Vào ngày thứ 3 tập luyện, Hạ Vũ đã thành thạo các động tác hơn. Dưới sự chỉ dạy tận tình nhẹ nhàng cẩn thận không quát mắng của Nguyệt Dực, cậu cảm thấy mình là người may mắn nhất trên đời...
"Bạn A sai chân! B nâng tay cao hơn! Hai cậu kia không muốn tập thì theo tôi gặp thầy!" Giọng nói oang oang xé tan không khí sáng sớm đẹp trời.
Nguyệt Dực không thèm quan tâm vẫn ôm eo nhảy cùng Hạ Vũ. Con bé này một khi đã động đến chuyên môn của nó thì không ai có thể ngăn cản, đúng là con quỷ sống.
"Dừng lại chút, em phải hạ hỏa cho cô ấy." Các bạn học quá đáng thương. Đúng là bọn họ có hơi không tập trung nhưng có lẽ nên nhẹ nhàng nhắc nhở.
Nguyệt Dực mặt dày không biết xấu hổ "Hôn anh một cái." Tay vẫn sờ sờ vuốt vuốt eo nhỏ. Hạ Vũ bắt lấy cái tay của anh, "Ở đây không được, về kí túc sẽ làm." Nguyệt Dực mỉm cười nhìn cái tai đỏ ửng của cậu "Vì em dễ thương nên anh mới đồng ý."
Hạ Vũ cầm chai nước lạnh đến đưa cho cô "Uống nước hạ hỏa. Các cậu ấy là lần đầu tập luyện, cậu đừng mắng, đối xử nhẹ nhàng hơn được không? Mọi người ai đều căng thẳng, sẽ không có hiệu quả."
Cô nàng một hơi uống hết nửa chai nước, gật đầu "Tớ biết rồi, là bệnh nghề nghiệp, có hơi khắt khe."
Các bạn học nhìn cậu bằng ánh mắt biết ơn, ngày nghỉ đi tập đã là cực hạn của bọn họ. Ai bảo quyền lực đều là cô nắm, bầy tôi tớ như bọn họ chỉ biết cam chịu nghe theo.
Cuối giờ, mọi người rủ nhau đi karaoke cho khuây khỏa, và đương nhiên, lọt lại hai người.
"Đàn anh, đi cùng tụi em đi. Hạ Vũ, cậu phải đi, cậu đã hết quyền từ chối." Các bạn học léo nhéo bên tai hai người. Hạ Vũ không hứng thú với karaoke, cả người nhớp mồ hôi, chỉ muốn về tắm rửa sạch sẽ sau đó lên giường ngủ một giấc. Nguyệt Dực vốn chỉ hứng thú với Hạ Vũ, phũ phàng từ chối, quay lưng kéo Hạ Vũ đi cùng.
"Hai người bọn họ có phải quá thân nhau?"
"Mày chưa biết gì hả? Hai người đó là một đôi! Nhìn là biết, đồ đầu gỗ."
"Chưa nghe truyền thuyết nếu bạn bắt được Hạ Vũ, bạn sẽ được tặng thêm Nguyệt Dạ."
"Nếu làm người yêu Nguyệt Dực. Bạn nói bạn thích uống trà sữa, Nguyệt Dực sẽ nói rằng Hạ Vũ thích uống nước mát; bạn nói rằng bạn muốn ăn một bữa trưa thịnh soạn, Nguyệt Dực sẽ nói rằng anh ấy phải nấu cơm cho Hạ Vũ; bạn nói rằng lần thi này kết quả của bạn không tốt, Nguyệt Dực sẽ nói rằng Hạ Vũ của anh giỏi hơn bạn, đứng thứ nhất; bạn nói rằng bạn muốn đi xem phim, Nguyệt Dực sẽ nói rằng anh bận phải chăm sóc Hạ Vũ."
Hạ Vũ và Nguyệt Dực bị các bạn đem ra làm đề tài thảo luận không hề hay biết gì, anh còn đang lo sẽ bắt Hạ Vũ hôn ở đâu trước đây? Làm gì có thời gian dành cho mấy chuyện nhảm nhí.
