Vốn đã hạ quyết tâm mặc kệ chuyện người khác, nhưng tôi vẫn lo cho Khương Hạo Vũ, với lại nếu không vì tôi, hắn cũng sẽ không quen Tiểu Chiêu. Huống chi, tôi vẫn còn chưa hiểu năm đó hắn tích cực theo đuổi Thư tiểu cô nương, sao lớn lên thì giới tính người hắn thích lại thay đổi thế chứ?
Gọi điện thoại hẹn hắn ra, một tháng không gặp, người hắn gầy đi rất nhiều, nhớ tới câu "Vì yêu mà tiều tụy" tôi không khỏi cảm thán, tuy đã nghĩ ra lý do khuyên hắn, nhưng lại nói không nên lời.
Thấy tôi khó xử, Khương Hạo Vũ nói, "Hoan Hỉ, tôi biết cậu muốn nói gì với tôi, Hiểu Mai đã nói rồi." Hắn cười khổ một chút, "Tôi cũng không ngờ, không ngờ mình lại thích một nam nhân, hơn nữa lại là người tôi không thể đυ.ng vào!"
Tôi á khẩu không trả lời được, người ta hiểu cả rồi, tôi còn nói gì được a.
Tôi đang cầm chén trà, nước trà xanh biếc, trông rất đẹp mắt. Tôi không sành trà, nhưng cũng biết chén trà ngọt dịu, thơm ngát tôi đang cầm rất xa xỉ.
Bây giờ Khương Hạo Vũ đã là một nam sĩ thanh nhã, khác hẳn tên tiểu côn đồ mặt mụn năm đó. Nhưng tôi vẫn cảm thấy thấp thoáng con người khi xưa của hắn ở đây, hắn vẫn không thể chắc chắn mình thích ai, năm đó là Thư tiểu cô nương, hôm nay là Tiểu Chiêu sao?
Những câu dự định thao thao bất tuyệt nói ra nghẹn chết trong bụng, tôi cùng Khương Hạo Vũ mặt đối mặt, im lặng uống trà, cũng may không khí trong quán rất tốt, không có nhiều người, ai nấy đều nhẹ giọng trò chuyện với nhau, vì thế dù cho tôi và Khương Hạo Vũ đều trầm mặc thì thoạt nhìn cũng không lạ lắm. Ngôn ngữ ở một số thời điểm thật sự vô dụng.
Đưa tôi về đến nhà, Khương Hạo Vũ vẫn cúi đầu, khuôn mặt gầy nổi bật dưới ánh đèn đường của tiểu khu, ánh mắt vô thần. Tôi có thể cảm giác được sự cô đơn và bất đắc dĩ của hắn, đột nhiên tôi cảm thấy mình thực may mắn, không phải buồn rầu đau đớn vì yêu.
Vỗ vai hắn, tôi xoay người chuẩn bị lên lầu, Khương Hạo Vũ đột nhiên gọi tôi lại, "Hoan Hỉ, tôi không muốn buông!"
Tôi quay đầu lại, hắn ngẩng đầu nhìn tôi, khóe miệng thể hiện sự kiên quyết mà nói, "Không phải nhất thời, tôi rất nghiêm túc." Khẽ cười một chút, hắn nói tiếp, "Đây là lần đầu tiên tôi nghiêm túc thích một người, không, chính xác là yêu một người như thế."
Ánh mắt hắn sáng ngời, tràn ngập hy vọng, "Cậu sẽ ủng hộ tôi chứ, Hoan Hỉ?."
Tôi khẽ lắc đầu, "Không thể, Khương Hạo Vũ," lòng tôi rất mâu thuẫn, "Tại sao cậu lại yêu hắn? Tại sao? Việc này trái tự nhiên a! Huống chi còn nguy hiểm nữa."
Ánh mắt hắn ảm đạm, "Ngay cả cậu cũng nói như vậy sao? Tự nhiên? Cái gì là tự nhiên? Tôi thương hắn, không phải vì giới tính, thân phận, tuổi tác của hắn, mà vì hắn là hắn, tôi thương con người hắn! Thấy hắn, trong lòng tôi liền vui sướиɠ, hắn vui tôi cũng vui, hắn không để ý tới tôi tôi sẽ khổ sở, chỉ cần có thể ở cạnh hắn, tôi nguyện ý trả giá hết thảy. Nếu tình yêu như thế là trái tự nhiên thì tôi đành chịu. Nguy hiểm? Làm gì mà không gặp nguy hiểm chứ? Đi đường có thể sẽ bị xe đυ.ng, đi du lịch có thể bị rớt máy bay, ngay cả ăn cơm cũng có thể bị chết nghẹn!"
Hắn càng nói càng kích động, giống như thiếu niên hoạt bát năm đó, nhưng lúc này đây, hắn sẽ không vì lời khuyên can của tôi mà rút lui nữa, vì hắn đang rất nghiêm túc.
