- 🏠 Home
- Đô Thị
- Teen
- Cậu Là Ai?
- Chương 6
Cậu Là Ai?
Chương 6
Những ngày sau đó, nó cảm thấy tập khá lên rất nhiều. Những lời thoại đi vào lòng nó rất nhanh, ai cũng ngạc nhiên vì điều đó. Nó bắt đầu có cảm giác ngượng ngùng với Nhật Nam hơn, dường như nó nhận thấy trong ánh mắt của cậu có điều gì đó làm nó rất bối rối.
- Cậu bây giờ hình như rất thích kịch bản này!
Tiếng Nhật Nam đằng sau làm nó rơi coong cái thìa xuống đất. Nó quay lại, nhặt thìa lên, đặt tập kịch bản sang bên cạnh, nó bối rối:
- Đâu có! Chẳng qua là….tôi…à…tôi đọc mãi không nhớ nên….
- Tôi thấy cậu học thuộc hết rồi mà…- Nhật Nam mỉm cười, ngồi xuống bàn.
- Làm…làm sao mà…nhanh thế được chứ!- nó đỏ bừng mặt khi bị nói trúng tim đen.
- Tôi đói rồi!
- Ừm… đợi tôi một chút nữa thôi!
- Mà cậu đã đọc đến cuối kịch bản chưa?
Nó giật mình.
- Có một cảnh hôn….
- Tôi… tôi biết rồi…- nó đỏ mặt
- Cậu có muốn tập riêng với tôi cảnh đó không?
Coong!!!!!!!!!!!!!
Nó gần như đập cái thìa vào nồi.
Tiếng Nhật Nam cười khúc khích!
Tên biếи ŧɦái này!- nó giận run người.
- CHẲNG PHẢI ĐÃ NÓI LÀ CẮT ĐI RỒI SAO??- Nó quát lên như một con mèo xù lông!
Bỗng nó giật mình đánh thót, Nhật Nam đã đứng ngay sau nó từ lúc nào. Nó quay lại, mắt mở to hết cỡ.
Nhật Nam nâng cằm của nó lên, nhìn vào mắt nó
- Tôi sẽ hôn cậu thật đấy!
Nó thấy tim nó đập thình thịch khi nghe thấy điều đó, mặt nó nóng bừng, chân nó run run, đất trời chao đảo, nó thấy nó đang đứng không vững nữa.
Nhật Nam đỡ lấy nó:
- Cậu sao thế?
- NÀY!- nó hét lên- CẬU MÀ ĂN NÓI LINH TINH NỮA THÌ CHẾT VỚI TÔI RÕ CHƯA?- nó đánh vào đầu Nhật
Nam cốp!
- Ha ha…
***************************************
Cuối cùng thì ngày công diễn cũng đến….
- KHÔNG!!!!!- Thanh Linh hét lên khi các bạn nữ đang cố gắng lôi nó ra khỏi phòng thay đồ.
- Không sao mà! Nhìn bạn rất xinh!!!!
- KHÔNG!! TỚ…TỚ KHÔNG ĐI ĐƯỢC ĐÂU!!!!- Nó hét lên, mặt mũi đỏ bừng, nó có cảm giác ai mà nhìn thấy nó trong bộ dạng này sẽ chết ngất vì khủng khϊếp mất!
- Có chuyện gì ở đây vậy?- Nhật Nam bước đến khi nghe có tiếng nó hét!
Một toán con trai cũng đi theo Nhật Nam, hò hét:
- Ủa? Thanh Linh đâu rồi!
- Juliet mau xuất hiện đi nào!
- Woa…..- các bạn nữ trầm trồ không nói lên lời khi Nhật Nam xuất hiện trong trang phục hoàng tử, có cảm giác như cậu chính là chàng hoàng tử thật với phong thái lịch lãm, mái tóc vuốt keo ngược đằng sau để lộ đôi mắt sáng rực, nụ cười đẹp như một thiên thần, bông hồng cài trên ngực áo làm tôn lên vẻ hào hoa.
- Có chuyện gì thế các công nương?- Nhật Nam nói, giọng nói như mê hoặc, nụ cười cuốn hút làm các nàng ngừng thở.
Thanh Linh đứng sau bức rèm, nhòm ra, hình ảnh của Nhật Nam cũng làm nó đỏ bừng mặt, chân tay nó run run tí nữa thì đã khuỵu xuống rồi.
- Thanh Linh, cậu xong chưa?- Nhật Nam mỉm cười
Mặt nó càng đỏ bừng, dựa vào tường, nó đang xấu hổ chết đi được, làm sao mà trả lời được chứ!
- Cậu mau bước ra đi!- Mấy cô bạn đùn đẩy
- Nhanh nào ! Cậu ấy đang đợi kìa… !!!
- Tớ… tớ…- nó ấp úng
Không đợi nó nói gì thêm, nó đã bị mấy cô bạn đùn đẩy văng ra khỏi rèm. Người đã đỡ nó chính là Nhật Nam…
Mắt chạm mắt….
Tay chạm tay….
Không gian như ứng đọng lại…
Không chỉ có Nhật Nam mà tất cả mọi người có mặt ở đó đều tròn mắt nhìn Thanh Linh. Chiếc váy hồng dài chạm gót bó sát vào cái eo nhỏ, mái tóc dài buông xõa tôn lên gương mặt nhỏ nhắn, mí mắt dài và đôi môi hồng bé xinh; đôi hoa tai hình chiếc nơ làm nó trông thật đáng yêu và chiếc vương miện lấp lánh sáng làm nó nhìn giống như một công chúa bước ra từ câu chuyện lọ lem.
Hình như không ai dám tin vào mắt mình! Nó thực sự đã trở thành một nàng Juliet ngây thơ và xinh đẹp!
