Lâm Huyền rất rối.
Hắn vô cùng chắc chắn rằng mình chưa từng nghe thấy cái tên [Câu Lạc Bộ Thiên Tài] trong thực tế, càng không biết đến chuyện thư mời của câu lạc bộ này.
Trong giấc mơ đêm qua, hắn mới lần đầu tiên nghe thấy cái tên này từ miệng Đại Kiểm Miêu.
Hắn vốn tưởng rằng tất cả những thứ này đều là do trí tưởng tượng của mình bịa ra, là những thứ vô căn cứ trong giấc mơ.
Nhưng tại sao... lại xuất hiện trong thực tế như thế này?
Cảm giác này khiến hắn rất bất an, giống như mọi thứ đều được sắp đặt sẵn, còn hắn chỉ là một con rối bị giật dây trên sân khấu.
“Không được, nhất định phải làm rõ mới được.”
...
Sau khi trở về văn phòng, Lâm Huyền đóng cửa phòng lại rồi bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ.
Mọi chuyện bắt đầu từ khi hắn gặp Đại Kiểm Miêu trong giấc mơ đêm qua.
Tất cả thông tin về Câu Lạc Bộ Thiên Tài đều do Đại Kiểm Miêu nói ra, nào là rất bí ẩn, ẩn mình trong lịch sử, không để lại chút dấu vết nào...
Lâm Huyền nhắm mắt lại, trong đầu nhớ lại [thông tin về Câu Lạc Bộ Thiên Tài] mà Đại Kiểm Miêu đã nói:
1, Câu Lạc Bộ Thiên Tài đã gϊếŧ chết bố và con gái của Đại Kiểm Miêu, mục tiêu chính là bố của Đại Kiểm Miêu, một nhà toán học nổi tiếng từng đoạt giải Fields.
2, Câu Lạc Bộ Thiên Tài rất bí ẩn, ngay cả khi Đại Kiểm Miêu đã điều tra nhiều năm nhưng vẫn không biết được thành phần, nhân sự, mục đích và địa điểm của câu lạc bộ, gần như chẳng biết gì.
3, Có tin đồn rằng chỉ những người giàu có nhất, những thiên tài xuất chúng nhất, những nhân vật quyền lực nhất... Mới có thể nhận được thư mời của câu lạc bộ này.
...
Chỉ có vậy.
Chỉ có những thông tin này.
Tất cả những thông tin này đều do Đại Kiểm Miêu nói ra, có được từ nhiều năm điều tra của nó, độ xác thực chưa rõ.
Dựa vào những thông tin đã biết hiện tại để suy đoán... Câu Lạc Bộ Thiên Tài này hẳn là một tổ chức tội phạm rất cao cấp, rất bí ẩn và rất có thực lực.
Bỏ qua chuyện có phải tội phạm hay không, chỉ cần nhìn vào việc chúng gϊếŧ người có chủ đích thì chắc chắn không phải là nhân vật chính diện.
Nếu suy nghĩ sâu hơn một chút, xét đến việc bố của Đại Kiểm Miêu là người đoạt giải Fields...
Chẳng lẽ Câu Lạc Bộ Thiên Tài là một tổ chức chuyên săn lùng thiên tài chăng?
Mặc dù kết luận này có vẻ hơi vô lý.
Nhưng dựa vào những thông tin hiện có để phân tích thì có vẻ như chỉ có khả năng này.
Như chúng ta đã biết, giải thưởng cao nhất trong lĩnh vực khoa học là giải Nobel. Nhưng vì một số lý do lịch sử, trong di chúc của Nobel không có giải thưởng cho lĩnh vực toán học, do đó giải Nobel không có giải thưởng toán học.
Ngược lại, giải thưởng cao nhất trong lĩnh vực toán học chính là giải Fields này, có thể coi là giải Nobel của giới toán học.
Toán học là nền tảng của khoa học hiện đại, những người có thể giành được giải thưởng này chắc chắn có thể được gọi là thiên tài.
Nhưng nghĩ đến đây thì [mâu thuẫn] đã xuất hiện.
Lâm Huyền xoay ghế suy nghĩ:
“Đại Kiểm Miêu đã đích thân nói rằng, Câu Lạc Bộ Thiên Tài sẽ gửi thư mời cho những thiên tài xuất chúng.”
“Vậy thì thái độ của câu lạc bộ này đối với những thiên tài là như thế nào? Tại sao lại vừa gửi thư mời gia nhập, vừa lái xe tải đâm chết?”
Không hiểu nổi.
“Hơn nữa... còn có một điểm [mâu thuẫn] nữa.”
Lâm Huyền cau mày, cảm thấy suy nghĩ của mình ngày càng hỗn loạn.
Nếu thông tin của Đại Kiểm Miêu là chính xác.
Có nghĩa là chỉ những người giàu có nhất, những thiên tài xuất chúng nhất, những nhân vật quyền lực nhất... mới có thể nhận được thư mời của Câu Lạc Bộ Thiên Tài.
Vậy thì, thư mời của Triệu Anh Quân này là sao?
Mặc dù Triệu Anh Quân rất trẻ và có triển vọng nhưng so với những người giàu có nhất, những thiên tài xuất chúng nhất, những nhân vật quyền lực nhất... thì rõ ràng là còn kém xa chứ?
Toàn bộ thành phố Đông Hải, ngay cả Sở Sơn Hà cũng không thể coi là nhân vật hàng đầu thế giới, huống chi là Triệu Anh Quân?
Cho nên...
[Triệu Anh Quân vốn không đủ tư cách để nhận được thư mời!]
Nhưng thực tế là người ta đã lấy đi thư mời ngay trước mắt mình.
Điều này thật sự quá mâu thuẫn!
Lâm Huyền gãi đầu, cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.
Cảm giác như rơi vào vòng luẩn quẩn của mâu thuẫn và logic.
Mâu thuẫn.
Mâu thuẫn.
Mâu thuẫn.
Cho dù là trong thực tế hay trong mơ, thông tin về Câu Lạc Bộ Thiên Tài đều đầy rẫy mâu thuẫn!
“Không đúng, thực ra những mâu thuẫn này không quan trọng.”
Lâm Huyền mở mắt ra.
“Những thông tin mà Đại Kiểm Miêu nói vốn dĩ là do mình mơ thấy, thật giả khó lường.”
“Hơn nữa Đại Kiểm Miêu này rất xảo quyệt, không loại trừ khả năng hắn ta nói xạo để lừa mình.”
“Bây giờ, vấn đề quan trọng nhất, cốt lõi nhất, cấp thiết nhất cần có câu trả lời chỉ có một——”
“[Tại sao những thứ bịa đặt trong mơ lại xuất hiện trong thực tế?]”