Chương 39: Không còn quen với áp lực nữa

Quách Bình đang cùng khách hàng không ngừng lời qua tiếng lại. Mạch Đinh thỉnh thoảng cũng chen vào vài câu. Cậu muốn chia sẻ bớt gánh nặng với An Tử Yến. Chỉ hận cậu quá chậm chạp, không theo kịp người khác. Làm thế nào cũng mãi ở phía sau. Cuối cùng, đàm phán thất bại. Quách Bình vừa ra khỏi tòa nhà đã mắng chửi thô tục. Mạch Đinh cúi thấp đầu. Dáng vẻ vô cùng bất lực.

“Không cần bận tâm. Lúc nào cũng vậy mà”.

“Vâng”.

Lúc ở trường, cậu không thường cảm nhận được nhiều loại áp lực này. Lúc đó, phần lớn đều buồn phiền không phải vì yêu đương thì cũng là thi cử, chơi bời, vân vân… Sau khi ra ngoài xã hội, Mạch Đinh mới phát hiện. Những mối bận tâm kia mới thật sự xa xỉ. Sống như thế nào, làm thế nào để có địa vị trong xã hội… những chuyện đó cứ như một ngọn lửa đang không ngừng bùm cháy gây áp lực lên l*иg ngực Mạch Đinh. Cậu không phải là không thừa nhận. Cậu đúng là không giỏi giang gì. Công ty này cũng không giống công ty lúc cậu thực tập. Ở đây, tất cả mọi người đều có năng lực và bản lĩnh.

Cậu dường như đã quen với việc bản thân là người bình thường. Cũng quen bị chìm trong đám đông. Hôm nay người bình thường như cậu lại ở trong một nhóm người xuất sắc nên không thể theo kịp được. Giống như một người qua đường bình thường, đột nhiên lại bị đẩy ra giữa dàn người mẫu. Khán giả bên dưới sẽ cười nhạo một cách khó chịu.

Mạch Đinh bất tri bất giác mà thϊếp đi trên xe. Trong mơ đều là cảnh tượng chưa hoàn thành xong công việc. Các đồng nghiệp cãi nhau. Cậu muốn đập vỡ tấm kính thủy tinh chắn ngang An Tử Yến. Nhưng chỉ là muốn thôi. Cũng không dám đến gần, sợ làm phiền hắn. Lúc bị An Tử Yến kéo lại, sức nặng của người cậu sẽ khiến hắn thụt lùi về phía sau mất.

Lúc tỉnh dậy thì cậu đang ngủ trên ghế salon ở nhà. An Tử Yến để cậu nằm trên chân, nhắm mắt lại. Không rõ là đang ngủ hay suy nghĩ điều gì. Bất chợt, Mạch Đinh phản phất có suy nghĩ những chuyện xảy ra trước đây chỉ là một giấc mơ. Cậu và An Tử Yến chỉ vừa mời tan học về nhà mà thôi. Cậu ngồi dậy, áo khoác An Tử Yến trên người cậu trượt xuống. Nhìn thấy bảng tên trên áo, cuống cuồng đứng lên. An Tử Yến mở mắt.

“Sao em lại về đây? Phải về công ty, còn rất nhiều việc chưa làm. Anh cũng vậy đi, đừng để chậm trễ”. Tay chân cậu bận rộn sửa soạn lại quần áo.

“Ở nhà”.

“Không được!”

“Đi tắm rồi ngủ đi”.

“Tất cả mọi người đều bận rộn như thế mà anh để em ngủ hả? Rõ ràng bản thân không giúp được gì cho sư phụ, vậy mà anh ấy còn phải an ủi em. Anh rõ ràng cũng rất bận lại còn ở đây với em. Anh nói em ngủ, em làm sao mà ngủ được. Không được. Phải đi làm, đi làm”. Cậu phóng ra khỏi nhà, không nói năng gì nữa. An Tử Yến không kịp ngăn cậu lại. Cậu chạy xuống dưới, ánh nắng lắc lư trên khuôn mặt cậu. Còn rất nhiều việc phải làm, còn rất nhiều…

Cậu cảm thấy hai chân như không còn chút sức lực nào. Mắt cũng dần mờ đi. Rồi cậu bị An Tử Yến ôm lại từ phía sau. Hắn tức giận hét lên: “Ông cho cậu nghỉ ngơi…”. Câu tiếp theo cậu cũng không nghe rõ nữa. Chỉ loáng thoáng nghe được An Tử Yến đang chửi cậu.

Tỉnh dậy lần nữa thì đã là trưa hôm sau. Do đói nên cậu tỉnh dậy. Mở mắt ra thấy người nằm ngủ bên cạnh không phải là An Tử Yến, mà là Bạch Tiểu Tư.

“Sao cô lại ở đây?”, Cậu mơ mơ hồ hồ vẫn chưa tỉnh táo hẳn. Giọng nói Bạch Tiểu Tư ngẹn ngào: “Còn hỏi tôi nữa sao? Hôm qua tính đến thăm cậu. Chồng cũ không có nhà. Cậu ra mở cửa cho tôi. Tôi vừa vào, cậu đột nhiên khóa trái cửa rồi cười một cách bỉ ổi. Sau đó… không biết cậu lên cơn gì, đẩy tôi xuống giường. Kết quả…”. Bạch Tiểu Tư nói không thành lời, thái độ giống như vừa gặp ác mộng.

