“Tôi là ai không liên quan đến cậu, thật ngại làm phiền đến sắp xếp đón sinh nhật của hai người, làm phiền cậu có thể rời đi không, tôi có chuyện tìm cậu ta.” Bạch Tiểu Tư khẩu khí không vui, Quan Châu nhíu mày: “Mạch Đinh, hai người quen biết nhau?” Mạch Đinh cười cười với Quan Châu: “Không sao, nghỉ trưa sắp hết rồi, cậu trở về làm việc trước đi.” Quan Châu ngập ngừng, nhìn thấy Mạch Đinh gật gật đầu ra hiệu cậu yên tâm, cậu ta mới đi. “Chuyện gì vậy?” Bạch Tiểu Tư dứt khoát hỏi cậu.
“Chỉ là nói chuyện cùng bạn cũ, cô đến lúc nào?”
“Trò chuyện? Cậu đừng lừa gạt tôi, cậu vừa nói mấy lời kia tính là gì, thật khiến tôi thất vọng về cậu, làm sao, đột nhiên gặp được chân mệnh thiên tử của cậu rồi, bắt đầu dao động?”
“Cô đang nói gì vậy, còn muốn tôi nói bao nhiêu lần, tôi chỉ là trò chuyện cùng bạn cũ!”
“Tôi thấy là tình nhân cũ mới đúng.”
“Tại sao cô và An Tử Yến đều giống nhau, luôn dùng ánh mắt ác nhân nhìn tôi, tôi với Quan Châu làm gì rồi sao?” Mạch Đinh bởi vì lời của Bạch Tiểu Tư tức giận, đây xem như là lần đầu tiên cậu cãi nhau cùng Bạch Tiểu Tư, bây giờ Bạch Tiểu Tư đang ngồi trước mặt cậu hoàn toàn không giống thường ngày khiến Mạch Đinh sợ hãi. Bạch Tiểu Tư cười chế giễu: “Cho nên tôi với chồng trước là thánh nhân, muốn chính xác nhìn thấy tình bạn thuần khiết của hai người, đợi lúc hai người lên giường, còn phải ở bên cạnh vỗ tay sao?” Mạch Đinh nắm chặt tay: “Cô nói chuyện quá khó nghe rồi!”
“Đương nhiên không có dễ nghe như lời vừa nãy hai người nói, tôi mấy ngày trước còn cùng chồng trước bàn bạc chuyện quà tặng sinh nhật cậu, cậu thì sao, bận rộn cùng người đàn ông khác trò chuyện, tôi thật sự cho rằng cậu và chồng trước bất luận thế nào cũng sẽ không giống các đôi tình nhân khác dễ dàng chia tay, kết quả, là toi ngu ngốc.”
Công kích mạnh mẽ của Bạch Tiểu Tư khiến Mạch Đinh không kịp trở tay, cậu dường như sắp loạn lên: “Tiểu Tư, cô căn bản cái gì cũng không biết, thời gian trước tôi và An Tử Yến vì chuyện con cái xảy ra cái gì, tôi luôn phải lo lắng hãi hùng, tôi luôn phải vì anh ấy buồn bã, bây giờ lại cãi nhau, tôi đã sắp…” nước lạnh tạt lên mặt Mạch Đinh, Mạch Đinh kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Tư cầm ly nước, Bạch Tiểu Tư đứng dậy mắng: “Con mẹ nó đừng vì bản thân cậu đang dao động mà viện cớ, chỉ biết khiến tôi càng thêm xem thường, tôi thật hối hận, sớm biết cậu là loại người này, tôi làm gì phải nhường chồng trước cho cậu.” Bạch Tiểu Tư bi phẫn như vậy, Mạch Đinh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, cậu chỉ có thể ngơ ngẩn nhìn Bạch Tiểu Tư đi xa.
Sau khi trong phòng rửa tay lau khô Mạch Đinh mới về công ty, cậu từ đầu đến cuối cúi đầu làm việc, không dám nhìn An Tử Yến, cho đến khi tan ca An Tử cũng không có tìm cậu, lúc trước cậu có lẽ sẽ khó chịu, bây giờ An Tử Yến không tìm cậu, cậu ngược lại có chút như trút được gánh nặng, lẽ nào mình đang lừa gạt An Tử Yến? Mạch Đinh sau khi tự kiểm điểm mình thì đưa ra đáp án: cậu thật sự đang lừa gạt An Tử Yến.
Trở về nhà hai người cũng không nói chyện, An Tử Yến nằm trên sofa, có thể là trong lòng áy náy nên Mạch Đinh nhường nhịn lùi bước: “Tối nay anh muốn ăn gì?”
“Đây chính là chuyện em muốn nói?”
