Mạch Đinh vừa đi làm lập tức vì lời của Phùng Phi Mông mà dựng thẳng tai lên.
"Con gái ở các bộ phận khác đều đang hỏi thăm tôi về chuyện chiếc nhẫn trên tay Yến đó."
"Có người đồn chiếc nhẫn trên tay anh ấy là của bạn gái tặng." Nội dung bát quái của các đồng nghiệp khiến Mạch Đinh không thể chuyên tâm làm việc, cũng may trong nước không giống như nước ngoài, ở nước ngoài nếu như đeo nhẫn trên ngón vô danh thì có nghĩa đã kết hôn, trong nước đeo nhẫn ngón nào cũng ít người để ý. Mạch Đinh cẩn thận cài kỹ nút áo ở cổ, cậu vẫn luôn đem nhẫm xem như dây chuyền mà đeo trên cổ, may mà không ai phát hiện. Nhân lúc An Tử Yến đi ra, có đồng nghiệp nữa cuối cùng cũng hỏi: "Yến, tôi giúp người ta tìm hiểu chút, quan hệ của anh và bạn gái rất kém đã chia tay rồi sao?"
"Vẫn chưa" An Tử Yến trực tiếp nói. Gì mà kêu là quan hệ rất kém! Gì mà kêu là vẫn chưa! Lúc này không có ai còn có tâm tình mà chú ý vẻ mặt của Mạch Đinh, câu hỏi liền tới tấp bay tới An Tử Yến: "Là mỹ nữ từng tới tìm anh, hay là ở trong công ty?"
"Có phải là rất đẹp, thật muốn nhìn kiểu người mà anh thích."
"Tôi cũng rất muốn gặp!!" Mấy người muốn gặp như vậy, trực tiếp quay đầu không phải gặp được rồi sao. Phạm Thiếu Quân đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua chủ đề này: "Yến, tiết lộ một chút ưu điểm thu hút anh của bạn gái anh đi." Mạch Đinh nghe thấy mặt nóng bừng lên, cho rằng người khác đều đang khen mình nữa, cũg vội vàng muốn nghe thử một chút An Tử Yến sẽ khen mình thế nào, thấy An Tử Yến không nói gì, Mạch Đinh nhịn không được giả vờ ở bên cạnh nói thêm: "Phải đó, mọi người đều muốn nghe như vậy, anh đem ưu điểm của người yêu anh nói ra cho mọi người nghe đi, tôi tin nhất định có rất nhiều." Cậu tăng thêm ngữ khí. An Tử Yến không nhìn qua, nhận tài liệu trong tay Cao Sảng, vừa lật vừa nói: "Chậm phát triển mà còn nói nhiều."
"Anh nói bậy!" Mạch Đinh vẫn là không khống chế được, cậu làm sao khống chế được, ở bên cạnh An Tử Yến nhiều năm như vậy chỉ đổi được hai điểm bình phẩm như vậy? Ai nói nhiều? Ai chậm phát triển. Cậu vẫn không tiết lộ, bởi vì mọi người đều không tin lời An Tử Yến: "Yến, tiết lộ chút cũng không như vậy, vậy chiếc nhẫn trên ngón tay anh là bạn gái tặng sao?" An Tử Yến vẻ mặt ý vị thâm trường, không thừa nhận, cũng không phủ nhận, thế là nhiều câu hỏi lại đến, An Tử Yến quay đầu lại: "Mấy người rất rãnh?" Các đồng nghiệp không dám truy hỏi nữa, thấy An Tử Yến kéo ghế ngồi phía sau Cao Sảng, người vây xem tự đưa ý kiến của mình: "Tôi nhớ nhẫn của Yến từ lúc vào công ty thì đã đeo rồi, bạn gái anh ấy nói không chừng là bạn học đại học."
