Chương 14

Hạ Tuấn Lâm tâm trí rối bời không ngừng đi đi lại lại trong phòng âm nhạc, Nghiêm Hạo Tường ngồi ngây ngẩn ở ghế trước một cây đàn piano lớn, lắm lúc lại khuyên Hạ Tuấn Lâm vài câu

" Nhỡ Á Hiên xảy ra chuyện gì thì sao ? Nhỡ Lưu Diệu Văn không kìm hãm được thì phải làm sao đây ?"

Hạ Tuấn Lâm nhíu chặt hai chân mày lại với nhau không ngừng lượn lờ trước mặt Nghiêm Hạo Tường, tâm trí bắt đầu hoảng loạn

"Không được, tôi phải đi xem thử "

Nghiêm Hạo Tường cuối cùng không chịu được nữa liền chộp lấy tay người kia kéo một cái, Hạ Tuấn Lâm lập tức ngồi lên đùi hắn, được vòng tay của hắn bao trọn cả người

" A, cậu làm gì vậy ?"

" Hạ Tuấn Lâm, cậu có tin Lưu Diệu Văn không ?"

Nghiêm Hạo Tường để cậu đối mắt với mình, giờ đây hắn vô cùng nghiêm túc

Đôi mắt không chút gợn sóng, mang theo sự kiên định và tràn đầy tự tin khiến người khác phải tin tưởng

" Nhưng mà Lưu Diệu Văn là Alpha, cậu ta có thể chịu được sức dẫn dụ của Omega lúc đang phát tình sao? " Hạ Tuấn Lâm càng nghĩ càng sợ hãi, liền rơm rớm nước mắt

" Nhưng Lưu Diệu Văn rất yêu Tống Á Hiên, cậu ta sẽ không dám làm bậy đâu "

" Không được, tôi thật sự không yên tâm nổi. Tôi phải đi xem thử, tôi… phải đi xem Tống Á Hiên "

Tống Á Hiên trong mắt Hạ Tuấn Lâm là một người hiền lành, nhạy cảm, mỏng manh, tuy rằng Tống Á Hiên bình thường luôn nở nụ cười vô cùng rực nắng, không vì xem phim cảm động mà khiến cậu ấy khóc, cậu ấy không hề bộc lộ sự đau buồn xúc động ra cho người khác thấy nhưng sâu trong tâm hồn Tống Á Hiên lại là người vô cùng nhạy cảm , tinh tế. Hạ Tuấn Lâm rất sợ Tống Á Hiên bị tổn thương, sợ Tống Á Hiên sụp đổ

Nghiêm Hạo Tường đương nhiên biết, chơi với Tống Á Hiên rất lâu hắn cũng rất sợ, nhưng hắn lại tin tưởng rằng Lưu Diệu Văn sẽ không làm quá giới hạn nếu Tống Á Hiên không cho phép, có lẽ là linh tính của một Alpha đã nói với hắn như thế

Hạ Tuấn Lâm vừa định thoát ra khỏi người Nghiêm Hạo Tường để chạy đi tìm Tống Á Hiên thì bất ngờ bị hắn áp môi hắn vào môi mình, mềm mại còn chút ấm nóng, ẩm ướt

Hạ Tuấn Lâm trợn trừng mắt ngạc nhiên, eo và gáy bị hắn ghì chặt không thể nhúc nhích, dường như có một dòng điện chạy xẹt qua sống lưng khiến đầu óc Hạ Tuấn Lâm tê dại, bị hắn hôn cho mềm nhũn cả người

" Nghiêm…Hạo Tường, cậu…buông ra…"

Hạ Tuấn Lâm mở miệng cố gắng nói chuyện liền bị Nghiêm Hạo Tường nhanh chóng đưa lưỡi vào trong ra sức tìm kiếm sự mật ngọt trong khoang miệng thơm tho của Hạ Tuấn Lâm, đầu óc Hạ Tuấn Lâm trở nên trống rỗng để mặc cho hắn hôn mình

Môi lưỡi quấn quýt một lúc lâu, hôn tới sắp hết sinh khí, bị Hạ Tuấn Lâm đánh nhẹ vào vai ra hiệu Nghiêm Hạo Tường mới luyến tiếc liếʍ môi cậu một cái rồi mới rời khỏi đó, kéo theo một sợi chỉ bạc trong suốt, đôi môi Hạ Tuấn Lâm bị Nghiêm Hạo Tường hôn tới sưng đỏ còn vương sợi chỉ bạc khiến Hạ Tuấn Lâm càng trở nên quyến rũ, khiến Nghiêm Hạo Tường phải nhịn xuống ham muốn hôn cậu thêm lần nữa

" Hạ Tuấn Lâm, vậy cậu có tin tôi không ?"

