Nói thật...
Quyết định bổ nhiệm nhân sự này của Triệu Anh Quân, ngay cả Lâm Huyền cũng cảm thấy rất bất ngờ. Dù sao thì thâm niên của hắn thực sự còn quá ít, mới vào công ty chưa đầy một năm.
“Cố gắng lên Lâm Huyền.”
Triệu Anh Quân đi đến bên cạnh Lâm Huyền, mỉm cười nhìn hắn:
“Tôi rất thích chú mèo mà cậu thiết kế, cũng rất coi trọng tài năng của cậu, hy vọng cậu có thể giúp công ty MX của chúng ta mở rộng bản đồ kinh doanh lớn hơn nữa.”
“Dù sao mỹ phẩm cũng chỉ là hàng tiêu dùng nhanh có thể thay thế, chỉ có văn hóa và nghệ thuật mới có thể trường tồn trong lịch sử.”
“Có lẽ vài trăm năm sau, mọi người đã không còn sử dụng mỹ phẩm của công ty MX nữa nhưng họ vẫn sẽ nhớ đến Mèo Rhine.”
Nói xong, Triệu Anh Quân quay người rời đi:
“Tôi rất mong chờ thành quả công việc của cậu, cố lên nhé.”
...
Tối về đến nhà thì đã hơn mười giờ.
Trên bàn tiệc mọi người đều rất vui vẻ, Lâm Huyền vốn dĩ đã có mối quan hệ rất tốt, vì vậy lần thăng chức này mọi người cũng đều rất vui mừng cho hắn.
Khi trò chuyện, một vài tiền bối trong công ty nói với Lâm Huyền rằng Triệu tổng Triệu Anh Quân luôn có cách dùng người, hơn nữa luôn đề bạt nhân tài rất táo bạo và quyết liệt:
“Công ty MX của chúng ta có thể phát triển tốt như vậy, chỉ trong vòng hai năm đã có chút tiếng tăm trên toàn quốc... Không thể tách rời khỏi cách làm việc không câu nệ của Triệu tổng!”
“Nhưng mà khụ khụ, lúc Triệu tổng sa thải người cũng rất nhanh chóng và dứt khoát! Sau này cậu phải cẩn thận một chút...”
Tắm xong.
Lâm Huyền rót cho mình một cốc sữa chua. Thứ này giải rượu, uống vào hắn thấy dễ chịu hơn nhiều.
“Không ngờ... những thứ trong mơ này, thực sự có thể có chút tác dụng.”
Bấy lâu nay, trong mơ Lâm Huyền chỉ nghĩ đến việc tiêu dao tự tại, thực sự chưa từng thử moi móc lông cừu từ trong mơ ra.
“Mặc dù những thứ trong mơ đều là giả nhưng nghệ thuật và thiết kế thì không có thật giả.”
Hắn nhớ lại những lời Triệu Anh Quân đã nói.
Mendeleev đã phát minh ra “bảng tuần hoàn các nguyên tố” trong mơ, Einstein đã nảy ra ý tưởng về “thuyết tương đối hẹp” trong mơ.
Vậy thì bản thân hắn tạo ra Mèo Rhine trong mơ cũng là điều hợp lý.
“Không đúng, trong mơ hình như gọi là Mèo Kha Kha.”
Lâm Huyền ngáp một cái:
“Thực ra Mèo Rhine vẫn nghe hay hơn...”
Đánh răng rửa mặt.
Lên giường ngủ.
...
...
Phù!
Cơn gió mùa hè khô quen thuộc, mùi lá non thơm quen thuộc.
Lâm Huyền mở mắt ra.
Vẫn là quảng trường quen thuộc đó.
Mọi thứ vẫn như cũ, không thay đổi.
Chỉ là hôm nay ngủ muộn quá nên trên quảng trường không có một đứa trẻ nào chạy nhảy nô đùa, có lẽ đều đã về nhà ngủ rồi.
Lâm Huyền quay đầu nhìn về phía đường cái.
Chiếc xe tải bánh mì của Đại Kiểm Miêu cũng không ở đó.
Lúc này... hẳn là hắn ta đã gặp CC, khởi hành đến ngân hàng rồi.
“Làm gì đây?”
Lâm Huyền nhìn quanh, phát hiện ra cửa hàng đồ chơi mà hắn đã ghé qua trước đó vẫn còn mở cửa.
“Đi xem búp bê Mèo Kha Kha một lần nữa, xem có kiểu dáng nào khác không.”
Đã được Triệu Anh Quân coi trọng như vậy thì hắn không thể làm mọi người thất vọng trong công việc được.
Trong cửa hàng đồ chơi đó, có cả một kệ trưng bày búp bê Mèo Kha Kha. Có rất nhiều loại lớn nhỏ, còn có một số sản phẩm ngoại vi như móc chìa khóa, móc treo, đồ dùng văn phòng phẩm.
Là tổ trưởng nhóm vận hành phát triển IP... Làm sao có thể bỏ qua cơ hội “nhập hàng” tốt như vậy được chứ?
Lâm Huyền đi thẳng vào cửa hàng đồ chơi, tiến thẳng đến kệ trưng bày Mèo Kha Kha.
Tuy nhiên——
“Mèo Kha Kha đâu rồi?”
Trên kệ trưng bày trước mắt không hề có bóng dáng của một chú Mèo Kha Kha nào!
Toàn là những con búp bê ngoại quốc không quen biết.
Trong nháy mắt, sống lưng Lâm Huyền lạnh toát.
Một cảm giác sợ hãi khó tả lan tỏa khắp toàn thân.
Đã thay đổi...
Giấc mơ thực sự đã thay đổi rồi!
Hơn hai mươi năm qua, hàng nghìn đêm, tất cả những giấc mơ đều hoàn toàn giống nhau.
Những đứa trẻ luôn ngã vào thời điểm và địa điểm cố định...
Đài phát thanh mãi mãi phát đi phát lại những bản tin...
Ngay cả những chiếc lá cây bị gió thổi xuống, lần nào cũng rơi vào cùng một chỗ, không sai một ly.
Nhưng bây giờ.
Cửa hàng đồ chơi vẫn là cửa hàng đồ chơi đó.
Kệ trưng bày vẫn là kệ trưng bày đó.
Nhưng những chú búp bê Mèo Kha Kha đáng lẽ phải được bày trên đó thì không thấy đâu cả!
Cảm giác xa lạ đột ngột ập đến, khiến Lâm Huyền cảm thấy hơi ngạt thở:
“Đây vẫn là giấc mơ của mình sao?”
Lâm Huyền đột ngột quay đầu lại.
Phát hiện ra người bán hàng đang đứng sau mình nở nụ cười.
“Thưa anh, anh cần gì ạ?”
“... Tôi muốn mua một con búp bê Mèo Kha Kha, trước đây vẫn bày ở đây.”
“Mèo Kha Kha?”
Người bán hàng nghiêng đầu.
Vẻ mặt đầy khó hiểu:
“Thưa anh, amh có nhầm không?”
“Cửa hàng chúng tôi... Chưa bao giờ bán thứ gì tên là Mèo Kha Kha cả!”