"Rất có khả năng." Đám người này thật sự rất rãnh rỗi, An Tử Yến như không liên quan lật tài liệu, mà Mạch Đinh vẫn đang vì hai nhận xét của An Tử Yến về mình mà tức giận, không chú ý đến lời mọi người đang nói, Cao Sảng đột nhiên hỏi: "Mạch Đinh, cậu tốt nghiệp trường nào?" Mạch Đinh nói ra tên trường của mình, Quách Bình chống cằm: "Nếu như tôi nhớ không nhầm, Yến hình như cũng tốt nghiệp trường này."Hỏng bét rồi, lẽ nào bọn họ quan sát ra cái gì rồi, Mạch Đinh trong lòng thấp thỏm, chỉ trách mình quá khinh suất. Phùng Phi Mông cũng đưa ra nghi vấn: "Với dáng vẻ và ưu thế ở mọi phương diện khác của anh ấy, ở trường học nhất định rất nổi tiếng mới đúng, cậu cho dù không quen biết chắc cũng phải từng nghe hoặc từng thấy rồi chứ." Mạch Đinh bị chất vấn như phạm nhân, lo lắng liếc An Tử Yến một cái, anh ấy không chút phản ứng. Liễu Vĩ luôn quan sát Mạch Đinh: "Lẽ nào..." Mạch Đinh nuốt nước bọt, không dám nghe lời tiếp theo của anh ta, Liễu Vĩ tiếp tục nói: "Lẽ nào...cậu thật ra không có học đại học, làm bằng giả để lăn vô công ty!" Mọi người đồng ý gật gật đầu, Mạch Đinh bị sặc nước bọt của chính mình, đoán mò như vậy không chút nào khiến cậu cao hứng nổi.
"Làm sao có thể! Tôi ở trường học rất tuân theo nguyên tắc, ngày ngày đem toàn bộ thời gian đều dành cho việc đọc sách nghiêm túc, ai mà còn chú ý đến người khác trong trường, tôi không giống mấy kiểu hoa si, đến trường học không phải đi yêu đương, là đi góp nhặt tri thức và đề cao giá trị con người!" Mạch Đinh nói mấy lời này rốt cuộc có tội lỗi hay không, có lẽ cậu không phải đi yêu đương, nhưng tuyệt đối là đi kết hôn. (Sa mạc lời)
"Cậu chính là nói mình lạot sách mà thôi." Mạch Đinh trừng mắt, An Tử Yến cũng không giúp mình, uổng phí mình yêu anh ấy như vậy, không có lương tâm. Giọng nói lạnh lùng của An Tử Yến lại lần nữa đem bầu không khí náo nhiệt trong văn phòng đè ép xuống: "Nếu mấy người đã rãnh như vậy, hôm nay tăng ca thế nào?"
"Tôi đột nhiên nhớ có chuyện phải xuống bộ phận kinh doanh."
"Tôi phải đi xuống bộ phận tài vụ."
"Tôi phải đem văn kiện đi in mấy bản." Các đồng nghiệp tìm đủ loại lý do rất nhanh giải tán. Mạch Đinh một mặt đắc ý, xem bọn họ còn nhiều chuyện, An Tử Yến vẫn là giúp mình. Rõ ràmg mới nãy cậu vẫn không phải nghĩ như vậy, đức tính đào tường lại xuất hiện.
"Cậu cũng vậy, họ Mạch kia."
Mạch Đinh không thể ý kiến trừng với An Tử Yến, vẻ mặt như đang nói: em làm sao có thể giống như bọn họ, em có giấy kết hôn mà bọn họ không có. An Tử Yến đối với ánh mắt của Mạch Đinh không hề quan tâm: "Nhìn tôi làm gì, bằng đại học của cậu nếu như làm giả, lẽ nào ngay cả tiểu họ cũng không qua, nghe không hiểu tiếng phổ thông?" Bằng đại họ của em là giả, vậy cùng bàn với anh là ai, là quỷ chắc! Mạch Đinh đang gào thét trong lòng, nhưng trên miệng nói: "Xin lỗi, tôi lập tức bắt đầu làm việc."
Lúc ăn trưa, Liễu Vũ ngồi bên cạnh Mạch Đinh lại nhắc đến vấn đề này: "Đoán chừng lúc trước có lẽ không sai, nói không chừng thật sự là nhẫn đôi, chỉ là chủ nhân khác của chiếc nhẫn rốt cuộc là ai chứ, quá thần bí." Khôg có thần bí như anh nghĩ đâu, chủ nhân khác của chiếc nhẫn đang ngồi bên cạnh anh ăn cơm kìa.
