Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cậu Là Ai?

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sân thượng.

- Sao cậu không phản đối ?- nó cau có, mặt nó đỏ phừng

Nhật Nam thong thả dựa lưng vào thành lan can, cơn gió thổi bay những sợi tóc..

- Có sao đâu ? Tôi thấy đó là một hoạt động rất ý nghĩa mà… Một kỉ niệm đẹp với Thanh Linh

Cậu nhìn nó, nở một nụ cười, đôi mắt long lanh nhìn nó như đầy tình cảm. Thanh Linh giật mình, nó bất giác lùi lại mấy bước, tim nó đập thật mạnh khi nhìn vào đôi mắt đó. Mặt nó đỏ bừng nhưng không phải vì giận mà vì ngượng.

- Nhưng…nhưng…tôi không biết diễn…- cuối cùng nó cũng phải chịu thua trước ánh mắt ấy, nó cúi gằm mặt xuống.

- Không sao đâu….- Nhật Nam đã bước đến bên cạnh nó từ bao giờ, cậu vuốt lên tóc nó làm nó tròn mắt nhìn lên.

- Tôi sẽ luôn ở bên cậu mà…- Nhật Nam mỉm cười

Đầu nó muốn phụt khói !

********************************

Sau giờ học, nó và Nhật Nam bị ép giữ lại tập kịch.

Nó nhìn Nhật Nam rồi nhìn tập kịch bản trong tay, mặt nó nóng bừng, chân tay run rẩy. Nếu nói ra những lời này nó sẽ xấu hổ chết mất…..

- Ôi ! Nàng đó ư Juliet ???

Thanh linh đứng chết trân một chỗ, ngơ ngác ! Sao cái tên này có thể diễn hồn nhiên thế nhỉ.

Nhật Nam thấy vẻ mặt của nó thì khựng ngay lại, cậu lại thản nhiên mυ"ŧ kẹo.

- Sao mặt cậu ngẩn ra thế ???

- Chị Thanh Linh sao thế?- Mấy đứa hào hứng ở lại xem lao nhao lên hỏi.

- Tôi…. Tôi làm sao mà đọc được những lời này chứ! Mà họ cứ nhìn tôi thế kia…- nó hoang mang nhìn xung

quanh đông đảo hàng trăm con mắt nhòm về mình. Dù phải phát biểu hàng tuần trước toàn trường cũng

không làm nó đông cứng như thế này.

- Cố lên Thanh Linh!

- Hãy cho tớ thấy vẻ mặt đáng yêu của cậu!

Thanh Linh như hóa đá! Nó sẽ xấu hổ mà chết mất!

- Không sao đâu!- Nhật Nam nắm lấy tay nó, hôn lên mu bàn tay, cậu mỉm cười- Hãy tưởng tượng cậu chính

là nàng Juliet đang yêu đi….

Nó nhảy dựng lên trước hành động của Nhật Nam, mặt mũi nó đỏ bừng như gấc chín:

- Cái… cái gì????- nó hét toáng lên!

Nhìn hàng trăm con mắt háo hức mong chờ xung quanh, nó run rẩy.

- Cậu luôn là một người mạnh mẽ mà….- Nhật Nam nhìn nó khích lệ.

Nó thở phù, nhìn vào tập kịch bản, nó run run, mặt nó biến sắc:

- Romeo…chàng…ơi…ta…ta…- giọng nó không phát ra được nữa, mặt nó u ám !

Rầm!!!!!

Nó muốn ngất xỉu!!!!!!

Nó làm sao mà hiểu được cô Juliet khó hiểu đó chứ!!!!

Cứ như thế! Buổi tập đó và mấy buổi tập sau đó nó không khá lên được.

****************************************

Cầm tập kịch bản trong tay, Thanh Linh đọc đi đọc lại vẫn không thấy nhớ gì hết ! Nó học Toán, học Văn còn dễ chứ học mấy cái ngôn từ này rồi diễn cho nó giống như người đang yêu nhau thì nó làm không nổi.