Thanh Linh bối rối nhìn vào mắt Nhật Nam và tất cả mọi người. Nó ước như có một cái lỗ nẻ cho nó chui xuống thì tốt biết mấy! Biết ngay là ai cũng sẽ tròn mắt nhìn bộ dáng tức cười này của nó mà, ngay cả nó khi nhìn vào gương cũng không dám nhận đây là mình nữa. Tất cả chỉ tại nhỏ Hoa và mấy cái thú trang điểm của nhỏ!!!!
- Whoaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tiếng kêu lên bất chợt của tất cả mọi người làm Thanh Linh giật mình, nó tròn mắt nhìn xung quanh.
- Thanh Linh, nhìn cậu xinh quá!
- Cứ như một nàng công chúa vậy!
- Tớ chụp chung với cậu nhé!
Mặt nó đỏ bừng, nó luống cuống quay đi, nó không thể chịu nổi trong bộ dạng này!
- Á!- một bàn tay kéo nó lại làm nó chợt kêu lên
Nhật Nam thì thầm vào tai nó:
- Juliet… nàng chạy đi đâu thế?
- tôi…. Tôi…đi thay đồ- nó bối rối
- Bình tĩnh nào! Đến giờ ra sân khấu rồi!...- Nhật Nam nhìn nó, mỉm cười đầy quyến rũ làm trái tim nó đập
thình thịch, tứ chi nó đều không muốn nghe nó điều khiển nữa mà ngoan ngoãn bước đi bên cạnh Nhật Nam..
Nhìn hội trường đang tụ tập đầy đủ toàn trường, Linh run lập cập, bình thường khi tập nó đã không được tự nhiên, trong bộ dạng này càng làm nó mất tự tin hơn nữa. Nó nắm chặt rèm cánh gà, nhìn xuống bên dưới, mặt nó tái đi, mồ hôi bắt đầu túa ra.
Một chiếc khăn lạnh quẹt ngang trán làm nó giật mình quay lại, Nhật Nam đang mỉm cười với nó:
- Cậu không sao chứ?
- Tớ…tớ… run quá!- nó thành thật- Tớ chưa làm điều này bao giờ cả…
- Đừng lo…- Nhật Nam quàng tay qua vai nó an ủi- hãy tưởng tượng như dưới kia không có ai cả, chỉ có cậu
với tôi như trong buổi tối hôm đó… cậu sẽ làm tốt mà!
Nụ cười của Nhật Nam dường như xua đi nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lòng nó, dù vẫn còn hơi run nhưng nó vẫn khẽ mỉm cười.
- Hôm nay cậu rất xinh…- Nhật Nam nói thầm- Tôi tấn công cậu nhé!
Mặt nó phút chốc lại đỏ bừng
- CẬU THÍCH CHẾT HẢ?- nó hét ầm lên rồi đẩy Nhật Nam ra.
Nhật Nam nhe răng cười:
- Tôi sẽ đợi đến nụ hôn cuối cùng…
Lời nói chợt bay đến tai nó nhẹ nhàng như gió thoảng:
- Tôi sẽ hôn cậu thật đấy!
Cả thế giới dường như chuyển sang màu đen chỉ còn lai nụ cười của Nhật Nam trước mắt nó. Nhật Nam bước đi rồi mà má nó vẫn nóng bừng. Tên xấu xa… Cậu ta nói linh tình gì vậy???- tay nó run run nắm chặt tấm rèm.
Cuối cùng nó quyết định đó chỉ là một câu nói đùa của Nhật Nam để làm nó bình tĩnh trở lại, và đúng là nó đã bình tĩnh hơn nhiều. Mặc dù trong suốt vở diễn, cứ nhìn Nhật Nam là mặt nó lại nóng bừng và nó thấy bối rối nhưng điều đó lại rất hợp với hoàn cảnh là một nàng Juliet đang yêu. Những cử chỉ yêu thương, ánh mắt, lời nói của Nhật Nam làm tim nó đập thình thịch, dù chỉ là đang diễn nhưng những điều đó đã đập vào trái tim nó thật mạnh, làm không chỉ mặt nó đỏ bừng, mắt nó long lanh xúc động mà ngay cả những con tim các nữ sinh bên dưới dường như cũng đang bị đánh cắp.
Khán giả phía dưới luôn ồ lên vì hai đứa đã diễn quá hay, quá đạt! Nó có cảm giác rằng, đây không phải là kịch mà đây là chính là cuộc sống thật, cảm xúc thật của nó…
- Juliet… Vì sao nàng lại tự kết thúc cuộc đời mình bằng li rượu độc này! Ôi! Nó làm trái tim ta tan nát, ta làm sao có thể tiếp tục sống khi không có nàng! Đôi môi kia vẫn còn vương sắc hồng sự sống mà sao nàng đã ra đi… Hãy để ta được hôn nàng lần cuối rồi sau đó chúng ta sẽ gặp nhau bên kia cánh cổng thiên đường…
Những lời nói tha thiết của Nhật Nam khiến cho khán giả không có ai là không rơi lệ. Linh cũng phải công nhận, cậu ta đúng là một diễn viên đầy tài năng.
Mắt nó nhắm chặt nhưng nó vẫn cảm thấy hơi thở của cậu đang tiến lại gần mình, nó thấy tim mình đập thình thịch như trống trận.
- Thanh Linh….- một tiếng nói rất nhỏ bên tai nó- Anh yêu em ..
- Hãy làm bạn gái của anh nhé!
Đôi mắt nó chợt mở to khi đôi môi ấm áp của Nhật Nam đang dính chặt lấy môi nó. Từng hơi thở gấp gáp làm nó nhận ra đấy không phải là nó tưởng tượng ra.
