- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Cậu Là Thư Triển Nhan, Tớ Là Thường Hoan Hỉ
- Chương 5
Cậu Là Thư Triển Nhan, Tớ Là Thường Hoan Hỉ
Chương 5
Nói đó là một phần thu hoạch sau những tháng ngày cực khổ cũng đúng, do may mắn cũng không sai, nhưng khi đó công sức tôi chăm chỉ khắc khổ suốt một năm cuối cùng cũng không uổng phí, kỳ thi trung học đã trúng tuyển vào danh sách top 300 trong trường, không hề dựa vào quan hệ của ba tôi, lại càng không cần hắn phải bỏ ra một khoảng kếch xù đóng học phí cho tôi nữa — qui luật cũng thật là tàn nhẫn, chọn 300 người trúng tuyển, 200 người dự bị, số điểm ít hơn điểm trúng tuyển càng nhiều bao nhiêu thì đóng học phí càng nhiều bấy nhiêu. Khi chi phí xây dựng trường không đủ thì đúng là phải có những chuyện như vậy! Hơn nữa số người điểm kém cũng nhiều lắm, ngay cả có tiền cũng vô dụng, đương nhiên nếu bạn có ba mẹ có quyền thế thì không nói làm gì.
Tôi ngồi xuống chỗ ngồi, nghe đám bạn qua cửa được giống tôi đắc ý dào dạt khoe khoang. Chủ nhiệm Nhâm lão thái thái năm nay cực kỳ đắc ý, lớp không chuyên của nàng cư nhiên lại có 5 học sinh lọt vào nhất trung, thật sự làm đại tăng khí thế của nàng, mặc dù cũng có 3 học sinh rớt, nhưng phải biết rằng toàn bộ khối 11 có thể vào nhất trung chỉ khoảng 20 người.
Kỳ thật chương trình học của chúng tôi cũng tốt lắm, nhưng so với mấy lớp chuyên vẫn còn kém một chút, cho nên trường học vì muốn lưu lại những học sinh giỏi nên mới áp dụng một loạt thi thố như thế, ví dụ như thành viên danh dự của tổ văn nghệ: Thư tiểu cô nương, thì không cần thi, nàng được tuyển thẳng, chuyện đó không có gì lạ. Nhưng Thường Hoan Hỉ tôi đương nhiên chịu không nổi loại hậu đãi như vậy, chỉ có thể chuyên tâm đi thi. May mà vận khí còn chưa hết, từ khi thi đến khi biết điểm, tâm tình của tôi rất tốt, phải biết rằng đoạn thời gian học thi kia rất cực khổ, bây giờ chẳng cần lo lắng nữa, không xem TV thì cũng đọc tiểu thuyết, nghe nhạc. Đối với người như tôi, việc chuẩn bị cho một cuộc thi sứt đầu mẻ trán như thế là việc rất lớn.
Nếu bạn dựa vào sự cố gắng của mình để đạt tới mục tiêu thì sẽ có được một cảm giác lâng lâng khó tả, cảm giác thành công đó sợ là Thư tiểu cô nương thiên chi kiêu tử kia không cách nào lãnh hội được.
Nghỉ hè, tôi quả thật thích ý vô cùng, ba đại xá, cho tôi về quê mẹ, nơi đó còn có bà và cậu mợ, tôi vui chơi đến quên cả trời đất, rốt cục khi kỳ nghỉ chấm dứt, tôi phơi nắng đến da ngăm đen, thu dọn hành lý chuẩn bị về trọ ở trường, bắt đầu lại cuộc sống tự lập của mình, lại phát hiện Thư tiểu cô nương tựa hồ có chút ít không vui — thật là kỳ quái, trong nhà không còn tôi, người ngầm giành đồ với nàng nữa, thì nàng nên cao hứng mới đúng a.
Tôi thậm chí còn hào phóng bảo phòng của tôi có thể làm thư phòng để nàng sử dụng, dù sao tôi chỉ có cuối tuần mới về ở vài ngày. Nhưng Thư tiểu cô nương lại vênh mặt lên, dứt khoát nói "Không cần!" Thiếu chút khiến tôi tức chết. Thái độ gì vậy? Đúng rồi, chó cắn Lã Động Tân, không nhìn thấy được tâm của người tốt!
