Chương 1

Nam Hoài Thành mưa nhiều, nhất là vào tháng 5 , có khi ẩm ướt cả tháng.

Kỷ Tùng Linh đã quen với môi trường khô ráo thanh mát trong lành của thủ đô, đối với thị trấn nhỏ này không thích nổi.

Tuy nhiên, do việc kinh doanh của ba thất bại, nợ nần chồng chất, chủ nợ ngày nào cũng tìm đến nhà, thậm chí căn nhà đang ở cũng bị lấy đi, bọn họ không còn cách nào sinh sống ở Bắc Kinh nữa.

Lựa chọn duy nhất là về lại ngôi nhà cũ ở quê.

Trước kia Kỷ Tùng Linh là thiên kim giàu có, gia đình là tỷ phú một vùng. Giờ đây, để trang trải chi phí chữa bệnh cho cha và chi phí sinh hoạt cho hai cha con, cô đã phải hèn mọn cúi đầu trong vũ trường ca múa duy nhất của thị trấn.

Ông chủ của “Đêm hợp hoan” đang cúi đầu châm thuốc, dáng người hắn cao ráo, sống lưng thẳng đứng, khuôn mặt điển trai, bề ngoài rất đoan trang nhưng lại không có một chút lịch sự nào, cư xử với nữ sinh không hề có phong độ.

Nghe Kỷ Tùng Linh tự giới thiệu xong, hắn hít một hơi thật sâu, lúc này đắm chìm trong làn khói nhẹ, cả người toát ra cảm giác lười biếng đến cực độ.

Tâm trạng của Kỷ Tùng Linh vừa khó chịu vừa bi thương. Cô từng được dạy múa bởi giáo viên nổi tiếng nhất Bắc Kinh, nhưng ông chủ này nghe xong còn không thèm ngước nhìn cô một cái.

Nếu cha cô không đột nhiên phá sản rồi mắc bệnh ung thư thì bây giờ có lẽ cô đã xuất ngoại đi theo vị giáo viên kia học tập rồi, chỉ ba năm thôi, rất có khả năng định cư ở nước ngoài và trở thành một vũ công xuất sắc.

Bây giờ cô lại phải cẩn thận đứng trước mặt ông chủ của nơi truỵ lạc này, cầu xin hắn ta bố thí cho mình một công việc, nhưng hắn thậm chí còn không thèm nhìn cô.

Nhưng cô cần tiền, hiện tại không phải lúc để kiêu ngạo, chi phí chữa bệnh của cha cô gần như đã làm cạn kiệt số tiền ít ỏi mà họ có, nếu không tìm được công việc kiếm ra tiền, có lẽ họ sẽ phải đi ăn xin thật.

Kỷ Tùng Linh không còn cách nào khác, chỉ dành cầu xin nói thêm một câu: “Ông chủ, chỉ cần anh sắp xếp cho tôi một công việc, tôi sẵn sàng làm bất cứ thứ gì. Tôi thực sự rất cần việc làm.”

Câu nói này dường như chạm đến hắn, hắn khẽ cười, cuối cùng cũng chịu quay lại nhìn cô.

Lúc này, cô mới có thể nhìn rõ khuôn mặt của người này, mái tóc rối bù, khuôn mặt tuấn tú và đôi mắt hẹp dài đầy trêu chọc.

Hắn cong môi, ác ý hỏi: “Cô chắc chưa, cái gì cũng nguyện ý làm?”

Kỷ Tùng Linh sửng sốt một chút, không biết chính xác ý của hắn là gì, nhưng nhanh chóng gật đầu chắc chắn nói: "Đúng vậy, tôi nguyện ý làm bất cứ việc gì.”

Cô đang nói đến vũ đạo, cô cảm thấy vũ trường ở thị trấn nhỏ bé này khẳng định chưa bao giờ được xem vũ đạo cao cấp, cô thậm chí có thể múa cột để kiếm tiền, đây là điểm mấu chốt của cô và là điều cuối cùng cô có thể làm để vứt bỏ tự tôn của mình.

Nhưng cô không hề biết rằng, qua tai của người đàn ông 25 tuổi, một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp có thể sẵn sàng làm mọi thứ vì tiền thì không đơn thuần chỉ là múa cột nữa.

“Được, cô đến làm việc đi, từ mười giờ tối đến ba giờ sáng, lương tính theo ngày, quà của khách tự mình nhận.”

Kỷ Tùng Linh không ngờ rằng còn có khách tặng quà, cô cảm thấy vui mừng, điều này còn làm cô động tâm hơn việc nhận lương, cô nhất định phải thể hiện thật tốt để lấy được nhiều tiền thưởng.

Hắn chú ý đến vẻ vui mừng trên mặt cô, trong lòng cười lạnh, quả nhiên, những người phụ nữ như thế này từ thành phố lớn trở về chỉ có tiền trong mắt, chỉ cần có tiền, cái gì cũng nguyện ý.

Hắn nhìn cơ thể của Kỷ Tùng Linh từ trên xuống dưới, cô tập nhảy nhiều năm nên dáng người rất thon thả, khí chất cao quý, trên người không có một chút mỡ thừa, nhưng bộ ngực lại rất phát triển. Cô có khuôn mặt đơn thuần và xinh đẹp, thoạt nhìn có vẻ như chưa từng phải chịu đựng điều gì khổ sở.

Dáng người mềm mại xinh đẹp như vậy, thời điểm đè ở dưới thân cᏂị©Ꮒ thật mạnh nhất định rất sướиɠ.

Lê Ngộ nheo mắt lại, cảm giác được có một nguồn nhiệt nóng xông thẳng xuống bụng mình.