Nhật Nam đang hôn nó!
Rất nhẹ nhàng…
Giống như một làn gió khẽ hôn lên môi nó…
Nhưng cũng rất ngọt ngào…
Nụ hôn đầu đời làm nó bối rối, mặc dù Nhật Nam nghịch ngợm trêu đùa và hay giúp đỡ nó nhưng chưa bao giờ nó cảm nhận thấy rõ tình cảm của cậu ta như lúc này. Hình như nó còn vừa nghe được một lời tỏ tình….
Quá bất ngờ và quá xúc động, nó quên cả mất nàng Juliet phải tỉnh dậy và phải tự tử theo Romeo, nó cứ nằm im đó, mắt mở to xúc động, tim nó đập như muốn vỡ tung ra. Những câu nói của Nhật Nam cứ ám ảnh mãi trong đầu nó làm nó cứ mãi bàng hoàng không tỉnh ra được…
- Này….- tiếng của Nhật Nam rất khẽ, cậu đang trong tư thế gục mặt của chàng Romeo đã tự tử vì tình.
- Cậu phải tỉnh dậy đi chứ? Vở diễn chưa kết thúc mà… Cậu vẫn còn là Juliet đấy! Tôi sẽ đợi câu trả lời của cậu …- cậu ngước lên nhìn nó và mỉm cười.
Thanh Linh hít một hơi thật sâu, có lẽ nó đang làm cho khán giả dưới kia kinh ngạc lắm vì nó cứ bất động như thế cũng khá lâu rồi.
Nó từ từ ngồi dậy, nó giống như nàng Juliet mà cũng không phải là Juliet vì những gì nó đang nói đều xuất phát từ chính trái tim và tình cảm của nó. Nó khóc giống như chính bản thân nó cũng sẽ khóc nếu rơi vào hoàn cảnh của nàng và nó cũng sẽ nhìn Nhật Nam như nàng nhìn Romeo.
Nó biết rằng nó đã thích Nhật Nam rồi… và nó cũng cảm thấy rất vui khi hôm nay cậu cũng khẳng định tình cảm của mình với nó. Thực sự là nó đang xúc động! Xúc động vì lần đầu tiên trái tim nó đã loạn nhịp vì một người và biết rằng người đó cũng như vậy…
Nhật Nam nhìn những biểu hiện đầy cảm xúc trên gương mặt nó, cậu mỉm cười với nó, nhìn nó bằng ánh mắt chan chứa tình cảm. Cuối cùng thì nó cũng đã hiểu tình cảm của cậu và của chính mình… Hai trái tim đã tìm được nhịp chung của chúng!
Vở diễn kết thúc trong những màn vỗ tay rào rào không dứt!
Trong tất cả các tiết mục, đó là tiết mục xúc động và để lại ấn tượng nhất!
Phía sau cánh gà, tất cả ùa vào chúc mừng và khen ngợi:
- Woa!!! Linh ơi! Hôm nay cậu diễn hay quá! Tớ xem mãi rồi mà vẫn muốn khóc nè!- nhỏ Hoa cười thích thú, mặt nó đỏ bừng vì xúc động
- Đúng đấy! Hôm nay anh chị tuyệt quá!
- Em rất ngưỡng mộ!!!!
- Ôi!!!!! Thanh Linh!!!!!! Xin hãy nhận lấy bó hoa hồng này dù tớ biết nó không xứng với vẻ đẹp của cậu hôm nay!!!!
Lại mấy tên ngốc này!
- Hôm nay nhìn Thanh Linh thật dịu dàng và đáng yêu!
- Nhìn rất giống một thiên thần!
- Xin hãy nhận lấy tấm lòng của bọn tớ!- cả bọn đồng thanh và giơ bó hoa trước mặt Linh.
Nó ngỡ ngàng trong vài s rồi mỉm cười nhận lấy:
- Cảm ơn các cậu rất nhiều.
- Ôi!!!!!!- cả bọn kêu lên và ôm chầm lấy nhau khi nhận ra nụ cười của nó quá đẹp.
Thanh Linh quay sang, nó nhận thấy Nhật Nam cũng đang bị một nhóm con gái vây quanh xúm xít hỏi han. Cậu nhìn nó mỉm cười làm nó giật thót, má đột nhiên đỏ bừng, vội vàng quay đi.
Trong phòng thay đồ, nhỏ Hoa đang giúp nó tẩy đi lớp trang điểm mỏng, nó cứ nghĩ mãi, lúc nãy Nhật Nam đã tỏ tình với nó, nó cũng biết rằng mình đã thích cậu nhưng mà…..
“ tớ sẽ đợi câu trả lời của cậu”
Tiếng nói của Nhật Nam làm tim nó đập thình thịch. Điều đó cứ ám ảnh nó mãi, nó chau mày lại…
Chả lẽ nó lại nói là “tớ đồng ý”
Không được! nó lắc đầu
Hay là “tớ cũng thích cậu”
Nhưng tự nhiên nói ra như vậy thì có vô duyên quá không!
Nó thở dài, thật sự là nó không biết phải đối mặt với Nhật Nam thế nào đây!
Nhìn vẻ mặt của Linh, nhỏ Hoa nhận ra ngay, nhỏ cười:
- Này… Nhật Nam tỏ tình với cậu rồi hả?
Nó giật mình, tí nữa thì nhảy ra khỏi ghế, nhìn con bạn mắt tròn xoe không hiểu:
- Sao….sao cậu biết?
- Nhìn mặt cậu thế kia ai mà không biết chứ?
