Chương 159: Anh yêu em, chỉ cần em biết là được

Mỗi một cước bọn họ đá lên cửa giống như một cước đá lên người Mạch Đinh, tay cậu đặt trong túi quần nắm chặt chìa khóa. Cánh cửa biến dạng, ổ khóa vẫn chưa mử, Quách Bình lau lau mồ hôi trên trán: “Tôi còn tưởng hai cước là có thể đá cửa ra chứ.” Đương nhiên rồi! Lại không phải là quay phim làm gì mà dễ dàng bị đạp ra như vậy! trong cục diện bế tắc, cửa đột nhiên mở ra, An Tử Yến nhẹ nhíu mày, trên mặt viết đầy sự không vui bị đánh thức: “Ồn chết được.”

Mọi người đều sững sờ, bọn họ rất ít có cơ hội nhìn thấy dáng vẻ không mặc âu phục của An Tử Yến, không ngờ đến chỉ là thay đổi quần áo, sự khác xa lại cực đại đến vậy, dường như mặt anh có thể phối với bất cứ quần áo nào cũng đều hiện rõ vẻ hài hòa đến vậy. Vương Tích Viên sớm đã nhào lên trước ôm đùi An Tử Yến, người khác dần dần lấy lại tinh thần.

“Hóa ra cậu ở trong, làm chúng tôi lo lắng…”An Tử Yến không có ý định nghe bọn họ nói chuyện, quay người đi rót cà phê, Vương Tích Viên dán lên chân anh cũng không động đậy, chính là không buông tay. Mạch Đinh đi vào cuối cùng: “Anh còn khách sáo cái gì, cà phê của tôi không thêm đường.” An Tử Yến nhìn cậu một cái, chỉ lấy ra một cái ly, rót cà phê cho mình. Phùng Phi Mông quan sát khắp xung quanh: “Phòng cũng không tệ.” Phạm Thiếu Quân mắt sắt chú ý đến nước hoa trong phòng tắm, mục tiêu của anh ta không có gì khác, chính là muốn điều tra thông tin bát quái.

“Đúng rồi, Yến, bạn gái anh đâu?” cậu cẩn thận hỏi, Mạch Đinh tràn đầy mong đợi nhìn An Tử Yến, An Tử Yến chỉ nhún nhún vai: “Ai biết chạy đi đâu làm chuyện ngu ngốc rồi.”

“Thật muốn gặp mặt.”

“Người ngốc như vậy có gì đáng xem.”

Quách Bình hơi hơi lại gần Mạch Đinh: “Xem ra quan hệ hai người rất gay go.” Mạch Đinh không ngừng kiềm chế vẻ mặt: “Cũng nói không chừng.” Vương tổng ngồi trên sofa: “Không ngờ đến tiểu tử cậu rất ngăn nắp, tôi vốn dĩ đoán kiểu người như cậu sau khi về nhà sẽ ném đồ lung tung, nằm trên sofa không nhúc nhích.” Ông đoán cực kỳ chính xác. An Tử Yến uống một ngụm cà phê, bình thản nói: “Làm sao có thể.”

“Nhìn nhìn nhà cậu rồi lại nhìn nhìn nhà tôi, đột nhiên cảm thấy vô cùng hổ thẹn, Yến, cậu cũng không thể quá hoàn mỹ, kêu dân độc thân chúng tôi làm sao mà sống đây!” Mạch Đinh móc ngón tay trong túi quần, cắn chặt răng. Tên lừa gạt này, trùm lừa gạt, không khen mình thì thôi đi, còn đem toàn bộ công lao của mình chiếm hết, nhà này là anh dọn dẹp sao, anh cũng không sợ ra bị sét đánh chết hả.

Mạch Đinh nghẹn một bụng nội thương lúc này không muốn nhận được thêm bất cứ tổn thương nào, duy trì trầm mặc, cậu kéo ghế ra muốn ngồi xuống, bị An Tử Yến ngăn lại: “Họ Mạch, đừng ngồi dơ ghế của tôi.” Mạch Đinh vẫn ngồi xuống, An Tử Yến lập tức lộ ra vẻ mặt chán ghét: “Tôi đối với cái ghế cậu ngồi có bệnh khiết phích, nếu cậu đã ngồi, tôi không cần nữa, cậu mang đi cho tôi.”

