Chương 4
Ngày hôm sau, buổi chiều khi bắt đầu thời gian sinh hoạt Câu Lạc Bộ, Tân Thuần
liền vọt tới câu lạc bộ sắc lang. May quá, không muộn. Hắn cũng không muốn tái đắc tội Quý Anh Diễm. Tân Thuần chẳng những không có muộn mà tới còn đặc biệt sớm. Trong phòng sinh hoạt chỉ có Phương Tiểu Vũ cùng Giang Bách.
Lần này Tân Thuần không đắc tội Quý Anh Diễm, lại đắc tội
Phương Tiểu Vũ cùng Giang Bách. Không có biện pháp, lần này cũng không có thể trách hắn. Hắn vừa vọt vào phòng sinh hoạt, liền thấy Giang Bách đem Phương Tiểu Vũ đặt dưới thân, hai người hôn nồng nhiệt không ngừng, tay Giang Bách còn vói vào trong quần áo của Phương Tiểu Vũ .
Không thể xem việc không nên xem. Tân Thuần lập tức nhắm mắt lại, bối rối vẫy tay liên tục.
“Ta. . . Ta cái gì cũng chưa thấy. cái gì cũng chưa thấy!”
Tân thuần vừa nói rất nhanh vừa xoay người chuẩn bị rời đi.
“Tân Thuần.”
Tân Thuần đυ.ng vào một bức tường thịt.
“Sao phải rời khỏi?”
Quý Anh Diễm giữ chặt Tân Thuần đang muốn chạy đi.
“A. . . Cái kia. . .”
Tân Thuần không biết phải giải thích ra sao. Cũng không thể nói hắn không cẩn thận phá hỏng chuyện thật tốt của hai người kia. Nếu vậy cuộc đời trung học của hắn thực xong rồi. Đắc tội Quý Anh Diễm cũng chỉ chết gục một năm, sau đó Quý Anh Diễm liền tốt nghiệp. Mà đắc tội Phương Tiểu Vũ cùng Giang Bách hắn sẽ còn chịu tội hai năm.
“Xã trưởng.”
Phương Tiểu Vũ đã từ phòng sinh hoạt đi ra .
Quý Anh Diễm nhìn Phương Tiểu Vũ cùng Giang Bách bên trong, lập tức hiểu được vừa rồi Tân Thuần gặp phải chuyện gì.
“Đã đến giờ dinh hoạt Câu Lạc Bộ, đều vào đi.”
Quý Anh Diễm đẩy Tân Thuần vào phòng sinh hoạt.
“Tân Thuần.”
Quý Anh Diễm nhìn Tân Thuần vừa rồi “bị” nhìn người ta hôn nồng nhiệt mà đang
đỏ mặt, cho hắn ngồi xuống sôfa của phòng sinh hoạt rồi nói:
“Tân Thuần nha, “Sắc” cửa thứ nhất ngươi cũng không qua được!”
” “Sắc” cửa thứ nhất ? “
Là thứ gì ta? “Sắc” là phải học sao? gì mà còn qua cửa hay không qua cửa? thi cử gì sao? (để đó từ từ anh giải thích cho)
Tân thuần nghi hoặc
nhìn Quý Anh Diễm.
Quý Anh Diễm xoa xoa tóc Tân Thuần, ngồi ở bên cạnh hắn giải thích.
” “Sắc” cửa thứ nhất chính là phải “gặp Sắc bất loạn”.”
Quý Anh Diễm giải thích cho Tân Thuần.
“gặp ‘Sắc’ bất loạn ư? “
Chẳng lẽ ý là nói thấy người khác âu yếm cũng không thể bối rối? Tựa hồ thật có
lý nha, phải giống Liễu Hạ Huệ, ôm người khác ngồi trong lòng mà cũng không loạn! Tân Thuần gật đầu. (em yên tâm, cái Câu Lạc Bộ này chẳng thể tìm được bác Huệ nào đâu)
Quý Anh Diễm lại nhích lại gần thêm một chút, đặt tay mình trên đùi Tân Thuần.
“Cái gọi là gặp ‘Sắc’ bất loạn chính là mặc kệ nhìn hình ảnh phiến tình đến thế nào, chính mình đều phải khắc chế. Như vậy mới có thể làm cho mình có cơ hội chủ động đi ‘Sắc’ người khác!”
Có lý nha! Nếu chính mình mắc câu trước, làm sao còn có thể đi ‘Sắc’ người khác chứ! Tân thuần dùng ánh mắt vô cùng khẳng định nhìn Quý Anh Diễm, dùng sức gật đầu.
Quý Anh Diễm ôn nhu cười cười. Tân Thuần lập tức nhìn đến há hốc mồm. Thật suất nha. Tân Thuần hận không thể cắn một ngụm.(ấy ấy :D) Xem ra Tân Thuần
còn chưa thể thấu triệt được gặp ‘Sắc’ bất loạn – cửa thứ nhất này còn phải tăng cường. Tay Quý Anh Diễm chậm rãi hướng vói về phía trước. Dần dần từ bên cạnh đi tới bên hông Tân Thuần.
“Nếu cửa thứ nhất này ngươi qua, ta sẽ dạy cho ngươi cửa thứ hai.”
Tâm tình Quý Anh Diễm từ đầu đến cuối đều bảo trì thật hảo. (đương nhiên, được sờ wá chừng mà)
“Bất quá, nhất định phải nhớ rõ tôn chỉ của câu lạc bộ sắc lang chúng ta.”
“Tôn chỉ?”
Tân thuần vẫn ngốc ngơ ngác.
“Trăm phương nghìn kế bắt lấy cơ hội chiếm hết tiện nghi của người khác !”
Quý Anh Diễm chính là một tấm gương điển hình.Tayhắn đã sờ tới lưng Tân Thuần vài lần. Từ ngày hôm qua gặp mặt bắt tay đến bây giờ, thật nghĩ không ra còn chỗ bình thường nào chưa bị hắn sờ qua.
Đúng! Đích thật là sắc lang chuẩn nha! Tân Thuần thật sự cảm thấy Quý Anh Diễm dạy rất cao minh. Nhưng hắn vẫn chưa thể làm được điểm đặc sắc của sắc lang nha, thời điểm chiếm tiện nghi người khác không thể để mình bị chiếm tiện nghi. Xem ra hắn còn con đường rất dài phải đi mới có thể trở thành một thành viên sắc lang đủ tư cách nha.
Tân thuần vừa tự hỏi vừa nhìn về bốn phía. Giang Bách cùng Phương Tiểu Vũ dường như đang nghiên cứu gì đó, có một bức tranh mả hai người cứ nhìn đến nhìn lui. Chính là tay Giang Bách dường như đặt ở mông của Phương Tiểu Vũ. Xem ra đây gọi là bắt lấy tất cả cơ hội và chiếm hết tiện nghi, phát huy đầy đủ bản chất sắc lang. Quả nhiên thực tiễn là cách duy nhất chứng minh chân lý. Đây không phải là điều mà ngơ ngác ngây thơ như Tân Thuần có thể tự hiểu được.
Xem ra cửa thứ nhất của hắn sẽ mau được tốt nghiệp.