- Mặt nó làm sao chứ?- nó sờ tay lên má
- Bọn tớ đều biết Nhật Nam luôn nhìn cậu với ánh mắt khác từ lâu rồi… Nếu cậu thực sự thích Nhật Nam thì hãy nói cho cậu ấy biết….
Nó chăm chú nhìn Hoa không nói.
- Cảm xúc được nhìn thấy người mình thích… khi người đó nói thích mình… và nụ cười của người đó khi mình nói thích người ta… tất cả những điều đó cậu đừng nên đánh mất chỉ vì cảm thấy xấu hổ.- nhỏ Hoa mỉm cười- ai cũng có những cảm xúc bối rối.. nhưng có những thứ nếu mất đi sẽ không lấy lại được đâu.. Hãy nói cho cậu ấy biết thực sự cậu đang nghĩ gì…
Thanh Linh nghe như nuốt từng lời nhỏ Hoa nói, những câu đó làm cho nó bình tâm lại rất nhiều. Đúng! Nó cần một chút quyết tâm và nó cũng sẽ nói với Nhật Nam là nó thích cậu ta! Nghĩ đến lúc đó, tim nó lại đập thình thịch thật mạnh.
Nhật Nam đang thay đồ, bộ đồ này quả thật rất nóng bức. Một cảm giác dâng lên trong lòng làm cậu bất giác nở một nụ cười. Vuốt nhẹ mái tóc, kéo nhẹ chiếc nơ trên cổ, cậu ngả người ra ghế, tự hỏi Thanh Linh sẽ nói gì với cậu…
Ring….ring… ring….
Tiếng chuông điện thoại.
Nhật Nam nhìn vào màn hình rồi khẽ nhắm mắt lại.
Cố gắng giữ gương mặt bình thản nhưng mặt cậu đã hơi biến sắc.
- Alô…
- Anh Nhật Nam…- một giọng nói rất dịu dàng- hôm nay anh giống như một chàng hoàng tử thực sự vậy…
- Em nói sao?- Nhật Nam nhận thấy một cái rùng mình rất nhẹ.
- Em đã không thể rời mắt khi anh diễn.
- Em đang ở đâu?
- Em đang ở cổng trường anh… đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau… ba anh cũng rất muốn gặp anh…
- Được rồi! Anh sẽ ra ngay!- Nhật Nam thở dài, cậu đã cố gắng trì hoãn giây phút này cũng như muốn nhanh chóng đến với Thanh Linh nhưng xem ra sự việc không còn đơn giản nữa rồi.
Nhật Nam nhanh chóng thay đồ, phi thẳng ra ngoài. Cậu đứng khựng lại khi nhìn thấy Thanh Linh. Nó cũng bối rối khi nhìn thấy Nhật Nam.
- Tôi….tôi mang nước đến cho cậu… Chắc hôm nay cậu cũng rất mệt!- Thanh Linh mỉm cười với cậu làm cảm giác không đành dâng lên trong lòng làm cậu nhoi nhói đau.
Tóm chặt lấy vai Thanh Linh, cậu nhìn vào mắt nó và nói một cách khẳng định:
- Thanh Linh… bây giờ tôi có việc phải đi! Dù có chuyện gì xảy ra cậu cũng phải tuyệt đối tin tưởng tôi! Cậu hiểu không? Hãy đợi tôi về… và tôi sẽ nghe câu trả lời của cậu!
Thanh Linh nhìn Nhật Nam ngơ ngác, nhìn thái độ và giọng nói của Nhật Nam làm nó có cảm giác như cậu sẽ đi xa nó lắm vậy! Có chuyện gì thế này? Nó mấp máy môi chưa kịp hỏi thì cậu đã đặt một nụ hôn lên môi nó làm đầu óc nó bỗng chốc trở nên trống rỗng:
- Hãy đợi tôi về… Nhất định cậu phải đợi tôi về!!
Trong khi Thanh Linh vẫn còn bàng hoàng vì nụ hôn bất ngờ của Nhật Nam thì cậu đã vụt qua nó, chạy đi thật nhanh.
Thanh Linh ngơ ngác, nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra! Ngay khi hoàn hồn nó cũng chạy vội theo cái bóng của Nhật Nam. Trong đầu nó ong ong hiện ra hàng ngàn câu hỏi mà nó biết chỉ có Nhật Nam mới giải đáp được .Không hiểu sao nó có cảm giác nếu để cậu đi bây giờ, có lẽ nó sẽ không có cơ hội gặp cậu nữa.
Chạy vội theo Nhật Nam…
Cổng trường….
Thanh Linh giật mình dừng lại….
Xa xa….
Một cô gái đang ôm chầm lấy Nhật Nam, khuôn mặt mừng rỡ. Cô bé ấy rất xinh, thân hình bé nhỏ, mái tóc đen xoăn xoăn từng búp đôi mắt to và cái miệng xinh không ngớt tiếng cười tiếng nói nhí nhảnh. Bên cạnh hai người là một người đàn ông mặc vest đen lịch sự. Khuôn mặt cô bé tươi rạng rỡ nói những câu không dứt, giọng nói trong veo.
Nhật Nam quay lưng lại với nó nên nó không biết khuôn mặt cậu đang biểu hiện gì nhưng chỉ cần như thế thôi nó cũng có cảm giác một cái gì đó đánh trúng vào tim nó, chân nó run run rồi khuỵu hẳn xuống.
Người đàn ông mở cửa chiếc xe đen bóng bên cạnh…
Hai người bước lên…
Tay khoác tay…
Chiếc xe vụt đi mất….
Một chiếc lá khẽ bay theo rồi rơi xuống đất…
Cảnh vật dường như đang nhòe đi trước mắt nó…
********************************************
1 ngày…
2 ngày…
3 ngày…
1 tuần….