Anh có bệnh khiết phích cái quỷ đó! Lại muốn chọc ngoáy! Phạm Thiếu Quân quét mắt coi thường Mạch Đinh: “Đã kêu cậu đừng ngồi, cậu cứ muốn ngồi, sớm biết không để cậu đến.”

“Tôi…” Mạch Đinh thật sự là có khổ mà không nói ra được, không quan tâm là cậu ngồi ghế nào, An Tử Yến chắc chắn cũng sẽ có bệnh khiết phích với ghế đó, mấu chốt không ở cái ghế. “Ca ca, anh ngủ ở phòng nào, em có thể đi xem không?”

“Con gái không nên đi xem giường đàn ông.” Vương tổng nhíu mày, Vương Tích Viên nào có nghe lời ông, An Tử Yến chỉ chỉ phòng ngủ:

“Đi đi.” Anh vừa nói vừa lấy điện thoại ra, sau mấy giây, điện thoại Mạch Đinh rung lên.



Mạch đinh đỏ mặt trả lời tin nhắn:



Mạch Đinh đã không còn tâm trạng gửi tin nhắn, cậu giả vờ không tinh ý đi vào phòng ngủ, bị Vương Tích Viên phát hiện thì gay go, trong đầu cậu chỉ vang lên câu nói của Bạch Tiểu Tư: chồng trước chỉnh người thì đó không phải là giỡn chơi.

Con nít nhất định phải tiếp nhận giáo dục tốt đẹp mới được, ngàn vạn lần không thể vào nhà người khác lật tung đồ đạc. Mạch Đinh sắc mặt trắng bệch đứng ở cửa phòng ngủ, trong phòng khách là tiếng nói cười của đồng nghiệp, mà trong phòng ngủ Vương Tích Viên hiếu kỳ cầm một bình gel bôi trơn, đánh giá trái phải, sau đó vừa chạy ra vừa hét: “Ca ca, đây là gì?” tại sao mình phải dùng gel bôi trơn! Mạch Đinh trong lòng tràn đầy cảm giác hổ thẹn, cảm thấy đã bôi nhọ bạn nhỏ ngây thơ này, cậu ngăn cản đường đi của Vương Tích Viên, ngồi xổm xuống: “Tích Viên, em nghe anh nói, ca ca em có chút bệnh nhỏ, nhưng không muốn nói người khác biết, đây là thuốc của anh ấy, cho nên anh ấy mới đặt ở dưới giường, em nhất định có thể thay ca ca em giữ bí mật này đúng không, nếu không ca ca em sẽ tổn thương.” Vương Tích Viên như hiểu như không gật gật đầu, đem cái bình đặt lại chỗ cũ: “Em tuyệt đối sẽ không nói người khác biết.”

“Tích Viên thật là đứa bé ngoan.”

Xem như đã qua được một cửa, Mạch Đinh cảm thấy mình già đi mười tuổi.

Buổi trưa là do Phùng Phi Mông và Phạm Thiếu Quân xuống bếp, sau khi ăn cơm xong biết An Tử Yến là người bận rộn nên không làm phiền nữa, vốn dĩ cho rằng có thể thấy bạn gái của An Tử Yến, bọn họ tuy rằng có hơi thất vọng, nhưng ít nhất nhìn thấy mặc thường phục cùng bộ dạng lúc ở nhà của anh xem như là chsut đền bù.

“Viên Viên, đi thôi.” Vương tổng cưỡng ép ôm Vương Tích Viên, người khác sau khi tạm biệt cũng đi phía sau Vương tổng, duy chỉ lúc Mạch Đinh sắp đi, An Tử Yến kêu cậu lại: “Tôi không phải kêu cậu đem ghế đi sao?” Mạch Đinh xoay người, nhếch miệng nhe răng vẻ mặt khủng bố, cậu trở lại không người nhấc ghế lên, nhân lúc không ai chú ý len lén đá chân An Tử Yến một cái. Mạch Đinh dùng sức nhấc ghế đi xuống dưới, Quách Bình nhìn nhìn cậu: “Chúng tôi lái xe đến, cậu đi thế nào?”