Hừ, đức hạnh! Tôi cũng lạnh mặt, ngồi trên xe của ba, khó chịu mà bắt đầu thời kỳ trung học của mình.
Trọ ở trường là việc rất xa lạ, nhưng rất nhanh tôi phải thích ứng với nó, công việc thì lu bù cả lên. Bởi vì là năm học trọng điểm nên áp lực học tập là không nhỏ, phòng tôi nhét cả thảy 6 người, mỗi người đều phải dậy sớm đi học, tuy nói tất cả mọi người đều là lần đầu tiên trọ ở trường, thế nhưng cũng không quá kích động.
Tôi thở dài một tiếng, phim truyền hình quả nhiên là gạt người, năm 12 rất nhàm chán, sớm biết thế không bằng ở lại lớp cũ, ít nhất bằng hữu nhiều một chút, nhưng bây giờ áp lực cạnh tranh lớn như thế, tôi cũng chỉ có thể thích ứng trong mọi tình cảnh, đuổi kịp tốc độ của bạn bè thôi, thành thật mà tiếp tục làm học trò ngoan của thầy cô.
Ngày của tôi rất bình đạm, lại nghĩ Thư tiểu cô nương bên kia chắc vẫn còn có thể vui vẻ, tiếp tục kiếp sống văn nghệ đa màu của nàng, trước nàng là ngôi sao của đội văn nghệ trong trường, tôi cũng hưởng ké được một ít hào quang. Ai ngờ vừa lên trung học, Thư lão sư tỷ tỷ của nàng và cũng là mẹ kế của tôi khuyên nàng không nên hoạt động văn nghệ nữa, chuyên tâm mà học.
Thư tiểu cô nương tựa hồ cũng không có ý phản kháng, bây giờ đàn vi-ô-lông mà nàng đã theo học chính qui nhiều năm từ nay về sau chỉ là phương tiện giải trí mỗi khi cuối tuần, giúp thể xác và tinh thần được thư giãn, lâu lâu biểu diễn trong hội diễn của trường. Nghe nói những buổi tối luyện cầm hằng ngày đã được thay bằng các bài tập trong trường. Cuối tuần khi tôi về nhà, thấy Thư tiểu cô nương ở trong phòng đôi khi còn học nhiều hơn tôi, tôi chỉ có thể cảm thán, kỳ thi đại học năm tới ngay cả con người vạn ác như Thư tiểu cô nương cũng không thể có ngoại lệ.
Chắc vì tôi trường kỳ không ở nhà, nên thời gian gặp mặt giảm đi, tục ngữ nói, xa mặt cách lòng, quan hệ của tôi với người nhà không thể xem là thân thiết, cuối tuần về nhà ăn cơm, lâu lâu trên bàn cơm kể mấy câu chuyện lý thú trong trường, cùng Thư tiểu cô nương nói chuyện phiếm vài câu. Nhưng tôi cảm giác được có vẻ không khí trong nhà càng ngày càng là lạ.
Con gái luôn hiểu ba nhất, trên cơ bản, tôi còn có khuynh hướng thông cảm cho Thư gia tỷ tỷ. Thường Hướng Nam làm ba ba tôi miễn cưỡng xem như tốt, nhưng làm chồng tuyệt đối không hề tốt một chút nào. Tuy rằng đã trung niên, nhưng hắn sợ là còn đào hoa hơn cả trai trẻ, sự nghiệp lại thành công, lại phong độ, lại thường xuyên phải tham dự một số buổi tiệc xã giao, việc chơi bời cũng không thiếu được. Theo một cách "ngẫu nhiên", Thường lão bản cũng phải đυ.ng đến "Gái hồng lâu" một chút, xem như xã giao.
