Chương 31: Thư mời (1)

Hắn cảm thấy chăn gối hôm nay cực kỳ nặng nề, đè hắn đến nỗi có chút khó thở.

Tại sao mỗi lần gặp người phụ nữ CC này... trong lòng hắn lại luôn hỗn độn như vậy?

Lâm Huyền vô cùng hy vọng mọi người trong mơ đều là kẻ xấu, như vậy hắn scó thể gϊếŧ chóc thoải mái mà không có bất kỳ cảm giác tội lỗi nào.

Hắn thích những người như Đại Kiểm Miêu, vì mục đích mà không từ thủ đoạn.

Cũng thích ba tên đàn em bụng dạ không ngay thẳng, mỗi người một tâm địa của hắn ta.

Gϊếŧ chúng rất sướиɠ, lừa chúng cũng rất thoải mái.

Nhưng lại xuất hiện một CC.

“Làm cái gì vậy...”

Lâm Huyền che mắt lại, dùng sức dụi dụi.

Công việc và tiếp khách ban ngày đã đủ mệt rồi, trong mơ không thể có một chút tình tiết sảng khoái nào sao?

Lâm Huyền thực sự càng ngày càng khâm phục trí tưởng tượng của mình.

Cốt truyện trong mơ này căng thẳng, kí©h thí©ɧ, logic chặt chẽ... Nếu thật sự viết thành tiểu thuyết đăng lên, thế nào cũng phải có một đại thần bảo kê.

“Ngủ thôi ngủ thôi, ngày mai còn phải đi làm.”

Lâm Huyền lật người lại.

Một đêm không mơ.

...

Ngày hôm sau.

Lâm Huyền gặp đồng nghiệp ở bộ phận sản xuất ở quầy lễ tân, đối phương vẫy tay đi tới:

“Tổ trưởng Lâm, mẫu búp bê mèo Rhine của anh đã làm xong rồi, đưa anh một cái trước.”

Đối phương đưa cho anh một con búp bê thủ công tinh xảo.

Kích thước gần bằng quả bóng đá, chất liệu và cảm giác cầm rất tốt, các chi tiết và biểu cảm đều rất chuẩn.

Phía sau có một cục lông xù nhỏ làm đuôi, rất đáng yêu.

“Đúng là không tệ.” Lâm Huyền khen ngợi.

Anh cười vỗ vai đồng nghiệp ở bộ phận sản xuất:

“Tôi đưa cái này cho Triệu tổng trước, lát nữa anh gửi thêm mấy cái đến văn phòng tôi nhé.”

Đối phương gật đầu rời đi.

“Này! Tổ trưởng Lâm! Anh định đến văn phòng Triệu tổng à?”

Lâm Huyền quay đầu, cô gái lễ tân gọi anh lại:

“Sáng nay có một người phụ nữ để lại một tấm thiệp mời, nói là muốn đưa cho Triệu tổng Anh Quân của chúng ta... Hay là anh tiện đường đưa cho Triệu tổng luôn?”

“Được, đưa tôi.”

Dù sao cũng phải đến văn phòng Triệu Anh Quân một chuyến, tiện tay thôi mà.

Lâm Huyền nhận lấy tấm thiệp mời.

Đây là một tấm thiệp màu đỏ sẫm giống như một tấm thiệp mừng gấp lại.

Ở chỗ mở của tấm thiệp, được niêm phong bằng một cục sáp đỏ, không biết bên trong có gì. Nhìn kỹ... trên cục sáp còn in một con dấu tinh xảo rất sang trọng.

“Triệu tổng có bạn kết hôn à?”

Lâm Huyền vừa nói vừa lật tấm thiệp lại, nhìn mặt sau——

Cảm giác lạnh lẽo lan khắp toàn thân... Anh bỗng nhớ lại lời Cao Dương nói trong quán bar:

“Những thứ trong hiện thực xuất hiện trong mơ thì có gì lạ?”

“Đến lúc nào, những thứ trong mơ xuất hiện trong hiện thực thì mới thực sự là chuyện lớn!”

Lâm Huyền nhíu chặt mày.

Nhìn vào mặt sau của tấm bìa cứng màu đỏ sẫm có viết năm chữ lớn mạ vàng chình ình——

[Câu Lạc Bộ Thiên Tài]

“Câu Lạc Bộ Thiên Tài...”

Khoảnh khắc nhìn thấy năm chữ này, Lâm Huyền cảm thấy như thể mình bị cả thế giới tách rời.

Hội trường ồn ào, mọi thứ đều biến mất, chỉ còn lại tiếng ù ù trong tai.

Hắn càng lúc càng khó thở!

Giống như một con cá heo bị buộc vào một cục chì, càng lún sâu hơn trong làn nước biển lạnh giá...

Cộp, cộp, cộp, cộp.

“Sao thế? Đứng đực ra đấy làm gì?”

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc kéo Lâm Huyền trở về thực tại.

Hắn quay đầu lại thì thấy Triệu Anh Quân đang đứng sau lưng.

Hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo khoác đen, đôi bông tai kim cương lấp lánh.

“Mèo Rhine? Làm xong rồi à?”

Triệu Anh Quân nhìn thấy con búp bê mèo Rhine trong tay Lâm Huyền rồi cầm lấy, lật qua lật lại:

“Ừm, đẹp thật, còn đáng yêu hơn cả tôi nghĩ. Tay nghề cũng rất tốt, có thể hợp tác lâu dài với nhà máy này đấy.”

Lật đến mặt sau của con búp bê, Triệu Anh Quân còn véo nhẹ cái đuôi nhỏ của mèo Rhine.

Thấy Lâm Huyền vẫn đứng đực ra đó không nhúc nhích, Triệu Anh Quân nhìn vào tay Lâm Huyền rồi chỉ vào tấm thiệp màu đỏ sẫm:

“Cái này cũng cho tôi à?”

“À? Ừm...”

Lâm Huyền hoàn hồn lại, theo phản xạ đưa thứ trong tay cho Triệu Anh Quân.

Triệu Anh Quân cầm lấy xem xét, lại lật mặt sau ra xem, sau đó cô cầm cùng với con mèo Rhine rồi đi về phía thang máy bằng đôi giày cao gót cộp cộp...

“Hôm nay Triệu tổng vẫn đẹp như vậy!”

“Đúng vậy... Mà ngày nào cũng mặc đồ khác nhau! Đúng là thời trang!”

“Ôi, khí chất của Triệu tổng đúng là bẩm sinh oai phong lẫm liệt, chúng ta không thể nào bì kịp luôn đấy.”

“Quan trọng nhất là cô ấy còn có năng lực và thực lực! Hoàn hảo quá!”

Sau khi Triệu Anh Quân vào thang máy, các cô gái lễ tân bàn tán xôn xao, không giấu nổi sự ngưỡng mộ và sùng bái đối với Triệu Anh Quân.

Lâm Huyền nhìn đôi tay trống rỗng của mình...

Hắn vẫn còn cảm nhận được cảm giác của tấm thiệp màu đỏ sẫm đó, như thể nó vẫn còn trên tay.

“Lỡ như đó không phải là thư mời thì sao?”

Lâm Huyền cố gắng tự thuyết phục mình.

“Lỡ như đó là quảng cáo thì sao? Hoặc là thiệp cưới thì sao?”

...

Sau khi đến văn phòng, Lâm Huyền cầm bản thiết kế mới nhất, chuẩn bị đến văn phòng Triệu Anh Quân báo cáo công việc.