Nhật Nam đang ăn cơm, nhìn nó chọc chọc vào bát cơm, mắt không ngừng nhìn vào tập kịch bản trong tay,

cậu phì cười.

- Này….- Nhật Nam gọi.

- Hả ?- nó giật mình

- Cậu không ăn uống gì sao?

- Tôi….ừm… tôi ăn đây…- nó lúng túng.

Nhật Nam nhìn nó đang đau khổ vì không biết làm thế nào, trong đầu cậu nảy ra những ý tưởng, cậu cười ngây ngô nhìn nó. Đúng là một cô gái thú vị!

- Tôi muốn ăn bánh kem….- Nhật Nam ra lệnh khi nó đã rửa bát xong.

Nó thở dài, nó đang định sẽ đi về nhà ngay để cố học cho được đống lời thoại rắc rối này. Nhưng nghe Nhật Nam nói thế nó cũng lục đυ.c đi vào tủ lạnh, hôm nay nó đã làm món bánh táo rất ngon.

- Đây… của cậu đây!- nó quay ra.

Thanh Linh giật mình nhìn thấy Nhật Nam đứng sát vào mặt mình, cậu nhìn nó bằng ánh mắt chứa chan tình cảm, cầm lấy tay nó, giọng của cậu ngân nga như tiếng đàn vilon tuyệt diệu:

- Juliet nàng ơi… khi gặp nàng ta mới biết nàng tiên và nàng thơ trên đời này là có thật… Ánh mắt nàng, làn da nàng, đôi môi nàng làm cho ta xao xuyến…Trái tim ta như có ai đó đã đánh cắp đi rồi…

Thanh Linh ngẩn người trước câu nói của Nhật Nam, nó biết đó là những lời thoại nó vừa đọc nhưng sao giọng của Nhật Nam lại thiết tha như vậy, giống như những lời đó chính là dành cho nó. Tim nó đập thật mạnh, đôi mắt nó ngỡ ngàng và hai má đỏ bừng.

- Juliet…xin nàng đừng kinh ngạc! Xin nàng đừng nghi ngờ tình cảm của kẻ hèn mọn này… Tình yêu của ta chính là đại dương muốn bao dung tất cả… Dù chỉ mới nhìn thấy nàng một lần, trái tim ta đã hoàn toàn thuộc về nàng…

Tim nó đập rộn ràng, nó nhìn Nhật Nam, đôi mắt nó dưng dưng xúc động. Phải chăng thực sự nàng Juliet cũng sẽ cảm thấy nó như vậy khi đứng trước Romeo của nàng…

Đột nhiên nó bật khóc, những lời nói thoát ra từ miệng nó như có ai đó thôi thúc, như có ai đó đang nói hộ nó:

- Romeo chàng ơi… Chàng hiệp sĩ của lòng em! Trái tim em cũng đã thuộc về chàng kể từ lúc nhìn thấy chàng! Chàng giống như vầng ánh dương chiếu sáng trái tim em… Nhưng hai gia đình chúng ta là hai dòng họ đối đầu muôn kiếp! Có con đường nào cho con cá và con chim được yêu nhau! Em phải đi thôi… trước khi con tim đôi ta phải chịu khổ sở nhiều hơn nữa….

Nó nói và ngay lập tức nó cũng bật dậy, tóm lấy túi xách và phi thẳng ra ngoài. Đóng sập cửa sau lưng, nó thở dốc, trái tim nó đang làm việc quá sức, mặt nó nóng bừng, đầu óc nó quay cuồng… Những cảm xúc dâng lên trong lòng nó khi nó nhìn vào ánh mắt của Nhật Nam làm nó cảm thấy khó thở…

Điều gì đang xảy ra với nó thế này?

Hình như trái tim nó đang hướng về Nhật Nam…

Nhật Nam vẫn đứng im như thế, một cảm giác ngọt ngào dâng lên trong lòng cậu…Cậu mỉm cười:

- Nàng Juliet của anh… em đã hiểu ra được điều gì chưa?

