Trên đời này việc khó nói nhất có lẽ chính là duyên phận luôn luôn năm ngoài vòng kiểm soát của ta. Cũng chính hai chữ này gắn kết hai người lại vơi nhau.
Cũng có thể nói là nếu không có hai chữ này, thì chắc có lẽ cậu vẫn là Thư Triển Nhan, và tôi vẫn sẽ là Thường Hoan Hỉ.
Ở cạnh nhau a, chẳng phải đó là việc hai ta vẫn luôn làm từ khi cả hai vẫn còn là hai cô nhóc sao?
Hiểu nhau a, chẳng phải chúng ta là những người hiểu đối phương nhiều hơn bất cứ người nào sao?
Tình yêu a, chẳng phải tình yêu sẽ xuất phát từ những lúc ta không ngờ tới sao?
Vậy thì còn gì giữa chúng ta không chứng minh chúng ta là người yêu của nhau hả, dì của tôi?
Đôi lời của editor:
1. Lời đầu tiên mà nói đó là về tác giả, mình không rõ với mọi người ra sao, nhưng 3 tác giả: Dịch Bạch Thủ, Diệp Sáp và Tả Tả Khán là 3 người duy nhất mà mình đã đọc hết toàn bộ các tác phẩm của họ (từ hoàn đến chưa hoàn aka từ hết đến vẫn còn kéo dài chưa định ngày kết thúc) Đơn giản là vì mình rất thích cách viết của họ, nhân vật họ xây dựng, và cuối cùng là suy nghĩ của nhân vật.
2. Lời thứ hai là về tác phẩm này, ừ thì thành thật mà nói, nếu so sánh theo 1 cách khá khập khiễng và không theo 1 logic nào cả, thì mình thấy cách viết có nét giống nhà văn Nguyễn Nhật Ánh (như mình nói đó là do cảm nhận của mình, và cách so sánh này không mang tính logic, mà dựa vào cảm nhận) chẳng phải là 1 trường thiên dài đằng đẵng, chẳng hề có những cảnh nóng câu khách, cũng chẳng có những yếu tố ngược thân ngược tâm gây nhói tim cho đọc giả, nhưng tác phẩm nhẹ nhàng và thực tế theo cách riêng của nó, và vì thế, nó đã thu hút sự chú ý của mình.
3. Nói thật ra mình đọc xong nó cách đây chắc cũng 8-9 tháng rồi, ngay sau khi đọc xong ‚Hạ Tuyết đẳng Thiên Tình‛ thì mình đã đọc nó, thế nhưng trải qua 8 tháng ròng rã sau đó, mình vẫn không quên được nó (ừ thì có thể đối với mọi người là chuyện bình thường, nhưng trí nhớ mình là trí nhớ ngắn hạn, nhớ nhanh và quên cực nhanh, thế nên việc còn nhớ một tác phẩm đã đọc lâu như thế là 1 chuyện rất lạ) dông dài nói thế thôi, chứ tóm lại là đối với mình nó rất hay, và rất đáng nhớ (điều đó không có nghĩa là đối với ai nó cũng hay cả, như mình nói, đó là đối với mình thôi, 9 người 10 ý mà) thế nên tuy mình nâng nó lên tận mây như thế, nhưng mình hi vọng mọi người đừng kỳ vọng quá nhiều vào nó, ok?