“Tôi ngồi xe bus là được.” Mạch Đinh nhấc ghế ngồi ở trạm xe, trên xe bus, sau khi ngồi trên xe bus nhìn Vương tổng và nhóm Quách Bình lên xe đi, qua một trạm thì xuống xe, cậu băng qua đường lộ, lại ngồi lên xe bus trở về.

Cái ghế vướng tay vướng chân khiến Mạch Đinh không ngừng thở hổn hển, cậu dùng thời gian gấp đôi bình thường mới về đến nhà.

“An Tử Yến, em nói anh biết, anh có ngon thì ra đây!” cửa còn chưa đóng lại, Mạch Đinh đã nói, An Tử Yến đã nằm trên sofa không động đậy.

“Anh trêu đùa em rốt cuộc có lợi ích gì, có thể được cái gì, anh nói cho em nghe xem, nếu như anh có thể nói ra một lý do thuyết phục em, em sẽ không làm ồn anh nữa!” Mạch Đinh cố ý ngồi lên chân An Tử Yến, An Tử Yến trả lời như lẽ đương nhiên: “Không có lợi ích gì.”

“Vậy anh…”

“Chỉ là vì hứng thú.”

Mạch Đinh nổ igiận, cậu bắt đầu hiểu tại sao trong phim người ta tức đến một đêm đều tóc bạc, có người tức đến thất khiếu chảy máu, cậu cách giai đoạn đó cũng không xa nữa. Mạch Đinh cũng dịch chuyển lên ghế sofa: “Em hôm nay bất luận là tinh thần hay thân thể đều đã mệt đến không được rồi, anh giứp em đi lấy đồ ở nhà Tiểu Tư có được không.”

“Lại không phải thân quen.”

“Bị anh thượng nhiều lần như vậy, hôn lễ cũng kết rồi, anh còn muốn thân quen thế nào!” Mạch Đinh kéo kéo quần An Tử Yến: “Được không, có thể hôm nay quá căng thẳng, đầu của em lại bắt đầu nhức rồi, anh cũng biết em mắc bệnh thần kinh không cân bằng mà.”

An Tử Yến không chê phiền kéo kéo miệng: “Chỉ có thể lần này, lần sau nghĩ cũng đừng nghĩ.” Mạch Đinh cười gật gật đầu: “Vâng.” Sau đó tiếp tục dùng ánh mắt tràn ngập ý cười nhìn chằm chằm người An Tử Yến, nhìn anh đi đến cửa chính, nhìn anh mở cửa, nhìn anh quay đầu lại, anh nói: “Em dám dùng loại ánh mắt buồn nôn này nhìn anh lần nữa xem, anh liền đem mắt em móc ra.” Nói xong đi ra ngoài đóng cửa lại.

Mạch Đinh cho rằng có lẽ người khác sau khi biết quan hệ mình và An Tử Yến, sẽ cực kỳ kinh sợ, mặt bọn họ lúc đó có lẽ sẽ rất buồn cười, sau đó sao, mọi người cũng sẽ vì An Tử Yến sẽ nảy sinh ra thay đổi với mình, cậu chỉ muốn làm một viên chức nhỏ bình thường, không muốn mượn quan hệ của An Tử Yến để thay đổi địa vị trong công ty.

Không cần phải nói cho người khác biết người đàn ông của mình là An Tử Yến, cũng không cần phải chứng minh với người khác, mấy thứ cảm giác ghen tỵ, hư vinh gì đó, đối với tình yêu mà nói thật sự quan trọng sao? Sau khi bị mọi người biết, mọi người đều sẽ nhiệt liệt chúc phúc, không có bất cứ ai bàn tán cùng ý kiến sao? Mạch Đinh đã qua tuổi ngây thơ rồi, đây là suy nghĩ mà ngay cả trong mơ của cậu cũng không hề xuất hiện.

Anh yêu em, chỉ có em biết là được rồi.