“Đồng thời tôi đảm bảo với cô, số tiền mà Đại Kiểm Miêu cần, tôi sẽ giúp anh ta giải quyết, ân oán giữa hai người đến đây là chấm dứt. Mọi người đều vì lợi ích mà đến, vì vậy hãy đi đường ai nấy đi, đừng làm khó nhau.”
...
Điều kiện mà Lâm Huyền đưa ra đã đủ chân thành rồi.
Trong tình huống chiếm ưu thế như vậy, hắn hứa sẽ không làm hại CC, còn thay cô giải quyết ân oán với Đại Kiểm Miêu, nghĩa khí đến cùng.
Mà thứ hắn đổi lấy chỉ là một câu trả lời thốt ra, chẳng đáng là bao.
CC cũng là người biết thời thế.
“Anh muốn biết câu trả lời gì?” Cô ta nhẹ giọng nói.
Lâm Huyền kéo sợi dây thun ở sau gáy.
Sau đó từ từ tháo mặt nạ Ultraman xuống...
Hắn hít sâu một hơi, nhìn CC chân thành nói:
“Cô có quen tôi không?”
“Không quen.” CC lắc đầu.
“Hay nói cách khác, trước đây cô đã từng gặp tôi, nghe nói về tôi chuyện gì chưa?”
“Chưa.” CC lại lắc đầu.
Lâm Huyền gãi gãi thái dương:
“Vậy đổi cách nói, sau khi nhìn thấy tôi, nghe thấy giọng nói của tôi, cô có nhớ ra chuyện gì không? Hoặc người nào? Trải nghiệm nào?”
“Có phải có cảm giác gì đó khiến cô nhìn tôi khác với nhìn người khác không, ví dụ như, cô có thể tùy tiện gϊếŧ Đại Kiểm Miêu bên cạnh nhưng cô lại không gϊếŧ tôi.”
Phụt——
Ngay cả Đại Kiểm Miêu đang tức giận cũng không nhịn được bật cười.
Hắn ta được đào tạo chuyên nghiệp, bình thường sẽ không cười thành tiếng trong giai đoạn căng thẳng như thế này, trừ khi thực sự không nhịn được.
Giống như đóng phim truyền hình tình cảm vậy! Sến quá!
Tuy nhiên...
Ngoài dự đoán của cả hai.
CC nghe xong lời Lâm Huyền nói, vậy mà lại không có phản ứng gì!
Cô ta không dứt khoát lắc đầu như vừa rồi, cũng không cười nhạo giống như Đại Kiểm Miêu, thậm chí không có một chút biểu cảm nào thay đổi!
Không có, một chút cũng không có.
Lúc này CC giống như khúc gỗ im lặng, đôi mắt lạnh lùng sau mặt nạ, lặng lẽ nhìn Lâm Huyền... không nói một lời.
Bingo.
Lâm Huyền nheo mắt lại.
Hắn biết... lần này, cuối cùng cũng hỏi đúng trọng tâm rồi.
CC này chắc chắn là nhìn vật nhớ người, nhìn thấy mình thì nhớ ra điều gì đó. Cho nên mới cứu mình trong hai giấc mơ trước đó và bất kể mình có làm gì cũng không gϊếŧ mình.
Câu trả lời đã gần như hiện ra rồi!
“Nói mau!!!”
Đại Kiểm Miêu gào thét.
Tuy nhiên.
Sự im lặng kéo dài.
CC vẫn không nói.
Môi đỏ mím chặt, không nói một lời.
“Mẹ kiếp cô--”
Đại Kiểm Miêu nghiến chặt răng, kiên nhẫn đã đến cực hạn!
Lâm Huyền thở dài, cau mày nhìn CC:
“Câu trả lời này quan trọng hơn cả mạng của cô sao?”
“Hừ...”
CC hừ lạnh một tiếng, cười khẩy:
“Phải xem anh có bản lĩnh lấy mạng tôi không đã.”
“Đệt mẹ!!! Xem thương Đại Kiểm Miêu tôi à! Ông đây bắn chết cô ngay bây giờ!”
Đại Kiểm Miêu hoàn toàn không nhịn được nữa!!
Nhảy dựng lên!
Tay phải dùng sức! Ấn chặt nòng súng vào thái dương CC!
CC từ từ giơ hai tay đầu hàng, đặt tay lên sau gáy.
“Đại Kiểm Miêu.” Cô ta nhẹ giọng nói.
“Á!!” Đại Kiểm Miêu tức đến nỗi không còn ra hình người.
“Mặc dù trong kho ngân hàng này không có tiền nhưng tôi không lừa anh. Trong két sắt bên kia có thứ anh cần hơn.”
“Cô... cô nói gì?”
Thoáng chốc đồng tử Đại Kiểm Miêu co lại, hắn ta hoảng hốt:
“Có, có thứ tôi cần hơn?”
CC mỉm cười, nhìn Đại Kiểm Miêu đầy hứng thú:
“Anh nghĩ kỹ đi, nếu trong két sắt không có thứ anh muốn, tại sao tôi phải hợp tác với anh? Tôi mở két sắt đó, vừa là vì tôi cũng là vì anh.”
Trong nháy mắt!
Đại Kiểm Miêu như bừng tỉnh!
“Thư... thư mời!” Hắn ta hét lên:
“Cô nói! Trong két sắt đó... có một lá thư mời [Câu Lạc Bộ Thiên Tài]!!”
CC cười mà không nói.
“Đừng tin cô ta Kiểm ca!”
Thấy Đại Kiểm Miêu mất kiểm soát cảm xúc, đầu óc quá tải, Lâm Huyền vội vàng hét lên:
“Cô ta vẫn đang lừa anh! Cô ta vốn không biết trong két sắt có gì! Cô ta không biết đâu!”
“Anh dám cược không?” CC nhìn chằm chằm Đại Kiểm Miêu:
“Đây là cơ hội duy nhất của anh.”
Khuôn mặt Đại Kiểm Miêu đỏ bừng, xanh lè, tím tái, mồ hôi đầm đìa!
Nhìn trái nhìn phải, nhìn CC, nhìn Lâm Huyền rồi lại nhìn két sắt.
Hoàn toàn không biết nên tin ai!
Bùm!!!
Một tiếng súng nổ chói tai!
Đầu Đại Kiểm Miêu nổ tung như quả dưa hấu! Xác chết ngã thẳng cẳng!
Lâm Huyền không khỏi ngả người ra sau...
Chỉ thấy tóc dài của CC tung bay trong không trung. Dải lụa đỏ buộc tóc vừa rồi từ từ rơi xuống...
Trên tay cô có thêm một khẩu súng.
Trong mái tóc búi của cô, vậy mà lại giấu một khẩu súng!
Thịch.
Xác chết của Đại Kiểm Miêu đập mạnh xuống đất.
CC giơ khẩu súng trên tay rồi từng bước từng bước tiến về phía Lâm Huyền——
“Anh đoán xem tôi có gϊếŧ anh không?”