" Tin cậu…"



Cánh cửa phòng y tế lần nữa mở ra, Lưu Diệu Văn bước vào bên trong tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, mùi anh đào trong phòng lúc này cũng không còn nồng đượm như trước nữa

" Hiên nhi "

Lưu Diệu kéo tấm rèm trắng được treo trên không liền nhìn thấy Tống Á Hiên đang cuộn mình ngồi sâu vào bên trong, thân hình vốn nhỏ bé giờ lại càng nhỏ bé đến đáng thương,khuôn mặt vùi chặt trên đôi tay mảnh khảnh không hề có ý định ngẩng lên

Lưu Diệu Văn trong lòng cuộn lên một trận đau xót, hắn tiến tới nhẹ nhàng gỡ tay Tống Á Hiên ra, nâng cằm cậu buộc Tống Á Hiên phải nhìn mình, đôi mắt vẫn còn ngấn nước long lanh chớp chớp nhìn hắn

" Hiên nhi, anh sao vậy? Đừng khóc " Lưu Diệu Văn dịu dàng an ủi, tay lau đi giọt nước mắt còn vương lên chiếc má mềm mịn của Tống Á Hiên

" Văn, anh… " Tống Á Hiên mếu máo chỉ chực chờ muốn trào nước mắt mà uất ức, nghẹn ngào không nói nên lời

Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng ôm Tống Á Hiên vào lòng, nhấc bổng cậu lên, lấy chiếc áo khoác đã chuẩn bị sẵn chùm kín đầu Tống Á Hiên

" Không sao, em đưa anh về "

Thời điểm Hạ Tuấn Lâm biết tin cũng là lúc Lưu Diệu Văn bế Tống Á Hiên đang tiến tới cổng trường, bên ngoài đã có một chiếc xe màu đen sáng loáng đợi sẵn

"Lưu Diệu Văn chăm sóc Á Hiên cho tốt. Còn nữa, tranh thủ cơ hội đi "

" Em biết rồi "

Lưu Diệu Văn nở một nụ cười tạo độ uy tín với Hạ Tuấn Lâm sau đó quay sang nhìn Nghiêm Hạo Tường nói ’ em đi đây ’ , Nghiêm Hạo Tường khẽ gật đầu ’ ừ ’ một tiếng, Lưu Diệu Văn lập tức bế Tống Á Hiên cẩn thận để lên xe, chiếc xe nhanh chóng lên động cơ rồi rời đi

Nhìn bóng dáng chiếc xe khuất hẳn sau ngõ rẽ, Hạ Tuấn Lâm mới yên tâm thở phào một hơi, quay lại nhìn Nghiêm Hạo Tường với nét mặt tươi cười

" Hạo Tường, tự nhiên tôi có cảm giác như người mẹ đang nhìn con gái theo chân về nhà chồng, tự nhiên thấy hạnh phúc "

Nghiêm Hạo Tường rất tự nhiên nắm lấy tay Hạ Tuấn Lâm , mười ngón tay đan xen lẫn nhau, chặt chẽ liên kết, rất tự nhiên gật đầu phụ hoạ theo

" Ừm, tôi cũng có cảm giác như người cha đang nhìn con gái theo chân về nhà chồng, rất xúc động "

Hạ Tuấn Lâm đỏ bừng cả mặt mũi liền đấm một cái vào ngực Nghiêm Hạo Tường, vùng khỏi tay hắn nhanh chân bỏ lên lớp, Nghiêm Hạo Tường đuổi theo cười tíu tít, bám chặt lấy cậu không buông

Hạnh phúc thật !