2 tuần…
Thời gian chậm chạp trôi qua, nếu trước đây thời gian với nó là một cái gì đó vô cùng quý giá thì bây giờ nó lại cảm thấy ước gì thời gian trôi nhanh hơn nữa… Đã 2 tuần trôi qua từ ngày hôm đó nhưng Nhật Nam đã biến mất. Cậu không đến lớp, không có ở nhà và điện thoại thì không liên lạc được từ rất lâu.
Thanh Linh đi tuần như mọi ngày, nhưng hôm nay nó sợ cái yên ắng ở đây đến kì lạ, không ai làm ồn, không ai gây lỗi, mọi người đều nhìn nó và mỉm cười. Nó cũng cười chào họ nhưng nụ cười của nó dường như đã mất hồn.
Trong đầu nó những suy nghĩ nối tiếp những suy nghĩ, nó tự hỏi Nhật Nam đã đi đâu? Dễ dàng tan biến như bọt biển, chỉ nói là hãy đợi… đợi? Nó rất muốn đợi nhưng ít ra cậu cũng phải nói cậu đang ở đâu và nó sẽ đợi đến bao giờ chứ? Chỉ đơn giản là đợi… đợi một điều mông lung và không biết khi nào sẽ trở lại… Cái đợi đó làm tim nó đau lắm…
Những hình ảnh hôm đó hiện về trong trí nhớ rõ như chỉ mới hôm qua. Nó rất muốn biết cô bé đó là ai? Hai người có quan hệ gì? Nhìn gương mặt cô bé thì khẳng định cô bé đó thích Nhật Nam… Hai người bỏ đi như vậy và không nói với nó một câu nào.. Nó biết phải nghĩ thế nào đây?
Ngồi thụp xuống bàn, nó gục mặt vào lòng bàn tay, nó rất muốn khóc nhưng cố nén lại… Nhật Nam đã nói nó phải tin cậu dù chuyện gì xảy ra… nó sẽ tin.. tin đến khi nó biết nó đang tin vào điều gì…
Sự trống vắng trong lòng nó lúc này đang gào thét lên nó thích cậu bao nhiêu? Nó đã quá quen với sự hiện diện của cậu, những trò đùa, bộ mặt thản nhiên, đôi mắt như biết hát và nụ cười làm xung quanh cậu bừng sáng…
Bây giờ xung quanh nó chỉ còn nỗi cô đơn….
“ Tên ngốc! Cậu bắt tôi phải đợi đến bao giờ?”
Mấy đứa trong hội học sinh nhìn thấy khuôn mặt u ám đang mất dần sức sống của nó đều ngao ngán thở dài. Mọi người đều không biết chuyện gì đang diễn ra, chỉ biết rằng từ hôm diễn kịch Nhật Nam không đến lớp, hỏi Thanh Linh thì nó nói nhà cậu có việc riêng, khuôn mặt nó lúc nào cũng u ám nên không ai muốn hỏi nữa…
- Chị Linh….- nhỏ Lan gọi
Nó giật mình ngẩng mặt lên, cười:
- Sao thế em?
- Có chuyện gì xảy ra ạ? Nhìn chị buồn quá! Chẳng giống chị chút nào!
Nó ngơ ngác nhìn.
- Đúng đấy chị! Chắc anh Nhật Nam không đến lớp làm chị buồn đúng không? Dù em không biết có chuyện gì giữa hai người nhưng em tin anh ý sẽ xuất hiện thôi.
- Phải đó! Chị mất tinh thần như vậy thì anh ý biết sẽ buồn lắm!
- Chị phải vui vẻ lên!
Nó cười, may quá! Bên cạnh nó lúc nào cũng còn những người bạn tốt.
- Ừm! Chị hiểu rồi.
Nhìn mặt nó đã tươi tỉnh hơn, cả bọn đều thở phào nhẹ nhõm.
Đúng! Bây giờ nó chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì cần phải đợi, vui vẻ mà đợi… Nhất định Nhật Nam sẽ cho nó câu trả lời đúng nhất!
**********************************************
Biệt thự Wu
- Ba nói vậy là sao? Con phải trở về bây giờ ư ?
- Đúng vậy !- người đàn ông ngồi trên chiếc ghế bành quay lại, chống tay vào bàn làm việc, ông nhìn vào con trai mình không chớp mắt.
- Ba nói là sẽ để con học hết 3 năm mà !- Nhật Nam cố gắng bình thản nhìn vào mặt cha mình.
Đó là một người đàn ông đã ngoài 60 tuổi nhưng đôi mắt vẫn hiện lên tinh anh, vầng trán cao thông minh và dáng người thẳng, giọng nói trầm đầy quyền lực.
- Đúng là lúc đầu ba đã có ý định như vậy ! Nhưng bây giờ ba thấy không cần thiết nữa !- ông nói rất chậm-Con đã được học đủ về cuộc sống của những người bần hàn rồi, biết đủ về cuộc sống rồi… Ba muốn con sẽ sang Mỹ tiếp tục học với Bảo Ngọc. Hai con trước sau cũng sẽ kết hôn, nên học quen với cách sống ở bên nhau !
- Không được ! Con cảm thấy chưa đủ ! con muốn được tiếp tục học ở đó đến hết 3 năm sau đó con sẽ đi theo ý ba ! đó là điều mà ba đã hứa, ba đã nói sẽ không bao giờ nuốt lời. Việc con với Bảo Ngọc, trước sau con chỉ coi Ngọc như em gái, con sẽ không đặt hạnh phúc của mình vào lợi ích của ba !
- Con không thể nói như vậy ! Hai đứa đã đính ước từ nhỏ, bây giờ con nói không thể kết hôn với Ngọc, con bảo làm sao nó có thể đến với ai khác !
