.”

“Đi đi.”



Ngày hôm sau.

Cao Dương mang theo một túi tiền đến tìm Lâm Huyền.

Cộp!

Túi đen nặng nề đập lên bàn trà, trọng lượng không hề nhẹ.

Lâm Huyền mở ra xem.

Bên trong là mười sáu cọc tiền mệnh giá một trăm tệ được xếp ngay ngắn, tổng cộng là 160 nghìn tệ.

“Cho tớ nhiều như vậy làm gì?”

Lâm Huyền nhìn Cao Dương, hắn chỉ mua vé số giá 30 nghìn tệ, trúng thưởng mới có 110 nghìn tệ.

“Mỗi người một nửa mà.”

Cao Dương nhai kẹo cao su, xoa xoa dây chuyền vàng trên cổ, đẩy kính râm Ray-Ban trên mũi, đập đôi giày mới tinh AJ lên bàn trà:

“Chỗ vé số đó coi như hai ta cùng mua, trúng thưởng tổng cộng hơn 300 nghìn tệ, mỗi người một nửa, không cần tính toán chi li.”

Lâm Huyền không để ý.

Hắn lấy từ trong túi đen ra năm cọc tiền ném lại cho Cao Dương:

“Anh em ruột còn tính toán rõ ràng, một là một, hai là hai. Hơn nữa...lương của tớ bây giờ cao hơn cậu nhiều, không thiếu chút tiền này.”

“Chà! Cứng cỏi đấy!”

Cao Dương xắn tay áo Givenchy, để lộ chiếc đồng hồ Longines trên cổ tay, đặt chiếc điện thoại Apple mới nhất lên bàn trà, kéo thắt lưng Montblanc.

“Dừng dừng dừng dừng dừng!”

Lâm Huyền không chịu nổi nữa, giơ tay ra hiệu cho Cao Dương dừng lại:

“Cậu đang làm gì thế? Cậu đang trình diễn thời trang ở đây à? Cái bộ dạng nhà giàu mới nổi này của cậu có thể thu lại không?”

“Hehehe cậu không hiểu đâu Lâm Huyền, chúng ta có tiền rồi, trước tiên phải nâng cao khí chất! Cậu nhìn bộ trang phục này của tớ, ấn tượng đầu tiên thế nào?”

“Cảm giác như một cây thông Noel.”

...

...

Cao Dương vẫy tay:

“Thôi, không tính toán với người bệnh như cậu, thẩm mỹ của cậu chắc vẫn dừng lại ở 10 năm trước.”

“Rốt cuộc ai trong chúng ta giống như vừa xuyên không từ 10 năm trước vậy?”

Cao Dương tháo kính râm, nghiêm túc nhìn Lâm Huyền:

“Đừng nói đùa nữa! Hôm nay tớ đến tìm cậu là để nói chuyện chính.”

“Chuyện chính? Liên quan đến giấc mơ của tớ à?”

“Đúng rồi!”

Tạch!

Cao Dương búng tay, cười đắc ý, chỉ tay vào Lâm Huyền:

“Tin tớ đi!”

“Lần này...tớ sẽ vạch trần hoàn toàn sự thật về giấc mơ của cậu! Tớ đã nghĩ ra một phương pháp tuyệt đối đáng tin cậy!”

“Lại có cao kiến gì nữa?”

Nhìn Cao Dương tự tin như vậy, Lâm Huyền thật sự cảm thấy dở khóc dở cười.

Nói thật, trong việc làm rõ sự thật về giấc mơ của mình, Lâm Huyền đã không còn hy vọng gì vào Cao Dương nữa.

“Thôi đi Cao Dương.”

Lâm Huyền khoát tay, không định đôi co với câuuj ta về chuyện này nữa:

“Chuyện này cậu đừng lo nữa, tớ có kế hoạch của riêng mình, cậu cứ mặc kệ tớ đi.”

“Đừng mà! Tin tớ thêm lần nữa! Lần cuối cùng!”

Cao Dương bám lấy Lâm Huyền, giơ ngón trỏ tay phải lên thề:

“Tớ thề! Lần này tuyệt đối đáng tin! Tuyệt đối có thể chứng minh giấc mơ của cậu là hư cấu!”

“Cậu thấy đấy, Lâm Huyền.”

Cao Dương cứng rắn kéo Lâm Huyền lại và nói:

“Thực ra trong lĩnh vực tâm lý học, tớ chỉ là một kẻ nghiệp dư. Những điều tớ nói với cậu trước đây đều là từ nhóm bạn [Bác sĩ tâm lý] mà tớ thấy trên WeChat.”

“Cậu còn nhớ vị bác sĩ tâm lý đó không? Bà ấy là một khách hàng mua xe của tớ, trước đây tớ đã cho cậu xem WeChat của bà ấy...”

Nói rồi, Cao Dương lấy điện thoại ra, mở thông tin bạn bè trên WeChat và đưa cho Lâm Huyền xem.

Lâm Huyền đã từng thấy bức ảnh trên màn hình, đó là một người phụ nữ trung niên mặc áo blouse trắng. Nụ cười hiền hòa, tóc hoa râm, phong cách ăn mặc tinh tế sạch sẽ, tạo cảm giác rất thân thiện và dễ chịu.

“Ý cậu là...” Lâm Huyền chớp chớp mắt:

“Cậu định dẫn tớ đi gặp [bác sĩ tâm lý]?”

“Đúng vậy!”

“Không cần đâu, thật sự tớ không bệnh, cậu đừng lo lắng vớ vẩn nữa.” Lâm Huyền khoát tay từ chối.

Có lẽ từ góc nhìn của Cao Dương, cậu ta nghĩ hắn mắc bệnh nặng. Nhưng tình trạng của mình thì Lâm Huyền rõ nhất.