Người mẹ mất sớm của tôi là người hiểu rõ nhất bản chất của hắn, nhưng cũng không thể quản giáo hắn nổi, đành phải buông tay. Nhưng người tuổi còn trẻ xinh đẹp như Thư lão sư làm sao có thể chấp nhận thói phong lưu đa tình đó, nàng cứ phải ở nhà nén giận. Mấy năm đầu mới kết hôn, ba còn đau lòng người vợ mới mất, hơn nữa trong nhà còn có hai tiểu quỷ, nên hắn tạm bỏ được thói đó.
Nhưng khi tôi ở trọ trong trường, hắn thân hoa xương cốt không ngứa mới là lạ! Không chỉ thế, nửa đêm khi tôi đang ngủ say lại bị một trận cãi nhau mà thanh âm được đè thấp hết mức đánh thức, ban đêm thật im lặng, cho nên nghe thấy rất rõ ràng, không phải là ba cùng Thư lão sư sao?
"Thường Hướng Nam, anh không nghĩ anh làm tôi thất vọng sao?"
Ngô, lời này trước đây tôi cũng đã nghe qua, nhưng người nói chính là người mẹ đã qua đời của tôi.
"Tôi chỉ xã giao một chút thôi, em để ý vậy sao?"
Đúng là lão nhân không tiến bộ, còn dùng những lời này gạt người nữa!
"Xã giao? Xã giao kiểu gì mà cổ áo có dấu môi son?"
Trời ạ, ba, ngươi phong lưu nửa đời người, sao còn phạm sai lầm nghiệp dư này chứ?!
Tôi đang mãi nghe, đột nhiên nghe thấy cách vách phòng của Thư tiểu cô nương "ầm" một tiếng, giống như có vật gì nặng bị đập bể xuống đất, tiếng cãi nhau lập tức ngừng lại, chỉ trong chốc lát, tôi nghe thấy tiếng mở cửa phòng ngủ của ba, rồi đóng lại, sau đó là cửa thư phòng mở ra, lại đóng lại. Không cần nghĩ cũng biết thối ba tối nay bị đuổi vô thư phòng mà ngủ. Tôi bĩu môi, không liên quan đến tôi, ngày mai về trường rồi, tôi trở mình một cái, lại ngủ tiếp.
Nghỉ hè lớp 11 cũng chỉ là danh nghĩa, tôi chỉ được nghỉ 2 ngày, nhưng nói thật, tôi cho rằng trường học không cần phát thiện tâm kiểu như thế, mỗi ngày ở trường làm bài tập như điên, về nhà có mấy ngày cảm thấy thật thừa thãi.
Tôi là con ruột của ba nên hắn thương tôi nhất, nhưng thấy hắn hư hỏng như thế, tôi lại không thể đồng tình với hắn.
Vì thân thể không khỏe, Thư lão sư hàng năm đều uống cả mớ thuốc bổ kỳ quái, tôi biết nàng muốn sinh cho ba tôi một đứa con, nhưng thật tiếc vì nàng không rõ, cho dù có con, nàng cũng sẽ mãi không thuần hóa được một lão nhân hoa tâm như Thường Hướng Nam, nếu không sao tôi 8 tuổi liền biến thành trẻ mồ côi mẹ thế chứ. Làm vợ của Thường Hướng Nam, nếu muốn sống mà không phiền muộn, buộc phải xua những ý nghĩ trong đầu đi, nhắm một mắt mở một mắt bỏ qua tất cả, chờ hắn mệt mỏi thì sẽ về nhà — nói tóm lại, thứ Thường Hướng Nam cần không phải là vợ, mà hắn chỉ cần một người chăm con cho hắn.
Tôi thật muốn khuyên giải an ủi Thư lão sư, nhưng có vẻ việc này tôi không làm được, huống chi hắn lại là ba tôi, tôi lấy tư cách gì an ủi nàng chứ? Hay tìm Thư tiểu cô nương giúp? Vậy thì càng đừng nói nữa, tôi cùng nàng tán gẫu chuyện khác thì không sao, nói đến chuyện ba với tỷ nàng thì trước sau gì cũng cãi nhau, có thể nhìn ra được, Thư tiểu cô nương rất không hài lòng với hành vi của ba tôi.