- Đó là lỗi của ba !- Nhật Nam cảm thấy cơn giận đang sôi lên trong lòng mình- Làm sao ba có thể lừa hai đứa trẻ mới chỉ 7 tuổi làm cái lễ đính hôn vớ vẩn đó được ! con bây giờ đã 17 tuổi biết suy nghĩ và không cần có trách nhiệm với hành động của một đứa nhóc chưa biết nghĩ ! Với Ngọc con chỉ coi nó là một cô em gái ốm yếu, cần chăm sóc ! con không bao giờ nghĩ gì thêm ! Ba đừng ép con, cả con và Ngọc sẽ rơi vào đau khổ mà thôi !
- Vì cô bé đó đúng không ? Nguyễn Thanh Linh…- ông khẽ trầm giọng xuống.
Nhật Nam cảm thấy có một luồng điện xẹt qua tim mình, ba cậu là người có thể làm mọi điều mà ông muốn và đủ khả năng làm mọi thứ chạy trong quỹ đạo của mình.
- Sao…sao ba biết cô ấy ?
- Con đừng tưởng ba để cho con đi thì ba sẽ để mặc con. Con làm gì hàng ngày ba đều biết…
- Ba theo dõi con?
- Ba chỉ muốn biết con trai của ba sẽ trưởng thành lên như thế nào? Con là người sống quen trong nhung lụa, ba muốn con về đó học chỉ là để con học thêm về cuộc sống này, hiểu những người không giống như con và hi vọng một ngày con đủ khả năng gánh vác lại sự nghiệp mà ba đã cố gắng xây dựng… Ba đã rất vui mừng khi con hòa nhập nhanh được vào cuộc sống đó, đi tìm hiểu và học hỏi rất nhiều, làm từ thiện và thân thiên với người già trẻ nhỏ… Không hổ danh con là con trai của ba…
Giọng ông đều đều…
- Cô bé Thanh Linh đó là một người phản chiếu lại cuộc sống của con, con mạnh mẽ và đầy quyền lực cô bé ấy yếu đuối và phải tự dựa vào sức mạnh của mình; con có tất cả còn cô bé đó phải đấu tranh cho sự sống của mình; con yên bình thản nhiên, cô bé đó đầy nhiệt huyết và sức sống…. Ba rất mừng khi con có người bạn như vậy, sẽ chỉ cho con biết muốn tồn tại sẽ phải vươn lên như thế nào! Một con người thuần khiết…
Nhật Nam nghe ba mình khen Thanh Linh mà mắt to ngạc nhiên.
- Nhưng tình cảm giữa hai đứa thì…. Không thể được!- ông ngước lên nhìn Nhật Nam bằng đôi mắt mệnh lệnh- Người mà con chọn chỉ có thể là Bảo Ngọc!
- Con chỉ có thể coi cô ấy là em gái!
- Chúng ta nợ gia đình Bảo Ngọc! Bản thân con nợ họ! Ba mẹ Bảo Ngọc đã hi sinh mạng sống để cứu con, món nợ đó con không thể không trả.
- Con biết điều đó! Nhưng như vậy không có nghĩa là con phải cưới Bảo Ngọc! Con có thể coi Ngọc là em gái và chăm sóc cho Ngọc suốt đời, giúp Ngọc tìm được hạnh phúc nhưng con không thể yêu cô ấy!!!- mặt Nhật Nam đã đỏ bừng vì tức giận.
- Nhưng Ngọc nó yêu con, con cũng biết nó bị bệnh tim… Con đừng làm nó phải sốc!
- Đó chính là do ba!- Nhật Nam hét lên- Chính ba đã luôn nhồi nhét vào đầu Ngọc rằng con sẽ là người cưới
cô ấy và luôn ở bên cô ấy! Chính ba gây ra cảnh tréo ngoe này! Không phải là con!
- Dù là ai thì sự việc cũng đã đến nước này rồi- ông vẫn bình tĩnh, đôi mắt ông buồn rầu nhìn những biểu hiện đau khổ trên mặt Nhật Nam- Chẳng lẽ con lại muốn nhìn thấy Bảo Ngọc phải đau đớn hay đột quỵ vì chính con?
Câu nói này đã rút hết mọi phản kháng trong Nhật Nam. Cậu run run bám chặt vào thành ghế cho khỏi ngã. Cậu nợ Bảo Ngọc món nợ ân tình với ba mẹ cô ấy- người đã hi sinh mạng mình để cứu cậu, làm sao cậu có thể hại con của họ. Cậu đồng ý đến sống ở một nơi khác cũng chính vì cậu muốn Ngọc xa cậu, tìm được tình yêu của mình. Cậu không yêu Ngọc, làm sao có thể là người mang đến hạnh phúc cho cô ấy!
Còn Thanh Linh, một tình yêu còn chưa kịp bắt đầu….
Trái tim cậu đau thắt như có ai đang xẻ nó làm đôi…
Người đàn ông ngồi im lặng lẽ nhìn con trai mình. Ông thương cho nó với mối tình mới chớm nở nhưng nó sẽ phải học cách trở thành một người đàn ông và có trách nhiệm với tất cả mọi người xung quanh mình, nhất là Bảo Ngọc, con bé từ khi ba mẹ nó mất nó đã luôn coi Nhật Nam là chỗ dựa duy nhất của mình.
Ông vẫy tay gọi người quản gia:
- Ông mau đưa Nhật Nam về phòng, nhớ canh giữ cẩn thận! Tôi không muốn nó bỏ trốn!
