Chỉ sau tuần đầu tiên Sao Mai đã thích nghi được với cách sống, cách xưng hô và biết hết tất cả những đồ vật xung quanh của con người.
Hôm nay là ngày đầu tuần.
“Mày ơi hôm qua tv có King Star đấy nhưng mà tao chẳng xem được.” Đó là tiếng của Diệp Anh.
“Sao?. Có á?” Sao Mai hét toáng lên.
Diệp Anh giật bắn cả người.
“Mày định gϊếŧ người bằng tiếng hét của mày đấy à?”
Sao Mai bắt đầu than thở: “Đất ơi, hic…hic…cứu con. Tại sao lại đối xử bất công với người hiền lành như con như thế chứ?”
Diệp Anh nghe vậy thì bắt đầu cảm thấy nổi da gà.
“Sao không nói trời ơi? Ông trời mới là kẻ chủ mưu”
Sao Mai nhìn Diệp Anh bằng ánh mắt hình viên đạn và nói: “Trời thì làm gì có tội,…tao cấm nói xấu ông trời trước mặt tao”.
Diệp Anh biết nếu không đầu hàng thì sẽ có một hiểm hoạ khó lường xảy ra.
“Yes”
Sao Mai gật đầu.
“Tùng…tùng…tùng” Tiếng trống vào lớp vang lên.
Sao Mai thở dài: “Giờ tra tấn đã đến, chúc mày sống sót”.
Diệp Anh cười sau đó nói: “Nếu mày sống được trăm năm thì tao sẽ bất tử. Ha…ha…ha”.
Sao Mai ném vào Diệp Anh chữ “HỨ” to đùng.
Cô giáo đã bước vào lớp. Theo sau là Hương Ly.
Cả lớp – không trừ ai, đều tròn mắt nhìn.
“Kể từ hôm nay Hương Ly sẽ học ở lớp ta nhé!”
Sau đó không để ai nhắc nhở, Hương Ly tươi cười nói: “Mong các bạn giúp đỡ nhiều”
Sao Mai nhớ lại lần trước.
Lần đầu tiên gặp Hương Ly, cô đã cảm thấy nội phủ tê cứng. Nếu học chung với cô ấy thì không khéo ngày nào với Sao Mai cũng là mùa đông mất.
Cái ánh mắt sắc lạnh của Hương Ly lại nhìn về phía cô.
Cô rùng mình.
Tại sao cô lại sợ một con người nhỉ?. Cô cố suy nghĩ nhưng không có một chút manh mối nào.
“Em thưa cô em đến muộn” Có tiếng ai đó ở ngoài.
Mà cũng lạ thật, hôm nay là lần đầu tiên Sao Mai thấy Hoàng Anh không ngủ gật, khuôn mặt rất tỉnh táo và luôn tươi cười.
Đúng là đồ hai mặt.
Sao Mai chưa bao giờ nói chuyện một cách đàng hoàng với anh ta. Tất cả học sinh trong lớp đều yêu quý và giúp đỡ cô. Trừ Hoàng Anh.
Cô giáo nhìn ra ngoài, gật đầu và không nhắc nhở gì thêm.
Lần đầu Sao Mai đến trường cô cũng hiền hậu như vậy nhưng chỉ trong một tuần trải nghiệm Sao Mai mới biết thế nào là “gừng càng già càng cay”. Cô chỉ biết thở dài.
Bình An lủi thủi ôm cặp đi vào.
Sao mà mắt nó thâm thâm thế nhỉ?. Mà dạo này cũng rất hay đi chậm.
Sao Mai với tay lên trên, kéo kéo áo của Diệp Anh: “Sao mấy hôm nay nó đi chậm nhiều thế?”
Diệp Anh nhún vai, lắc đầu chán nản.
Giờ ra chơi, Sao Mai và Diệp Anh lôi Bình An ra chỗ kín người và tra khảo.
“Bạn bè tốt thì cái gì cũng phải chia sẻ cho nhau, hiểu chưa?” Không cần nói cũng biết đó là Sao Mai.
“Vào chủ đề chính. Sao mấy hôm nay mày đi học trễ thế?” Diệp Anh không thích văn vẻ như Sao Mai nên sốt ruột hỏi.
Bình An cười hì rồi nói: “Tao ngủ dậy muộn ý mà”.
Sao Mai nhíu mày: “Vì sao lại ngủ dậy muộn? Mày không phải một đứa chăm học”.
Ánh mắt Bình An lảng tránh ánh mắt dò xét của Sao Mai.
“Tao…tao…”
“Có gì thì nói ra cho bọn tao biết. Bạn bè cả.” Diệp Anh lên giọng người lớn.
Sao Mai gật đầu.
Bình An cúi đầu xuống bắt đầu kể. Chuyện rất dài.
“Cái gì?” Diệp Anh và Sao Mai đồng thanh hét lên.
May đây là chỗ vắng người chứ không thì…
Hai đứa nhìn nhau rồi lại nhìn Bình An.
Bình An là một cô gái nhỏ nhắn, không sôi động như Diệp Anh và Sao Mai. Cô ấy có phần hơi rụt rè. Nếu không tiếp xúc nhiều với cô ấy chắc Sao Mai cũng chẳng biết có sự tồn tại của Bình An trong lớp nữa ấy chứ.
Thật không ngờ.
Cậu trả lời của Bình An khiến Diệp Anh và Sao Mai chết lặng trong giây lát.