Ba và Thư lão sư thần sắc mặc dù có chút không vui, nhưng cũng không xuất hiện sự xung đột nào nữa, Thư tiểu cô nương lại thường xuyên không thấy tung tích, còn có mình tôi ở nhà, tôi cũng không muốn quan tâm.
Trước khai giảng một ngày, Thư lão sư còn làm riêng cho tôi một bữa tối rất ngon, nếu bình tĩnh mà xem xét, Thư lão sư làm mẹ kế thật đúng là phúc hậu, chưa từng cắt xén tiền tiêu vặt của tôi, đối với tôi luôn ôn hòa, chu đáo. Đương nhiên rồi, tôi cũng là một hảo hài tử mà, vừa không quậy phá, mà còn cực kỳ lễ phép với Thư lão sư — cho tới bây giờ tôi vẫn không cảm thấy Thư lão sư muốn đoạt ba đi như những gì người con thường cảm thấy về mẹ kế của chúng. Tôi thở dài, ba tôi như vậy sao ai cũng yêu, ai cũng muốn thế chứ.
Nguyên bản xem như đó là một bữa tối vui vẻ, nhưng đột nhiên lại bị cuộc điện thoại ngắt ngang. Ba nghe điện thoại, không nói hai câu, liền cơm cũng không ăn, thần sắc khẩn trương mà chui vào thư phòng, Thư lão sư sắc mặt cũng trầm xuống — ngay cả tôi cũng nghe được, điện thoại vừa rồi không phải là công việc.
Ăn qua loa bữa tối cho xong việc, ba cầm chìa khóa xe định xuất môn, lại bị Thư lão sư chắn cửa, tôi thấy tình huống không ổn, lấy cớ thu dọn đồ đạc liền trốn về phòng, khóe mắt nhìn thấy Thư tiểu cô nương sắc mặt âm trầm mà ngồi lỳ trên ghế sô pha xem TV.
Âm thanh khắc khẩu càng lúc càng lớn trong phòng khách: "Mạng người quan trọng, tôi không thể không quan tâm được!"
"Cô ta nói gì anh cũng tin? Lần này cô ta uy hϊếp anh đi gặp, lần sau có uy hϊếp anh ly hôn không?"
"Dung, em nói phải có đạo lý chứ, tôi chưa từng..."
"Thường Hướng Nam, anh phải nói cho rõ ràng, anh còn xem đây là nhà mình không..."
Phim truyền hình a phim truyền hình! Tôi một bên thu dọn đồ, một bên khinh thường chỉ số thông minh của ba, cô gái kia rõ ràng đang uy hϊếp hắn, vậy mà hắn vẫn đâm đầu nghe theo, hỏng bét, hắn đến từng tuổi này đúng là sống uổng phí.
"Tôi không nói với cô nữa!"
Ầm một tiếng, ba lại chạy mất, thật sự là lão cứng đầu.
Thư lão sư hình như đang khóc, có nên ra ngoài khuyên một chút không? Ách, dùng thân phận của tôi mà đi khuyên răn thật xấu hổ, coi chừng giận chó đánh mèo nữa, vẫn nên ngốc ở trong phòng tốt hơn.
Một lát sau, Thư tiểu cô nương mở miệng, đúng rồi, hai người các ngươi là tỷ muội, khuyên tỷ tỷ ngươi nghĩ thông chút đi.
Ủa? Hình như có gì đó là lạ, hình như càng lúc càng ồn ào.
Tôi nhảy dựng lên, áp tai ngay cửa mà nghe."Tỷ, đừng ép uổng mình nữa, ly hôn đi!"
"Em là tiểu hài tử thì biết cái gì?"
"Hắn có cái gì được? Không phải chỉ có mấy đồng tiền dơ bẩn hay sao? Tự chúng ta có tay có chân, chẳng lẽ còn cần nhờ hắn nuôi sống? Hắn đã như vậy chị còn không chịu buông tay, tỷ, chẳng lẽ chị thật đê tiện như thế?"
