Chương 3: Cả ba cùng chơi

Cô vừa uống cà phê vừa nhìn thời gian chầm chậm trôi qua.

Vẻ mặt của Vu Thiển Vân vô cùng thất vọng, cô nàng chống một tay lên cằm, tay còn lại thản nhiên khuấy cốc cà phê.

Đối diện với cô lúc này là một người phụ nữ với làn da màu mật ong gợi cảm, toàn thân toát lên vẻ mị hoặc và quyến rũ. Đây là người bạn thân thiết nhất của cô, Tô Mạn Chi.

“Thiển Vân, đây là điều khiến cậu lo lắng như vậy sao? Nếu anh ta không thỏa mãn được cậu, hãy đưa anh ta đi gặp bác sĩ!”

“Sở Mộ không đi, anh ấy khẳng định bản thân rất ổn.” Vu Thiển Vân thở dài và lắc đầu.

Cô chỉ lịch sự đề cập rằng anh nên đi thăm khám ở chuyên khoa nội tiết tố, nhưng thái độ của Sở Mộ rất tức giận, anh ấy nói rằng mình vẫn ổn và không có vấn đề gì cả, anh luôn an ủi cô rằng hãy yên tâm đi. Nhưng dùng Viagra là điều không thể, chưa kể đến việc dùng thuốc không phải là biện pháp lâu dài.

*Viagra: là viên thuốc hình con thoi có màu xanh ngọc bích đặc trưng, được FDA phê duyệt để điều trị chứng rối loạn cương dương.

Đàn ông luôn đặc biệt kiêng kị về việc bị nghi ngờ khả năng tìиɧ ɖu͙©, giống như việc họ rất quan tâm đến kích cỡ dươиɠ ѵậŧ, dù nó có mềm mại, nhỏ bé đến đâu cũng phải biến nó thành kích cỡ to lớn, mạnh mẽ và cứng rắn. Cũng không biết họ lấy sự tự tin đó ở đâu ra.

“Vậy hiện tại cậu định làm gì, muốn hủy hôn?” Tô Mạn Chi hỏi cô

Vu Thiển Vân cau mày, lắc đầu nói: “Hủy bỏ hôn lễ? Điều đó là không thể xảy ra, tất cả thiệp mời đã được gửi đi rồi, làm sao tớ có thể giải thích chuyện hủy hôn này với bố mẹ được?”

Quê quán của Vu Thiển Vân chỉ là một thành phố nhỏ bé, bố cô làm việc trong phòng đào tạo, mẹ cô hiện là giáo viên ở một trường cấp hai, cả hai đều là người được kính trọng ở địa phương.

Những người dân trong thành phố đều giao lưu với nhau theo một vòng tròn nhỏ và mọi người đều biết nhau. Cha mẹ cô cũng ở trong đó và đặc biệt có thể diện.

Là cô con gái duy nhất, Vu Thiển Vân luôn là niềm tự hào của cha mẹ, từ nhỏ cô đã luôn đạt được điểm xuất sắc, lại thông minh xinh đẹp, sau khi tốt nghiệp liền làm việc trong một công ty nước ngoài ở thành phố lớn, bản thân cô cũng rất xinh đẹp, lại có một người bạn trai đầy hứa hẹn. Điển hình là người con gái vừa ngoan, vừa hiếu thảo.

Vu Thiển Vân không biết bố mẹ cô sẽ sốc đến mức nào nếu biết cô muốn hủy bỏ hôn lễ vào giờ phút này? Hơn nữa, cô cũng không thể nói ra lý do muốn từ hôn! Cô không thể nói rằng do bọn họ không thể hòa hợp trong đời sống tìиɧ ɖu͙© được đúng không?

Từ khi cô còn nhỏ, mẹ cô đã dạy cô rằng bản thân là con gái phải giữ mình trong sạch, nếu chưa kết hôn thì không được quan hệ với đàn ông, nếu không sẽ bị người ta khinh thường. Mỗi khi cô đưa Sở Mộ về nhà, cả hai đều ở hai phòng riêng biệt.

Trong mắt của cha mẹ, tìиɧ ɖu͙© dường như chỉ tồn tại với mục đích để sinh con. Nếu một người phụ nữ yêu cầu quan hệ tìиɧ ɖu͙©, điều đó cho thấy cô ấy là một con người dâʍ đãиɠ và đáng bị mọi người hắt hủi.

Hơn nữa, xét trên những phương diện khác, Sở Mộ cũng không làm gì có lỗi với cô cả, bản thân cô cũng không muốn từ bỏ mối quan hệ đã kéo dài bảy năm này.

Tô Mạn Chi nhìn vẻ mặt cau có đầy rối rắm của cô, không khỏi ngỏ lời thuyết phục: “Tớ không thể không nói cậu được Vân Vân, cậu sống quá tình cảm và luôn quan tâm đến người khác, cậu nên suy nghĩ cho chính mình nhiều hơn! Cậu lo lắng về điều này thì sao không bỏ qua cho điều đó và tha thứ cho bản thân. Là con người sao phải sống mệt mỏi đến thế cơ chứ? Cuộc sống quá ngắn ngủi, không có nhiều thời gian để tận hưởng hạnh phúc đâu!”