Vừa về đến kí túc xá, Hạ Vũ đã bị đè lên cửa hôn. Lưỡi của anh luồn vào trong miệng cậu, bắt đầu vuốt ve từ vùng da trơn trượt ở eo lên, cánh tay trái của cậu bị anh đè trên đầu, tư thế hai người thân mật ghé sát giống như một đôi uyên ương.
Ngón tay linh hoạt lại trượt xuống, bàn tay trơn nhẵn bao lấy cánh mông phì nộn, bắt đầu tùy ý bóp xoa.
“Ưʍ.” Hai mắt cậu nhắm chặt, thở dốc, rạng mây hồng trên mặt loang đến cả hai tai và cổ. Rất câu người. Nguyệt Dạ nghĩ vậy. Anh cười cười nắm lấy cổ tay của cậu rồi bó sát cả người cậu, nở nụ cười như bao lần nhưng khí chất hoàn toàn khác biệt, bóng tối lan tràn khắp đôi mắt đen nhánh của anh, môi mỏng cong lên một độ cong ôn nhu. Thật muốn ở nơi này chịch em ấy đến không thể khép lại được, mỗi ngày đều phát da^ʍ cầu anh làm.
Hạ Vũ hơi sợ hãi dáng vẻ này của anh, mỗi khi hôn môi, Nguyệt Dực đều sẽ sờ soạng cơ thể cậu, hơi thở của anh phả vào cổ cậu, nóng rực.
"Anh." Cậu ủy khuất mà ngước mắt, nhưng khi tiếp xúc đến ánh mắt của người nọ, trực giác khiến cậu nhanh cúi thấp đầu trốn tránh. Cậu sợ phải nhìn thẳng anh ngay lúc này, cậu sợ phải đối diện với đôi mắt đầy chiếm hữu, sợ chỉ cần nhìn một lần là bị ăn thịt.
Nguyệt Dực bình ổn lại tinh thần, "Ngoan, dọa em sợ?" cảm nhận được người trong lòng ngực lại bắt đầu bất an mà giãy giụa, anh đặt nụ hôn xuống cái trán thấm đầy mồ hôi của cậu để trấn an.
Bàn tay nóng bỏng hoàn toàn phủ lên khuôn mặt Hạ Vũ, cúi đầu hôn chóp mũi của cậu.
"Dực, em muốn đi tắm." Mồ hôi bao phủ toàn thân cùng với nhiệt tình kích thích, chỗ kia cậu cảm thấy như có gì đó chảy ra... Nguyệt Dực nghe thấy tiếng gọi của cậu, chỉ cảm thấy chỗ mềm mại nhất trong lòng mình bị hung hăng xoa nhẹ một chút "Được, chúng ta đi tắm, tiết kiệm nước."
Hạ Vũ đẩy anh ra, ra ban công lấy quần áo được phơi khô, chạy nhanh vào phòng tắm như sóc con, đóng cửa rầm một tiếng. Tắm chung với Nguyệt Dực không bằng bảo cậu đi chết.
Nguyệt Dực nằm trên giường của cậu, ngửi mùi của cậu trên chăn, miệng cười không khép lại được. Càng ngày anh càng mất kiểm soát, thực sự rất muốn chịch em ấy... Nếm ít mật ngọt không đủ làm anh thỏa mãn, anh muốn nhiều hơn thế. Chính vì dục vong quá lớn nên tần xuất đòi hỏi Hạ Vũ chiều anh tăng lên, vậy mà Hạ Vũ của anh vẫn ngây ngốc chiều ý anh. Thật không thể không yêu em ấy. Qúa dễ thương, muốn nhốt em lại, chỉ nhìn mỗi anh, chỉ nghĩ đến anh, chỉ dạng chân cho anh...
Hạ Vũ đứng dưới vòi sen tắm rửa không biết những ý nghĩ đen tối của Nguyệt Dực, thoải mái hưởng thụ làn nước ấm.