Còn lại một mình, ông Trung nhìn ra bên ngoài, trời đang tối dần. Ông nghĩ đến người vợ đã khuất của mình “ Nếu bà còn sống có lẽ bà sẽ biết nên làm gì?”. Ông nghĩ đến hai người bạn thân thiết của mình, hai người đã hi sinh mạng mình để cứu đứa con trai bé bỏng mới chỉ 6 tuổi của ông trong một tai nạn trên núi, sau đó họ còn để lại toàn bộ tài sản sát nhập với công ty của ông. Nhờ có họ, ông mới có thể gây dựng tập đoàn Lotus lớn mạnh như bây giờ. Ông đã luôn tự hứa với lòng sẽ chăm lo cho đứa con gái bé bỏng của họ.
Nhớ lại ngày đầu tiên khi hai đứa nhỏ gặp nhau, Nhật Nam đã tỏ ra rất trưởng thành và trở thành chỗ dựa cho nỗi đau mất mát của nó. Con bé luôn bám lấy Nhật Nam và quen với sự hiện diện của thằng bé trong cuộc sống của nó… đến mức bây giờ ông sợ nó sẽ đột quỵ nếu Nhật Nam rời xa nó…
Ông Trung thở dài, chưa bao giờ ông thấy làm cha khó như bây giờ! Dù bây giờ Nhật Nam cảm thấy hận ông, nhưng có lẽ cậu cũng hiểu điều ông làm là đúng đắn và cậu sẽ phải học cách chấp nhận nó.
Bảo Ngọc đứng ngoài cửa, nó đã nghe hết toàn bộ câu chuyện… Giống như những câu chuyện hai người đã nói suốt những ngày qua, nó buồn vì Nhật Nam vẫn không thay đổi ý định…
Sau khi Nhật Nam đi khỏi, dựa lưng vào tường nhìn cái bóng cậu đã đi khuất, nó gõ cửa và bước vào trong.
- Con chào bác! – Ngọc mỉm cười.
- Con ngồi xuống đây! – Ông Trung hiền từ.
Nhìn thấy những nét buồn trên gương mặt nhăn nheo của ông Trung, nó cảm thấy chạnh lòng. Nó mất ba mẹ từ rất sớm, từ cái tuổi mà mà nó cảm tưởng như nó sẽ chết nếu phải xa ba mẹ. Nhưng cuối cùng thì nó cũng đã vượt qua nhờ có ông và nhờ Nhật Nam. Ngọc đã sớm coi ông Trung là người cha của mình. Ông cũng luôn chăm sóc và bảo bọc cho nó như một đứa con bảo bối của mình đúng như cái tên của nó- một viên ngọc quý!
Nếu tình cảm gia đình đến với nó dễ dàng bao nhiêu thì tình yêu đối với Nhật Nam cũng dễ dàng như vậy. Từ khi ba mẹ nó mất, Nhật Nam là người duy nhất nó muốn ở bên cạnh. Nó nhớ như in tất cả những kỉ niệm hai đứa đã có với nhau, những lần chạy nhảy rong chơi, những quyển sách mà Nhật Nam dạy nó học, những câu chuyện Nhật Nam kể với nó, những lần Nhật Nam lo lắng chăm sóc khi nó trở bệnh…
Tất cả… tất cả làm nên một tình yêu mà nó biết cả đời nó cũng không muốn thay đổi.
Ngọc cũng biết ngay khi nhận ra tình cảm khác lạ mà nó dành cho Nhật Nam, cậu đã chọn cách sống xa nó…
Đã hơn một năm trôi qua, nó cũng đã mong cho cậu được hạnh phúc và cũng cầu chúc cho mình như vậy.
Nhưng nó vẫn hi vọng Nhật Nam sẽ cảm nhận được cậu yêu nó nếu rời xa nó…
Và bây giờ sự thật thì đã ngược lại, nó vẫn mãi chỉ là một cô em gái. Nếu nó không để Nhật Nam đi, cậu không gặp được cô gái đó thì có lẽ nó sẽ là người được ở bên cậu. Nhưng bây giờ thì cậu đã gặp được Thanh Linh…
Không có Nhật Nam, nó thật sự sợ nó sẽ không sống nổi…
Nước mắt nó chợt rơi….
Ông Trung thở dài, ông cầm lấy bàn tay nó. Ngọc là một cô gái tốt và yếu đuối, mỏng manh như ngọn cỏ, ông thực sự mong Nhật Nam có thể hiểu và chọn Ngọc.
- Con đừng khóc! Bác đã nhốt Nhật Nam lại rồi… Sớm muộn gì nó cũng sẽ nghĩ thông!
Ngọc khẽ lắc đầu.
- Con nghĩ cứ tiếp tục như vậy thì anh ấy sẽ chẳng bao giờ đồng ý đâu bác ạ… Anh ấy sẽ phản đối đến cùng….
Ông Trung thở dài.
- Bác… không biết nói gì để xin lỗi con…
- Bác hãy để cho anh ấy quay về đó đi…
- Sao?- ông Trung ngạc nhiên- Con muốn bác cho nó quay lại đó?
- Vâng…- Ngọc khẽ đáp- Cứ như thế này sớm hay muộn anh ấy cũng sẽ tìm cách phản đối… Bác hãy để anh ấy về đó đi! Hãy để anh ấy ra đi một cách tự nguyện. Con cũng sẽ chuyển về đó.. Con sẽ giành lấy anh ấy bằng mọi giá!
Ngọc cắn chặt môi.
Ông Trung thở dài:
- Con phải cẩn thận. Bác sẽ cho người trông nom hai đứa.
- Vâng….