"Hoặc là ở công ty chúng ta."
"Chắc không phải bộ phận quan hệ xã hội chúng ta, lúc này chắc đã mãn nguyện đeo nhẫn rồi." Lời của bọn họ khiến Mạch Đinh đổ mồ hôi lạnh, huyệt thái dương không ngừng giật giật, Phùng Phi Mông vô tình giải vây cho Mạch Đinh: "Mọi người đủ rồi, càng đoán càng khoa trương, thật ra tôi mới là bạn gái Yến."
"Cô được rồi đó." Mạch Đinh thở ra hơi này lại có hơi khác không thể nuốt trôi, cậu vội vàng ăn xong cơm, chạy đến phìng làm việc An Tử Yến, sau kgi ló đầu ra chắc chắn xung quanh không có ai, thì đóng cửa lại: "Thật ra em cũng không tính toán với anh, nhưng anh nói ai là người nói nhiều với chậm phát triển hả." An Tử Yến khoanh tay dựa lên ghế: "Anh có chỉ đích danh họ tên sao?"
"Ngoại trừ em ra còn có thể là ai, anh cũng không có người yêu khác."
"Anh từng nói không có?"
"Vậy còn có ai, anh nói ra xem."
"Anh làm gì phải nói em biết chứ?" Mạch Đinh túm tóc, gào lên: "Là em đang hỏi anh, chứ không phải anh đang hỏi em!" An Tử Yến cầm bút, quay một vòng, rất tự nhiên mà chuyển đề tài: "Buổi trưa có ăn cơm đàng hoàng không." �
"Ăn rồi, đồ ăn hôm nay rất ngon, nhưng vẫn không ngon như em nấu, không đúng! Ai muốn nói cái này với anh, anh dựa vào đâu nói em nhiều lời với chậm phát triển."
"Lẽ nào muốn anh nói dối? Nói em trí thông minh cao sẽ không ai tin đâu."
"Có liên quan gì, dù sao bọn họ cũng không biết là em, anh hơi khen em một chút cũng sẽ không ảnh hưởng gì đâu."
"Ảnh hưởng rất lớn."
"Ảnh hưởng gì?"
"Tâm lý anh không thoái mái." Nghe thấy câu trả lời của An Tử Yến, Mạch Đinh đi lên hai bước lại gần An Tử Yến, túm áo anh: "Anh đã bao giờ khiến tâm lý em thoải mái chưa, lát nữa đi ra khen em, nếu không em sẽ đình công!" An Tử Yến nhìn tay Mạch Đinh nắm cổ áo mình, chầm chậm nói: "Có lúc ở công ty anh thật ra muốn em cách xa anh một chút." Lời của anh khiến Mạch Đinh có chút đau thương, nhưng vẫn là giả vờ không quan tâm hỏi: "Tại sao?"
"Bởi vì..." biểu tình trên mặt An Tử Yến có chút xấu xa, ngoắc ngoắc tay ra hiệu Mạh Đinh lại gần chút, Mạch Đinh khom lưng xuống, An Tử Yến dán lên vành tai cậu: "Anh sẽ chịu không được..." anh cũng không có nói hết câu, mà là hôn lên cổ Mạch Đinh, Mạch Đinh nổi da gà, vội vàng cùng An Tử Yến kéo khoảng cách ra, dùng tay vịn cổ: "Quấy rối tìиɧ ɖu͙©!" Nói xong đỏ mặt chạy ra khỏi văn phòng, chưa được mấy bước, cậu đột nhiên dừng lại, không phải muốn đi chất vấn An Tử Yến dựa vào cái gì mà cảm thấy mình nhiều lời và chậm phát triển sao, sao lại biến thành thế này? Mấy người Quách Bình vô vọng đã về phòng làm việc, chỉ có về nhà bắt anh quỳ lên bàn giặt đồ thôi! Mấy người khác đều không biết, chủ nhân khác của chiếc nhẫn đang trải qua cuộc sống biệt khuất, khổ não, phát điên nhưng thỉnh thoảng cảm động.