Tôi xin lỗi, cười cười, "Được rồi, Khương Hạo Vũ, mặc kệ thế nào, tôi đều ủng hộ cậu, nhưng cậu cũng phải tôn trọng ý kiến của Tiểu Chiêu."
Khương Hạo Vũ sửng sốt một chút, chắc hắn không ngờ tôi thỏa hiệp dễ như thế, "Cậu nói rất đúng a, tôi thấy nếu làm bằng hữu của nhau thì tôi phải tôn trọng quyết định của cậu, nhưng Tiểu Chiêu cũng là bằng hữu của tôi, tôi hy vọng cậu không làm khó hắn."
Ánh mắt Khương Hạo Vũ tràn ngập hy vọng, hắn đứng ở nơi đó, mỉm cười nhìn tôi, "Tôi nhất định sẽ khiến Tiểu Chiêu tiếp nhận mình."
Khi đó tôi buộc phải đồng ý với ý kiến của Ngô Hiểu Mai: Khương Hạo Vũ khi cười thực sự rất anh tuấn.
Khuyên bảo không hiệu quả, Thư Triển Nhan nghe tôi kể xong, cũng chỉ hít một hơi, "Chuyện này người khác không thể can thiệp được. Phải xem mạng của hắn có đủ không thôi!"
Câu đó khiến tôi đang không yên tâm lại càng thêm bất ổn, nhưng Thư luật sư đã lên tiếng thì không thể không nghe, một bước không cẩn thận tự rước lấy họa không nói, mà còn có thể khiến Tiểu Chiêu hoặc Khương Hạo Vũ gặp phiền phức.
Tôi cứ thế mà đi làm, sửa bản thảo, ngay cả Thư đại tiểu thư cũng bỏ thói quen cuối tuần đi quán bar uống rượu, mỗi tối ở nhà uống nước trái cây. Tôi luôn phản đối kịch liệt thói quen uống rượu của nàng, nhưng hiệu quả vẫn không cao. Tuy nàng uống nhiều rượu, nhưng vẫn có thể khống chế được, hơn nữa cũng chưa từng bị ngộ độc rượu. Người khác tôi không quan tâm, nhưng đối với Thư Triển Nhan, tôi luôn muốn đem hết thảy những mối nguy hiểm bóp chết trước khi chúng phát sinh.
Những ngày này cảm giác dài đằng đẵng, cứ như một ngày có 48 giờ, nhưng khi mọi việc xong xuôi lại cảm thấy qua rất nhanh. Tối nằm trên giường tôi luôn nghĩ hôm nay ổn, ngày hôm qua cũng ổn, hôm trước cũng ổn, nếu không làm chuyện gì cả, mọi việc sẽ ra sao? Sau đó không kịp nghĩ nhiều liền bị thần ngủ gọi đi, khi tỉnh lại lại qua một ngày mới.
Không thèm nghĩ việc của Khương Hạo Vũ và Tiểu Chiêu nữa, tôi thậm chí ngay cả điện thoại cũng không gọi, ngoại trừ việc thích làm đà điểu (ý chỉ gặp chuyện là trốn tránh, không dám đối mặt aka hèn nhát), không thông minh, tiền lương lại thấp, thì tôi không biết nên đối mặt với việc vượt quá phạm vi năng lực của mình như thế nào.
Hiểu Mai báo tôi hay Tiểu Chiêu không đáp lại Khương Hạo Vũ, nhưng Khương Hạo Vũ chưa từ bỏ ý định, mỗi ngày đi Thất Sắc mà gặp hắn.
Tiểu Chiêu có vẻ bị cảm động chút ít, hôm nay hắn nói chuyện thẳng thắn với Khương Hạo Vũ a... Khương Hạo Vũ có phải sẽ từ bỏ không? Tôi thấy hắn nói chuyện phiếm với Tiểu Chiêu, khiến tôi cảm thấy không thoải mái, thậm chí có chút bất an, nhưng cũng chỉ có thể dặn Hiểu Mai bớt tới Thất Sắc theo dõi người ta đi, "Lòng hiếu kỳ hại chết cửu mệnh miêu!"
Ngữ khí hung tợn của tôi cũng dọa được Hiểu Mai, con người mà luôn thích cãi nhau với tôi cư nhiên lại đồng ý. Nhưng nếu vậy thì tôi sẽ mù mờ không biết gì về bọn họ cả. Nhĩ không nghe, tâm không phiền, tôi chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, không cầu cho chuyện sẽ thành, mà cầu cho mọi người bình an, thâm tình có thể phai, sự đau khổ rồi sẽ qua, chỉ cần hảo hảo còn sống, cuộc sống sẽ cứ thế mà tiếp tục.