****************************************
Thanh Linh gục mặt xuống bàn, mắt lim dim. Mấy hôm nay nó cảm thấy bất kì lúc nào rảnh là nó có thể ngủ ngay được. Nó đã đi tìm một công việc mới trong một cửa hàng sách, không đông khách lắm nhưng riêng việc bê những chồng sách nặng trịch rồi sắp xếp lên giá cũng đủ quay nó mệt dừ người rồi. Ít nhất lương ở đó cũng khá…
Nhật Nam vẫn chưa quay về dù đã 3 tuần lễ trôi qua! Nó luôn tự hỏi là cậu đã đi đâu? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Nhưng nó chẳng biết gì về cậu cả nên dù có muốn, nơi duy nhất nó có thể đến là căn nhà lúc nào cũng không có người mở cửa.
Nó vẫn chờ vì nó tin những gì Nhật Nam đã nói với nó trước khi đi, nhưng nếu lâu quá nó sợ nó sẽ quên giọng nói của cậu mất…
Thanh Linh thở dài….
Đôi mắt nó mơ màng…
Nó ngủ rất ngon…
Có tiềng ồn ào bên ngoài nhưng nó không nghe thấy gì cả !
Cạch !
Rầm rầm rầm !!!!!!!
Những tiếng bước chân đi như nện xuống sàn làm nó nheo mắt, đầu nó đau nhức vẫn muốn tiếp tục ngủ.
- Chị Linh !!! Dậy…dậy mau !!!!!
Linh bị nhỏ Lan kéo dậy khỏi bàn một cách bạo lực, nó nheo mắt, nhay nhay trán hỏi lơ đãng :
- Sao thế ? Chị đang ngủ ngon mà…
- Chị ơi !!! Anh Nhật Nam đến lớp rồi !!
Hả ? Giống như nó vừa nghe thấy một tiếng sét rất lớn vậy, mắt nó mở to tỉnh cả ngủ, tim nó chợt ngừng đập vài s khi nghe đến cái tên đó. Nó nhìn nhỏ Lan đang phấn khởi nhìn nó :
- Nhật Nam…đến lớp rồi à ? Có thật không ?- Linh bật dậy khỏi ghế !
- Thật đấy ! Chị đến lớp 11b mà xem ! Em vừa nhìn thấy anh ấy còn vẫy tay chào em mà !
Thanh Linh chạy vụt ra cửa lớp, vừa ngoặt ra cửa nó đã đâm sầm vào một người , mũi nó đập vào ngực
người đó đau điếng.
- Ui da…. !- nó kêu lên.
Linh sây sẩm mặt mũi, nó phải chống hai tay vào ngực người đó cho khỏi ngã, một đôi tay nắm chặt lấy hai
bả vai nó.
- Cậu đi đâu mà vội thế ?
Giọng nói quen thuộc cất lên làm Thanh Linh khẽ thót một cái trong tim. Nó quên luôn cả cái đau dần dần ở mũi, mắt nó mở to hết cơ, nó thấy mình đang run run, nó ngước mắt lên nhìn.
Nhật Nam đang ở trước mắt nó….
Đúng là cậu ấy… !
Cậu ấy đang cười…
- Cậu không sao chứ ?- Nhật Nam mỉm cười.
- Tôi….tôi…
Không thể tin được là Nhật Nam đang thực sự ở trước mặt nó, nước mắt nó đang chuẩn bị trào ra….
Bỗng Nhật Nam kéo nó thật mạnh ! Tay cậu ôm thật chặt đầu nó vào ngực mình, cậu nói thật khẽ :
- Bình tĩnh, Thanh Linh….không được khóc !
Cúi mặt xuống tai nó, cậu nói thật nhỏ chỉ mình nó nghe thấy :
- Tôi đang bị theo dõi… cả cậu cũng vậy…
Thanh Linh khẽ giật mình, nó cố nín không khóc. Giọng Nhật Nam vẫn nói đều đều :
- Tôi sẽ tìm cơ hội nói chuyện với cậu… Cậu phải chờ tôi… Tôi sẽ giải thích mọi chuyện… Bây giờ cậu phải tin tôi...
Linh khẽ gật đầu.
Nhật Nam khẽ đẩy nó ra :
- Lần sau cậu đi phải cẩn thận ! Không có tôi cậu đã ngã mất rồi đấy !
Vỗ nhẹ lên vai nó, cậu bước đi….
Thanh Linh nhìn theo, một người đàn ông to lớn trong bộ vest màu xám đi theo cậu. Đi qua Thanh Linh, ông ta nhìn nó rồi cũng mỉm cười bước đi.
Chuyện gì đã xảy ra với cậu thế ?
Đột nhiên nó thấy cậu có vẻ gầy đi nhiều, đôi mắt buồn và nụ cười kém tươi.
Thanh Linh nhìn theo Nhật Nam mà thấy ngỡ ngàng không hiểu. Nhưng chỉ cần nhìn thấy cậu là được, nó khẽ mỉm cười, chỉ cần nhìn thấy cậu thôi !
Nước mắt khẽ rơi xuống mằn mặt trên môi, nó cũng không hiểu sao lại khóc, chắc là nó đang vui quá đó mà!
3 ngảy trôi qua…
Nó không có cơ hội nào nói chuyện với Nhật Nam…
Ngày nào cậu cũng đến lớp và ngồi im đó…
Người đàn ông không lúc nào cách cậu quá 3 bước.
Mỗi giờ ra chơi Thanh Linh đều đi tuần qua để nhìn Nhật Nam, khuôn mặt cậu thản nhiên như suy nghĩ đến điều gì đó xa lắm. Nó khẽ thở dài, cậu đã bảo nó đợi thì nó nên đợi vậy… Nhưng thật sự trong lòng nó có quá nhiều câu hỏi, nó rất muốn hỏi và rất muốn biết, rất muốn được giúp đỡ cậu…
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Teen
- Cậu Là Ai?
- Chương 6