“Em nên nói gì?”
“Em không phải nên nói chuyện lúc trưa sao.”
“Tiểu Tư nói anh biết rồi? Em đã không còn sức lực giải thích nữa, không quan tâm là em giải thích bao nhiêu lần anh cũng sẽ không tin, em mệt rồi.” An Tử Yến câu lên khóe miệng, vẫn là giọng điệu lạnh nhạt như thường: “Sau này em cũng không cần giải thích nữa, muốn làm gì, tùy ý em.” Mạch Đinh trầm mặc không lời, nhìn An Tử Yến một cái, mà An Tử Yến cũng không có nhìn cậu, cậu đi thẳng vào phòng ngủ, nằm lên giường.
Không biết ngủ lúc nào cậu mơ màng mở mắt, lưng của An Tử Yến chiếu vào mắt cậu, Mạch Đinh nâng tay lên muốn chạm vào An Tử Yến, nhưng cậu lại trì trệ không động.
“An Tử Yến, anh ngủ chưa?” không có nghe thấy tiếng đáp lại, Mạch Đinh cắn chặt môi dưới, lúc kéo chăn qua muốn đắp lên mình, âm thanh của An Tử Yến trong đêm tối vang lên thật khiến người ta như trúng độc: “Mạch Đinh, em không thể nào thích người khác được, biết không.” Mạch Đinh nắm chặt chăn, cậu thật muốn trả lời, nhưng cậu vẫn như lúc nãy, cái gì cũng không làm, cái gì cũng không nói.
Sáng sớm tinh mớ, trời vừa sáng Mạch Đinh đã thức dậy, cậu nhẹ nhàng xuống giường không muốn làm ồn An Tử Yến, sau khi tắm xong đi vào phòng bếp làm bữa sáng như thói quen, sau khi cậu làm xong đồ ăn sáng thì trực tiếp đi làm, cậu hôm nay hiếm khi không có gọi An Tử Yến dậy, không quản bởi vì áy náy hay là nguyên nhân khác, cậu đều muốn đối xữ với An Tử Yến thật tốt, bây giờ trong lòng mình làm sao giải thích chứ, không phải đột nhiên không yêu An Tử Yến, chỉ là…
Vừa vào bộ phận quan hệ xã hội, Mạch Đinh nhìn thấy Quách Bình đang chơi game liền hỏi: “Sư phụ, An Tử Yến anh ta không nói gì với anh sao?” Quách Bình đều đặt sự chú ý lên máy tính: “Nói gì?”
“Chuyện hạng mục trong tay tôi anh ra không nhắc qua gì với anh sao?”
“Không có, làm sao.”
“Không có gì.” Xem ra An Tử Yến vẫn chưa nói Quách Bình biết, hạng mục này vẫn là do mình phụ trách, cậu lại bắt đầu bận rộn, bận chừng nửa tiếng thì Quan Châu đến, sau khi hai người bàn xong chuyện công việc, Quan Châu nói: “Hom qua cậu quả nhiên vẫn là có chút gì đó không ổn, tôi rất lo lắng cho cậu.”
“Không có gì đáng lo lắng, tôi rất tốt.”
“Hôm nay tan ca có chuyện gì không?”
“Chắc là không có chuyện gì.”
“Vậy chúng ta nên chúc mừng trước đi uống một ly đi, cho cậu giải sầu.” Mạch Đinh chăm chú nhìn gương mặt từ quen thuộc thành xa lạ rồi lại trở nên quen thuộc của Quan Châu, cậu ngoại trừ cảm thấy rất cảm ơn với Quan Châu ra, còn có thứ khác, Quan Châu thời gian này trở thành người duy nhất cậu có thể bộc lộ phiền muộn, cậu không muốn nói Bạch Tiểu Tư biết, không muốn nói người khác biết, càng không muốn nói An Tử Yến biết, ngoại trừ Quan Châu ra dường như không có ai hiểu mình.
“Vậy không bằng đi nhà tôi đi.”
“Được, tôi mua chút rượu mang đến.”
“Ừm, đợi lát nữa tôi đưa cậu địa chỉ, sau khi tan ca thì đến.”
Quan Châu chân trước vừa đi, Phạm Thiếu quân dùng giọng điệu chua chua nói: “Làm đồng nghiệp với cậu lâu như vậy cũng không thấy cậu mời chúng tôi đến nhà.” Mạch Đinh rơi vào trầm mặc vẫn chưa lấy lại tinh thần, Phạm Thiếu Quân dùng bút chọt cậu: “Đang nói chuyện với cậu đó!”
“Nói gì hả?”
“Bỏ đi.” Phạm Thiếu Quân coi thường không thèm để ý cậu nữa.