Sắc mặt Mạch Đinh tái nhợt, không ngừng lắc đầu phủ nhận: “Không thể nào. Tôi không thế đâu. Tôi không nhớ gì hết…”. Không lẽ mình bị áp lực đến mức thần kinh có vấn đề. Ngay đến đã làm gì cũng không nhớ. Nếu như mình ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê mà làm ra cái chuyện không bằng cầm thú đó thì…

Bạch Tiểu Tư nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt Mạch Đinh, cô ngáp một cái: “Tôi nói này Mạch Mạch, bị lừa nhiều lần như vậy rồi, cậu chừng nào mới có thể lấy được chút kinh nghiệm vậy? Cậu không có chút kĩ thuật nào để tin tưởng bản thân hết hả?”. Không phải kĩ thuật lừa gạt của người khác cao, mà là mỗi lần gặp chuyện, Mạch Đinh đều phải tìm lý do nào đó để tin tưởng bản thân. Bạch Tiểu Tư lười nhác ngồi dậy: “Chồng cũ bảo tôi xem chừng cậu. Không biết sao ngủ mất. Mà đừng có nói cho anh ấy biết tôi ngủ cạnh cậu đó. Cái thứ anh anh ta muốn chiếm làm của riêng thì nhắm chừng dễ gϊếŧ tôi lắm”. Mạch Đinh lăn lộn trên giường: “Cô tốt. An Tử Yến tốt. Ai cũng tốt hết. Ai cũng thích lừa gạt tôi hết. Lừa người ta thì có cái gì hay ho chứ!”

“Lừa được cậu cảm thấy thú vị a”.

Cậu ngừng lại, buồn buồn nói: “Tôi nghĩ tinh thần của tôi có vấn đề”.

“Làm sao?”

“Kiểu tôi không hợp với công việc ấy. Gần đây công ty xảy ra chuyện. Công việc lại nhiều. Chuyện này chưa xong thì chuyện khác lại đến. Ngồi trong phòng bắt đầu sợ nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Sợ bản thân dừng lại nữa. Mà lại càng không muốn gây phiền phức cho người khác”. Mạch Đinh ngồi dậy, co chân, vùi đầu vào giữa gối. Không có An Tử Yến thì cũng có thể tâm sự với Bạch Tiểu Tư. Giữa bạn bè và người yêu thật ra có rất nhiều điểm khác nhau. Có thứ chỉ muốn nói với người yêu và ngược lại, đối với bạn bè cũng vậy.

Bạch Tiểu Tư vỗ vỗ bã vai Mạch Đinh: “Cũng không phải mỗi cậu đâu. Rất nhiều người cũng sẽ trải qua giai đoạn này. Vào môi trường mới, đối mặt với những chuyện khó khăn, rồi sẽ không biết phải làm sao. Tôi mới vào công ty. Cũng có thời gian mệt mỏi, muốn bỏ. Nhưng rồi từ từ sẽ quen. Chúng ta sẽ không tự nhiên mà trưởng thành. Cũng không tự nhiên mà thay đổi. Bất kể cậu có trốn đến đâu thì cậu cũng không trốn tránh được hiện thực cuộc sống”.

“Tôi chưa từng hiểu cuộc sống là cái gì”.

“Tôi nghĩ cuộc sống chính là cảm nhận của bản thân. Cậu thấy buồn thì nó sẽ u ám. Cậu thấy tươi đẹp thì nó sẽ tuyệt vời”.

“Đột nhiên cô thơ văn, tôi không thích ứng được à”.

“Có phải tôi rất là thanh lịch không?”. Bạch Tiểu Tư đứng lên duỗi người: “Thật ra thì tôi chính là cảm thấy gần đây chồng cũ bận quá không có đυ.ng vào người cậu. Đâm ra du͙© vọиɠ của cậu không có chỗ phát tiết nên tích lũy thành áp lực”.

“Tôi mới khen cô văn thơ đấy”.

“Cậu không nhận thì thôi rồi”.

Mạch Đinh vội vàng kêu la: “Không có chuyện tôi muốn thừa nhận cái gì hết á. Tôi là vì công việc. Công việc. Không vì đói khát gì hết!”. Cậu liên tục theo đuổi chữ ‘công việc’. Bất quá sau khi nói chuyện với Bạch Tiểu Tư, lòng cậu cũng nhẹ đi không ít. Nhìn quanh một chút: “An Tử Yến đâu?”

“Từ tối qua anh ấy vẫn ở công ty”.

“Quả nhiên là sau một khóa giáo dục, An Tử Yến cũng bắt đầu suy nghĩ cho công ty rồi”. Thần thái của cậu như là một giáo viên trụ cột của quốc gia. Bạch Tiểu Tư cười nhạo: “Cậu nghĩ quá nhiều rồi. Tôi hiểu anh ấy, đại khái chỉ muốn giải quyết nhanh công việc, để cậu quên đi công việc mà thoải mái ngủ thôi”. Mạch Đinh hết hồn: “Hự, anh ta nào có tốt như vậy?”

“Mợ, nhìn cái mặt cậu xem”.

“Vậy tôi cũng nên đi”.

“Hôm nay là cuối tuần, cậu không cần đi”. Bạch Tiểu Tư chặn ngang cửa.

“Khẳng định mọi người đều làm thêm giờ a”.

“Chồng cũ lệnh phải coi chừng cậu. Nếu như cậu xuống giường một bước sẽ cưa chân tôi đó”.

“Cần gì nghe lời anh ta, tránh ra xem”.

“Hạ độc cậu chết trên giường cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ. Tôi tuyệt đối không hy sinh chân của mình đâu”.

Mạch Đinh mài răng. Nào là đảm bảo sẽ chịu trách nhiệm nếu có chuyện chuyện gì xảy ra. Trước khi đi, cậu còn mong Bạch Tiểu Tư giáo huấn Tào Thành Nghị một chút. Để anh ta dẹp ba cái tin đồn ở công ty đi.

– Hết chương 39 –