******************************************

Thanh Linh nhìn vào đồng hồ, đã gần 12h đêm rồi nhưng nó vẫn chưa thấy buồn ngủ. Đống bài tập chất trước mặt nó đã được làm xong xuôi. Nó cầm tập kịch bản lên, nó khẽ run. Cái cảm xúc mà Nhật Nam mang lại cho nó làm nó thấy bối rồi, nó thấy nhớ cậu ta, nhớ ánh mắt cậu ta nhìn nó khi đó…

So here we stand

In our secret place

With a sound of the crowd

So far away…

Anh you take my hand…

Anh it feels like home

We both understand

Its where we belong…


Một tiếng hát nhè nhẹ vang lên làm nó giật mình, hướng mắt ra ban công, một bóng người đang ngồi trên thân cây sấu nhìn thẳng vào nó.

Thanh Linh sửng sốt, đôi mắt nó mở to vì ngạc nhiên, tim nó đập nhanh rộn ràng khi nó nhận ra đó là ai.

Tiếng hát đó rất nhẹ, nhẹ như làn gió đêm, chỉ đủ để nó nghe rõ nhưng lại làm trái tim nó xao xuyến….

Nó bước đi thật chậm…

Tiến về ban công…

Đối diện với người trước mặt…

Một bông hồng đỏ rực trong đêm…

Tiếng hát ngân nga…

…………..

When I’ve found my way

Back to your arms again

But until that day

You know you are

The queen of my heart….


Một bàn tay khẽ vuốt nhẹ lên má nó

- Juliet nàng ơi… Nàng đã hạ gục ta bằng ánh mắt, nụ cười. Ta đã ném con súc sắc tình yêu ra rồi và anh đã đánh cược khi nào em làm nổ tung trái tim anh vì nhớ thương… Cánh hoa này phải e thẹn khi ở cạnh em, những vì sao kia ngại ngùng trước đôi mắt em… Đừng chạy trốn ta nàng hỡi! Chỉ khi nào những vì sao trên trời khi vụt tắt, ta ngừng thở, ta mới hết yêu em….

Những lời nói đập vào trái tim nó một cách mãnh liệt. Nhưng tại sao Nhật Nam lại đến đây, trèo lên cây vào giờ này để nói cho nó những lời có cánh như vậy..

- Juliet xinh đẹp, nàng không có lời vàng ngọc nào để nói với ta sao?- Nhật Nam nhìn nó không dứt, đôi mắt đẹp rạng ngời dưới bầu trời đêm làm nó như muốn ngừng thở.

- Chàng ơi… Tình yêu giữa chúng ta là không thể! Chàng hãy đi đi và tìm kiếm người con gái của đời chàng! Nếu tiếp tục giữa chúng ta chỉ có sự đau đớn! Hãy đi đi! Chàng hiệp sĩ của em! Hãy đi và hãy quên em…

Có tiếng mẹ nó đang lục đυ.c dưới nhà, hình như mẹ nó nghe thấy gì đó!

Thanh Linh giật thót, nó đẩy Nhật Nam, mặt lo lắng:

- Cậu đi đi! Hình như mẹ tôi đang lên! Kịch mình tập lúc nào cũng được mà!

Nhật Nam mỉm cười, cậu hôn nhẹ lên má nó:

- Juliet của ta! Bây giờ ta sẽ đi nhưng trái tim ta sẽ luôn ở bên nàng! Hãy ngủ ngon thiên thần của ta!

Ngây lập tức, Nhật Nam nhảy phắt xuống đường một cách nhẹ nhàng, quay lại nhìn nó mỉm cười, cậu chạy thật nhanh vào bóng tối.

Còn lại một mình, Thanh Linh ngẩn ngơ nhìn theo cái dáng Nhật Nam đang đi khỏi. Điều gì đó đang diễn ra trong trái tim nó rất khác lạ, nó xao xuyến và bồi hồi…

Cảm giác của một người đang yêu…

Cảm giác của một người đau khổ vì sợ tình yêu trắc trở

Cảm giác của Juliet…

Cảm giác của nó…

Nó đã thích Nhật Nam mất rồi!
« Chương TrướcChương Tiếp »