Chương 158: Nói dối luôn phải trả giá

Lúc tối Mạch Đinh nhận được điện thoại của Quách Bình, anh ta đang tính số người đi đến nhà An Tử Yến: “Alô, Mạch Đinh, tôi biết cậu có thể không muốn đi, có điều vẫn nên hỏi một chút, cậu có đi đến nhà Yến không?” Mạch Đinh phát ra âm thanh khó xử:

“A~~ tôi không biết ngày mai có rãnh không.”

“Vậy thì không đi đi, tạm biệt.”

“Đợi đợi~tôi vừa kiểm tra lại, ngày mai không có việc gì quan trọng, vẫn là miễn cưỡng đi một chút thôi.” Cậu nhất thiết phải tự mình giám sát An Tử Yến mới yên tâm, Quách Bình yên lặng hai giây, âm u nói: “Quan hệ của cậu và Yến luôn không tốt, lần này đến nhà Yến tôi sẽ tự mình giám sát cậu, ngạn vạn lần đừng chôm đồ, biết không hả?”

“Tôi mới không làm như vậy!!” Mạch Đinh hét vào điện thoại, sau đó đem điện thoại đã bị đối phương cúp ném lên giường, cậu bị kích động cầm ipad trong tay lắc lắc, hướng An Tử Yến phát tiết bất mãn: “Sư phụ cảm thấy quan hệ em với anh không tốt, nên nghi ngờ em sẽ chôm đồ, em chôm gì chứ, đồ đạc trong nhà này không phải của em sao?”

“Bây giờ trong nhà này không có đồ của em.”

“Đồ của em là đưa đến nhà Tiểu Tư, nhưng chúng ta không phải kết hôn rồi sao, toàn bộ đồ đạc đều xem như là của chồng công vợ.”

“Em kết hôn lúc nào, với ai?”

“Đừng giả vờ ra bộ dạng không quen biết em!” Mạch Đinh đem ipad đặt lại tủ đầu giường, sau đó lật người gác chân lên người An Tử Yến: “Em với anh nói chuyện, anh đừng quên nha, ngày mai nhớ phải khen ngợi em, không phải người thật của em, là lấy hình tượng bạn gái từ nguyên mẫu của em.” Mạch Đinh dặn dò rõ ràng, bởi vì An Tử Yến thuờng xuyên không nghe vào tai lời của cậu.

“Đem chân bỏ xuống, nặng chết được.”

“Một chân có thể nặng bao nhiêu, em cảm thấy rất thoải mái.”

“Hay là để anh khiến em càng thêm thoải mái.”

“Lưu manh thối.”

An Tử Yến lật người đè Mạch Đinh, dừng chóp mũi chạm lên giữa trán cậu: “Em hình như rất thích lưu manh.” Mạch Đinh đỏ mặt vươn tay rắt đềng giường: “Em mới, mới không có.” Nhưng vừa tắt đèn, đèn lại bị An Tử Yến bật lên, hai người có vấn đề liên quan đến bóng đèn đã thảo luận rất nhiều lần, nhưng y cũ kết quả gì cũng không thảo luận ra được.

Ánh đèn trong phòng ngủ trong đêm tối mờ mờ ảo ảo vẫn luôn lặp lạo, giống như đuôi đom đóm.

Sáng tinh mơ Mạch Đinh từ sớm đã bò dậy, lại kiểm tra căn phòng một lượt mới ra khỏi cửa, không khí sáng sớm vừa loảng lại lạnh lẽo, cậu rụt cổ chạy tới nơi cách nhà mấy trăm mét ngồi xổm trong lùm cỏ, nhìn trộm xe đang qua, đợi điện thoại của Quách Bình. Mạch Đinh hăng hái quá độ, ngổi xổm trong lùm cỏ được một phút thì điện thoại Quách Bình mới gọi đến: “Cậu đang ở đâu, chúng tôi đã tới dưới lầu nhà Yến rồi.”

“Mọi người đã tới rồi?”

“Địa chỉ không phải đã gửi cho cậu rồi sao, không đợi cậu nữa.”

“Đợi, đợi chút, tôi ngồi xe bus qua, lập tức tới ngay.” Mạch Đinh nhân lúc không có ai nhìn liền nhảy ra khỏi lùm cỏ chạy về trước, trên áo cậu thấm đẫm sương, tóc tai rối bù chạy về phía nhóm Quách Bình. Phạm Thiếu Quân quan sát Mạch Đinh: “Cậu ngồi xe bus tới sao?”

“Phải đó, ngồi xe bus tới.”