Ai, Thư tiểu cô nương, cậu nói vậy là không đúng, cảm tình của chị cậu đối với ba tôi vẫn là thực chân thành tha thiết, cậu đây không phải là đang sỉ nhục tỷ tỷ của cậu sao?
Quả nhiên, sau một phút im lặng, một tiếng bạt tai vang khắp nhà, tôi vội vàng mở cửa chuẩn bị đi khuyên can, tôi không muốn nhà tôi xuất hiện bạo lực gia đình.
Thư tiểu cô nương bụm mặt, vẻ mặt phẫn hận, nước mắt ở hốc mắt trào ra. Vài năm nay, theo tôi biết thì Thư lão sư chưa bao giờ đánh nàng một ngón tay, lần này ra tay mạnh như thế, Thư tiểu cô nương có thể chịu được mới là lạ!
Tôi chạy tới, trước kéo Thư lão sư đến ghế sa lon ngồi xuống, lại đi qua định dắt Thư tiểu cô nương về phòng để nàng bình tĩnh lại, còn chưa kịp chạm, đã bị nàng hất ra, mở cửa, chạy thẳng ra ngoài. Tôi nghe tiếng dép lê lẹp xẹp chạy ra ngoài, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên làm gì. Tử lão đầu, đều là do hắn gây ra, hậu quả thì tôi phải thu dọn!
Tôi nhìn Thư lão sư ngồi trên ghế sa lon, suy nghĩ một chút rồi lại quay về phòng, chuyện này tôi không nên dính vào!
Nằm ở trên giường, cầm một quyển bài tập vật lý, tôi nhìn mãi mà không đọc được chữ nào, trong lòng còn có chút không nỡ, tử lão đầu không bàn đến, Thư tiểu cô nương còn mang dép lê, trên người không biết có tiền hay không, chạy ra ngoài thế trời biết có gặp chuyện không may gì không, bản chất nàng từ khi học sơ trung đã dễ khiến người ta muốn trêu ghẹo rồi.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời rất tối, ẩn ẩn còn có sấm, đêm hè mưa muốn đến là đến. Ở trên giường lăn lộn mãi không ngủ được, lại có người gõ cửa phòng tôi, trong nhà chỉ còn có Thư lão sư, nàng tìm tôi để làm chi?
Chắc vì trời sắp mưa, trên đường rất ít người, hơn nữa ai nấy đều vội vàng, tôi lại lẫn trong đó, không biết phải làm sao. Vừa rồi Thư lão sư thỉnh cầu tôi giúp nàng tìm Thư Triển Nhan về, tôi không nói hai lời, mang theo ô liền lao ra cửa. Nhưng chạy ra đường, đầu óc mới kịp phản ứng, tôi căn bản là không biết Thư tiểu cô nương chạy đi nơi đâu, biển người mờ mịt này làm sao tìm được a? Tôi lại chưa quen bạn bè nàng, trời biết nàng sẽ chạy đến nhà ai.
Không có cách nào khác, tôi chỉ có thể đi dọc theo đường tới trường mà tìm kiếm. Sơ trung năm ấy, Thư tiểu cô nương thích đi chơi trên con đường này, tỷ của nàng không cho nàng đi chơi nhiều, nàng đều ở thư viện mà đọc sách. Nhưng bây giờ chắc nàng không có tâm tình vào thư viện đâu, tôi đi mãi mà vẫn không tìm thấy nàng.
Một đường đi tới trường học, vì đang trong kỳ nghỉ nên cổng trường bị khóa chặt, tôi mở cửa phòng bảo vệ ra, bảo vệ không biết chạy đi đâu rồi. Tôi run lên một chút, lửng thững đi vào vườn trường.
Hai năm chưa ghé lại đây, trường học tựa hồ không có thay đổi nào lớn, ngay cả cây trong sân trường cũng không cao lên được bao nhiêu. A, hay vì chiều cao tôi tăng vậy nhỉ? Khu lớp học hình như được sơn mới lại, thoạt nhìn mới hơn một chút, nhưng thực tế vẫn nhiêu đó tuổi. Sắc trời đã tối sầm, trong trường học có một gian phòng học, thoạt nhìn hơi u ám, nghe nói trước kia là bệnh viện.