“Nhưng Mạn Mạn à, hoàn cảnh của tớ khác xa với hoàn cảnh của cậu, vì vậy tớ không thể làm gì khác được.” Thiển Vân bất lực nói.

Thành thật mà nói, không phải Vu Thiển Vân không ghen tị với cô bạn thân của mình.

Gia đình của Tô Mạn Chi thuộc loại khá giả, công việc kinh doanh của nhà cô ấy rất lớn, bên trên đã có một người anh trai đã kế thừa công việc kinh doanh trong gia đình, là cô con gái út ở nhà, cô ấy chỉ có trách nhiệm ăn uống và đi chơi vui vẻ. Chỉ cần không quá đáng, mọi thứ gia đình đều làm theo ý cô.

Cuộc sống quá ngắn để có được niểm vui – đây là triết lý sống của Tô Mạn Chi. Kể từ khi Vu Thiển Vân quen cô ấy ở trường đại học, cô ấy đã luôn sống rất tự do và độc lập.

Năm ngoái, dưới sự sắp đặt của cha mẹ, cô ấy kết hôn với một nam nhân xứng đôi vừa lứa, trước khi kết hôn, Tô Mạn Chi đã lập rõ quy định với chồng mình.

Sau nhiều năm tháng kết hôn, hôm nay có thể cô thấy cô ấy đang đi với một chàng trai cứng cỏi nhưng ngày mai có khi lại chỉ đi với một con chó con. Tô Mạn Chi thay đàn ông như thay áo, không người nào giống người nào.

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì ngoài cửa bỗng nhiên có một anh chàng đẹp trai chạy vào. Anh ta nhìn khoảng gần hai mươi, khuôn mặt tuấn tú, dáng người cao gầy, thoạt nhìn trông như là sinh viên đại học, nhưng sinh ra lại có một đôi mắt đào hoa đa tình. Nó giống như chiếc móc câu trêu chọc trái tim người khác.

“Mạn tỷ, em tới đón chị!” Nam nhân tựa đầu vào vai Tô Mạn Chi trìu mến nhìn cô ấy, chậm rãi ngồi xuống ghế.

Trông anh ấy không có nét nào giống Tô Mạn Chi, không giống như có huyết thống, có vẻ là anh em kết nghĩa.

Tô Mạn Chi đưa tay trìu mến xoa tóc của anh chàng, cậu ta cười nhẹ, để mặc cô đánh rối mái tóc ngắn của mình, trông rất đáng yêu. “Ôi, nếu phải lấy chồng thì hãy cưới đi, nhưng đừng cảm thấy sai trái. Cậu hoàn toàn có thể vui vẻ trong không gian riêng tư được mà. Nếu chồng của cậu không thể thực hiện được nghĩa vụ của anh ta, hãy để những người đàn ông khác thay thế anh ta làm điều đó!”

Sau khi nghe cô ấy nói, cô cũng không cảm thấy ngạc nhiên gì, nhưng nói câu này trước mặt một người khác phái xa lạ vẫn khiến cô có chút xấu hổ đến đỏ mặt.

Vu Thiển Vân cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng đến kỳ lạ đang nhìn chằm chằm vào mặt mình, khi cô nhìn lên, liền phát hiện đó là chàng trai trẻ tuổi của cô bạn thân, anh ta đang nhìn cô chăm chú không chớp mắt.

“Đừng nói giỡn nữa.” Vu Thiển Vân tránh đi ánh mắt của anh ta.

“Như thế nào, cậu cảm thấy em ấy có được không? Cậu có muốn mượn dùng thử không?” Tô Mạn Chi là người thẳng thắn, được mệnh danh là kẻ ăn tươi nuốt sống, vì vậy cô ấy liền kéo anh chàng kia đến trước mặt cô, “Đừng nhìn vẻ mặt dịu dàng của em ấy mà mắc lừa. Bỏ qua nó đi. Quần áo chỉ là chuyện tầm thường, quan trọng là một đêm bảy lần cũng không thành vấn đề.”

“Khụ, hai người từ từ nói chuyện, em đi trước đây.” Cậu chàng mặt mũi đỏ bừng, xoay người định bỏ chạy.

Tô Mạn Chi quay người lại, đúng lúc phát hiện đôi mắt đào hoa sáng ngời của thanh niên đang nhìn chằm chằm Vu Thiển Vân, cô ấy không khỏi chậc lưỡi: “Thế nào, xem ra anh cũng có hứng thú với cô ấy?”

“Nếu em cần thì anh rất sẵn lòng giúp đỡ.”

“Không cần phải trả tiền. Nếu như chị muốn em rất vui lòng được phục vụ chị.” Chàng trai bị chế giễu là vịt cũng không hề tức giận, anh ta chỉ cúi gần người lại, cầm một lọn tóc của cô đưa lên đôi môi mỏng của mình. Sau đó kề sát vào tai cô thầm thì, miệng nở một nụ trầm thấp mơ hồ, “Mạn tỷ nói đúng. Kỹ năng của em rất tốt, chắc chắn sẽ làm cho chị hài lòng.” Hơi thở độc đáo và giọng nói gợi cảm của người đàn ông trẻ tuổi khiến Vu Thiển Vân cảm thấy cả cơ thể như nóng lên, toàn thân cô như mềm nhũn.