“Nhìn bộ dáng cậu ngược lại giống như lén lút tới.”

“Ra ngoài quá vội.” Mạch Đinh sớm đã đem mọi vấn đề có thể nghĩ ra luyện tập trước một lần, bất luận xảy ra bất cứ tình hình gì cậu đều có thể ung dung đối mặt, cậu giả vờ xa lạ nhìn khắp xung quanh: “Đi chỗ nào?”

“Đi cái gì mà đi, Vương tổng còn chưa đến kìa, cậu vẫn thật cho rằng chúng tôi đợi cậu sao?”

“Để tôi một lần lĩnh hội được tình hữu nghị giữa các đồng nghiệp không được sao?”

Phùng Phi Mông chen miệng vào: “Còn muốn tình hữu nghị giữa đồng nghiệp, cậu có biết làm người không, hai tay trống không mà đến.” qua lời nhắc nhở của cô Mạch Đinh mới chú ý thấy, ngoại trừ cậu ra mọi người trong tay đều mang theo đồ, Mạch đinh cười nheo mắt nhìn đồ trong tay mỗi người: “Còn tặng đồ nữa chứ, khách khí cái gì.” Nguyên nhân cậu cao hứng chỉ có một, mấy món đồ tặng An Tử Yến cũng là tặng mình.

“Cậu vẻ mặt gì vậy, làm như tặng cho cậu.”

“Không có, không có.” Mạch Đinh vội vàng lắc tay phủ nhận. Vương tổng ung dung ngừng xe xong, mang Vương Tích Viên hưng phấn ôm xuống, Vương Tích Viên không ngừng lặp lại câu hỏi: “Ca ca ở chỗ nào, ca ca ở chỗ nào?”

“Vương tổng.” mọi người lễ phép chào hỏi, Vương tổng chỉ là gập đầu, toàn bộ lực chú ý đều đặt trên người Vương Tích Viên:

“Đừng chạy lung tung, chắc là tòa nhà phía trước.” Mạch Đinh đi cuối cùng luôn cảm thấy mình quên mất chuyện quan trọng nào đó, nhưng nhất thời chưa nhớ ra đó là chuyện gì. Một đoàn người đến cửa, bàn tay nhỏ của Vương Tích Viên gõ cửa:

“Ca ca, em đến thăm anh, ca ca, mau mở cửa.” bên trong một chút phản ứng cũng không có, Liễu Vĩ cũng bắt đầu dùng sức gõ cửa: “Yến, cậu có nhà không?” Mạch Đinh cuối cùng cũng nhớ ra chuyện quan trọng mà mình quên, cậu quên kêu An Tử Yến thức dậy!!

“Yến biết hôm nay chúng ta tới mà, không thể nào đi ra ngoài chứ?” Quách Bình lo lắng hỏi, mà Vương tổng có tình yêu con gái nghiêm trọng luôn dỗ Vương Tích Viên, đối với chuyện khác không quan tâm, nhưng Vương Tích Viên có tình yêu anh trai nghiêm trọng, không chịu buông tha gõ cửa: “Ca ca chắc có ở bên trong.”

“Cậu ấy không ở nhà chúng ta đi về đi,có gì đáng xem chứ.”

“Không được! Em hôm nay chính là đến thăm ca ca!” Vương Tích Viên bắt đầu nổi cáu.

Cao Sảng lại bắt đầu mở lời âm u: “Yến có lẽ xảy ra chuyện rồi.”

“Vậy làm sao, hay là chúng ta phát cửa thử, nếu không sẽ muộn.” Phạm Thiếu Quân lo lắng đề nghị, Mạch Đinh vẫn là không nhịn được nói: “Đừng phá cửa!” cửa phá hư phải tốn tiền đó! Hơn nữa nhà sắp trả lại không thuê nữa!

“Vậy cậu có đề nghị gì hay.”

“Trước tiên gọi điện thoại cho An Tử Yến thử?”

“Đã gọi rồi, không ai bắt máy, hay là đem cửa đá mở đi.”

“Đừng!” Mạch Đinh hoảng sợ, nhưng không cách nào ngăn đám người man rợ này, có ai sẽ vì gõ cửa không mở mà trức tiếp đá cửa chứ, tìm thợ khóa cũng lãng phí không bao nhiêu thời gian đâu. An Tử Yến ở trong nhà cũng không có xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào như mọi người tưởng tượng, muốn trách thì trách An Tử Yến ngủ say như chết! Ai cũng không thể nghĩ tới, căn phòng cấp thiết muốn mở cửa này, chìa khóa đang bình thản nằm trong túi quần của Mạch Đinh.