Chương 15: Đừng rời xa anh được không?

Vô luận Vu Thiển Vân thái độ kiên quyết như thế nào, Sở Mộ cũng sống chết không đồng ý chia tay.

Sở Mộ thừa nhận đêm đó anh ta bị quyến rũ mới cùng Phùng Kiều Kiều phát sinh quan hệ, nhưng anh ta kiên trì nói, anh đối với Phùng Kiều Kiều không có bất kỳ tình cảm nam nữ nào hết, chỉ là sau khi uống rượu hồ đồ nên mới phạm sai lầm, ngày hôm sau tỉnh táo lại anh ta liền hối hận, nói rõ ràng với đối phương, để cho cô ta không có ý nghĩ không nên đối với mình, vì thế anh còn trả một khoản phí bịt miệng, để Phùng Kiều Kiều giữ bí mật, mà đối phương cũng đã đồng ý với anh.

Anh ta tuyệt đối không ngờ, Phùng Kiều Kiều ở trước mặt anh biểu hiện đơn thuần thiện lương, trên thực tế lại có tâm cơ như vậy, âm thầm chụp lén ảnh khỏa thân của anh ta, gửi cho vị hôn thê của anh uy hϊếp cô, còn trộm lấy quà sinh nhật anh đặt ở trong ngăn kéo bàn làm việc chuẩn bị tặng Vu Thiển Vân, chính là chiếc đồng hồ hàng hiệu kia, chạy đến trước mặt vị hôn thê của anh ta châm ngòi ly gián, kể chuyện bịa đặt.

Sở Mộ nguyền rủa thề, nói mình chỉ là nhất thời hồ đồ phạm phải sai lầm, cầu xin Vu Thiển Vân cho anh ta một cơ hội, nhưng Vu Thiển Vân không cách nào tha thứ cho việc anh ta nɠɵạı ŧìиɧ, không để ý Sở Mộ khuyên can, dọn ra khỏi căn hộ hai người thuê chung, đi thuê một căn hộ gần công ty để ở.

Nhưng mà, Sở Mộ cũng không buông tha, mỗi ngày sớm tối chạy đến công ty chặn cô lại, không phải tặng hoa thì là tặng quà, khiến cho trong công ty không ngừng nói chuyện nhảm nhỉ, Vu Thiển Vân tránh không được cảm thấy phiền.

Bảy giờ rưỡi, Vu Thiển Vân xách túi tan làm, bị cấp trên nghiêm khắc hành hạ cả ngày dài, cô cả thể xác lẫn tinh thần đều không thoải mái, chỉ muốn về nhà nằm vật xuống nghỉ ngơi, nhưng vừa đến dưới lầu công ty, liền nhìn thấy Sở Mộ ăn mặc chỉnh tề, giống như một con khổng tước làm màu, dựa vào cửa lớn chờ cô.

Huyệt thái dương của Vu Thiển Vân đột nhiên nhảy dựng lên hai cái, người có tính cách hiền lành như cô, lần đầu tiên có một loại xúc động muốn đánh người.

Cô tức giận trừng mắt nhìn Sở Mộ, cắn răng nói: "Không phải tôi đã nói, anh đừng đến tìm tôi nữa sao?”

Sở Mộ bị cô trừng mắt, ánh mắt tràn đầy lửa giận, khuôn mặt tuấn tú hiện lên một tia ảm đạm, thấp giọng nói: "Vân Vân, anh biết anh sai rồi, làm cho em rất tức giận, em muốn thế nào cũng được, tát ta một trận, đánh ta một trận, trừng phạt như thế nào cũng được, nhưng ngàn vạn lần đừng nói không cho anh đến gặp em. Sau khi em chuyển đi, anh luôn nghĩ về em, ăn không ngon, ngủ không yên, ngay cả công việc cũng không thể chuyên tâm làm được. Em đi rồi, lấy đi cả trái tim anh, làm sao anh có thể không đến tìm em đây?”

Sở Mộ đỏ mắt, vừa nói những lời thâm tình, vừa tiến lên kéo tay cô.

"Cút đi, đừng chạm vào tôi!" Vu Thiển Vân tức giận hất tay anh ta ra, "Sở Mộ, lời tôi nói rất rõ ràng, anh có thể hay không đừng dây dưa không ngớt? Anh có thấy xấu hổ không? ”

"Bảo bối, nhưng anh thật sự rất yêu em, em nói xem anh có thể làm sao bây giờ? Em đừng bỏ rơi anh, được không?" Sở Mộ vẻ mặt cô đơn, thấp giọng xuống cầu xin.

Sở Mộ dáng vẻ xuất chúng, bề ngoài rất có tính lừa gạt, anh ta mỗi ngày đều đến đúng giờ, vừa tặng hoa vừa tặng quà, biểu hiện ra mình là một người hoàn toàn thâm tình với bạn gái.

Ngược lại Vu Thiển Vân, cả ngày căng mặt, mở miệng liền nói ra những lời độc ác, nửa điểm cũng không nể mặt người đàn ông này. Người đàn ông lại là một bộ dạng phục tùng, tùy ý cô chà đạp, chẳng những không tức giận, còn là một bộ dáng thâm tình không hối hận.

Người qua đường không rõ nguyên nhân không khỏi sinh ra đồng tình với Sở Mộ, thậm chí có người ở sau lưng chỉ trỏ Vu Thiển Vân, nói cô giả bộ trà xanh, lạt mềm buộc chặt, đùa giỡn với đàn ông.

Vu Thiển Vân siết chặt nắm tay, tgiận đến cả người phát run. Rõ ràng là Sở Mộ nɠɵạı ŧìиɧ phản bội, cô mới là người bị hại, vì sao cô lại trở thành đối tượng bị người khác chỉ trích?

Cô không muốn dây dưa lôi kéo với anh dưới lầu công ty, trở thành trò cười trong miệng đồng nghiệp, vì thế liền nhịn giận, đưa Sở Mộ đến một quán cà phê bên cạnh.