Chưa chừng nghe câu chuyện ma nào ở đó cả, tôi đang tự dọa mình hay sao a? Khi học sơ trung có nghe qua không ít "truyện ma trong trường". Người tôi run lên một chút, tôi không dám tiếp tục nghĩ nữa, chạy một mạch tới đó.
Chẳng mấy chốc đã đến tầng năm, không ai ở đó!
Đang lo lắng có nên qua thư viện tìm không thì mưa lại trút xuống. Đi đến lầu ba, muốn nhìn thoáng qua dãy phòng học một chút, mới đi đến hàng hiên, đột nhiên ngửi được mùi rượu, sau đó lại thấy Thư tiểu cô nương, tôi thở phào nhẹ nhõm, rốt cục tìm được rồi.
Cửa phòng học có một bóng người đen tuyền, cuộn tròn người lại, ngồi dưới đất, nàng ngay cả đầu cũng không nâng lên một chút, thật không có có cảm giác nguy hiểm đến gần gì cả, không sợ gặp người xấu sao?
Trên mặt đất có chai rượu bị uống hơn phân nửa, tôi cầm lên xem, 56 độ, ôi trời ơi, xem ra tửu lượng nàng ghê thật.
"Có thể về được chưa?"
Thư tiểu cô nương áp mặt vào cánh tay, nhìn không rõ mặt, tôi chỉ có thể túm túm ống tay áo của nàng, ôn tồn hỏi. Nói gì thì nói, nàng cũng là vì ba tôi với tỷ tỷ nàng cãi nhau mà ra cớ sự này, người đuối lý là Thường gia chúng tôi.
Thư tiểu cô nương không để ý tới tôi, tiếp tục cúi đầu. Tôi chỉ có thể tiếp tục lay cánh tay nàng.
Có thể vì tôi thật kiên nhẫn, Thư tiểu cô nương đột nhiên đẩy tôi ra, khiến tôi ngồi xổm xuống đất. Tôi chật vật ngồi dậy, chỉ có thể âm thầm nghĩ mình may mắn khi nơi này cách thang lầu đủ xa, nếu không tôi đã té lộn cổ xuống lầu chết oan rồi.
Thư tiểu cô nương nhìn tôi, tựa hồ đang do dự có nên đến đỡ tôi không, ánh mắt vừa đỏ lại vừa sưng, xem ra đã khóc rất lâu rồi.
Tôi nhanh chóng đứng lên, nhân thể ngồi trước mặt nàng, "Nè, cậu đừng giận tỷ tỷ, nàng lo lắng cho cậu, bảo tôi tới tìm cậu đấy."
Thư tiểu cô nương lắc đầu, nước mắt lại bắt đầu rơi xuống.
Thật không công bằng, người đã xinh đẹp, khóc cũng đẹp. Tôi nhớ trước đây tôi rất thích khóc, có một lần mẹ thật sự không kiên nhẫn dỗ tôi, kéo tôi lại gương, chỉ vào đó nói, "Mau nhìn, người quái dị!"
Tôi nhìn vào gương, đối diện là khuôn mặt sưng lên y như con khỉ đang lườm tôi, tôi càng khóc lớn hơn, sau đó lại bất hạnh phát hiện, mặt hầu tử trong gương lại càng xấu hơn. Tôi nghẹn ngào nín khóc, mẹ lấy khăn cẩn thận lau mặt cho tôi, lại chỉ vào gương, "Trông kìa, Hoan Hỉ a, khi cười là xinh đẹp nhất, khóc lên thực khó coi! Mẹ thích xinh đẹp Hoan Hỉ, không thích Hoan Hỉ xấu xí, vì thế sau này Hoan Hỉ không được khóc a, nếu không mẹ sẽ gọi con là người quái dị."
Từ đó về sau, tôi rất ít rơi lệ, sau khi mẹ qua đời lại càng ít. Nghĩ đến mẹ, tôi lại buồn bã, tử lão đầu tử, đúng là tên hỗn đản!
Thư tiểu cô nương khóc thêm một chút liền an tĩnh lại, sững sờ mà nhìn trời mưa, "Tôi nhớ cuộc sống sơ trung trước kia, nhưng tôi biết, chúng tôi không thể trở về thời gian đó được."
Thần sắc của nàng có vài phần bình tĩnh lại, "Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ xem như quá khứ không tồn tại nữa."
Tôi chỉ chỉ bình rượu, "Ân, cái này là để quên quá khứ sao?"
Thư tiểu cô nương cười rộ lên, "Đúng vậy!"
Nàng cười lên đẹp lê hoa đái vũ, thật sự là xinh đẹp, trách không được bạn tôi ai nấy đều nói nàng là hoa khôi trong trường.
Tôi cầm bình rượu, "Được, tôi và cậu làm một trận đi."
Ngưỡng cổ uống một hớp lớn, chất lỏng nóng rát chảy vào khoang miệng, thực quản, thiêu đốt đến tận dạ dày. Tôi nhịn không được ho khan, trời ạ, sao nàng uống được vậy? Một hơi tôi đã muốn chết rồi!
Mưa tạnh, sắc trời tối đen, tôi đỡ Thư Triển Nhan ra cửa trường, cư nhiên không may đυ.ng phải bảo vệ, may mắn tôi thông minh, khai man chúng tôi là học sinh đã tốt nghiệp, muốn về thăm trường cũ một chút, không may bạn tôi quá xúc động nên uống rượu.
Nhìn Thư tiểu cô nương khóc sưng đỏ đôi mắt, bảo vệ tựa hồ cũng tin, nói thầm "Thói đời ngày sau, nữ sinh sao cũng điên không kém ai!" rồi cho chúng tôi đi.
Thư tiểu cô nương chắc vì tác dụng của rượu, nên mới đi được chục bước đã đứng im tại chỗ, hại tôi phải cõng nàng, mười bước nghỉ một chút mà từ từ lết về nhà. Mưa tạnh đường rất vắng, cửa hàng cũng đã đóng cửa, cũng may đèn đường được bật, dọc đường đi cũng không sợ lắm. Những trái màu xanh còn chưa chín trên cành bị mưa làm chúng rơi xuống đất, tỏa ra hương vị đặc trưng.
Mùi hương đó khiến tôi bình tĩnh trở lại, tôi nhớ gần nhà tôi trước đây có một vườn trái cây, cây rất thấp, từ nhỏ tôi đã thích đi hái trái nơi đó, bên người luôn tỏa ra một hơi thở thơm ngát, đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của tôi, tuy ngắn ngủi, nhưng là vĩnh hằng.
Đi ngang qua một khách sạn, trên cửa có một biểu ngữ thật lớn, "Sinh viên XXX đại học Bắc Kinh tạ ơn thầy cô".
"Nè, sang năm chúng ta cùng nhau thi vào trường ngoài thành nhé! Chạy xa nơi này, không buồn phiền gì nữa!" Tôi lắc lắc đầu, đánh thức Thư tiểu cô nương dậy, mới nháy mắt thôi mà đã cấp ba rồi đó.
Thư tiểu cô nương miễn cưỡng nâng đầu lên nhìn, lại cúi xuống vai tôi, "Được, chúng ta cùng nhau chạy trốn, cậu đi đâu tôi đi đó! Chạy đi thật xa."
Tinh thần tôi bỗng chốc tỉnh táo lại, cứ như hồng vệ binh cõng Thư tiểu cô nương một thân mùi rượu, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang về nhà. Cứ như chúng tôi sẽ lập tức có thể thu dọn hành lý, chạy đến một nơi xa xôi nào đó, không quan tâm đến chuyện thị phi trong nhà nữa.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Cậu Là Thư Triển Nhan, Tớ Là Thường Hoan Hỉ
- Chương 5