Sao Mai vừa mới ngủ dậy. Mắt cô đỏ hoe. Lần đầu tiên trong đời cô biết được “ngủ” là như thế nào?.
Ở Trái Đất cô không được quyền sử dụng phép thuật vì cô đang trong thời gian sát hạch nên cô cảm thấy hơi phiền phức. Tất cả mọi việc đều phải làm bằng tay. Nói chung là rắc rối.
“Sao Mai ơi, thay đồ nhanh lên con” . Mẹ cô gọi với lên.
Sao Mai vẫn đang còn buồn ngủ. Cảm giác ngủ dậy không hề thoải mái một chút nào.
Cô chậm chạp khuy từng chiếc cúc áo sơ mi. Phải gọi là rất chậm. Cô cố đun nó vào thì lại bị tụt ra. Sao Mai tức muốn khóc đi được.
Cuối cùng thì cô cũng vật lộn xong với việc mặc quần áo.
“Lại ăn sáng rồi chúng ta đi nhé!” Mẹ nhìn cô và tươi cười.
Cô uể oải ngồi xuống ghế.
Bố thấy cô có vẻ mệt mỏi nên véo vào má cô khiến cô “Á” lên một tiếng rất to và nói: “Con gái của bố không thích làm người nữa hả?”
Sao Mai xịu mặt xuống, liếc bố một cái rất sắc và buồn rầu đáp: “Con người thật phiền phức”
Bố cô nhìn con gái cưng rồi lắc đầu.
Ăn xong, cô cùng mẹ đi bộ đến trường.
Mới đi một đoạn mà Sao Mai đã thấy chân như muốn gãy ra rồi, đi nữa chắc cô chết mất. Từ nhỏ tới lớn đã bao giờ cô phải chạm chân xuống dười đất đâu. Vi vu, vi vu bay lượn sướиɠ hơn nhiều.
“Mẹ ơi, chân con mỏi lắm”. Cô phụng phịu.
Mẹ cười và nói: “Đi cho quen đi con ạ”.
Không ngờ mẹ lại nhẫn tâm như vậy.
“Xoẹt”
Sao Mai la lên: “Á”
Một chiếc xe đạp lao nhanh trên đường khẽ chạm vào chiếc váy xinh xắn của cô.
“Sao vậy con?” Mẹ quay lại lo lắng hỏi.
Mặt cô xanh hẳn đi: “Mẹ ơi cái gì thế ạ?” Cô chỉ tay về phía chiếc xe đang vun vυ"t đi như bay trên đường.
Mẹ “À” một tiếng sau đó cầm tay Sao Mai dắt đi và giải thích: “Xe đạp đó con. Cái đó người ta dùng chân để khiến nó chạy”
Sao Mai gật đầu ra vẻ đã hiểu.
Đến trường rồi.
Cái trường đó không to bằng trường phép thuật của cô nhưng lại rất nhiều bạn.
Sao Mai hơi sợ nhưng bàn tay mẹ đã tiếp cho cô thêm sức mạnh và cô không khép nép sau lưng mẹ nữa mà bước đi một cách đàng hoàng.
Rất nhiều ánh mắt đang nhìn cô, có vài tiếng xì xào.
“Con bé ấy xinh chưa kìa”
“Hình như học sinh mới”
“Nhìn cũng ngon lành phết”
…..vv và vv…
Sao Mai cảm thấy rất vui khi được khen như thế. Cô cười mãn nguyện.
Sau khi mẹ nói chuyện với cô giáo, Sao Mai được cô đưa tới lớp học.
Cô bước vào lớp. Sao Mai đi theo sau.
Ồ!
Sao Mai vừa bước vào đã nghe âm thanh ấy dội vào người.
“Các em trật tự… Đây là học sinh mới, bạn ấy ở bên Mỹ chuyển về nên các em không được bắt nạt bạn đâu nhá”. Cô quay sang Sao Mai: “Em giới thiệu về mình cho các bạn biết nhé”
Sao Mai hơi căng thẳng nhưng nhìn thấy ánh mắt hiền hậu của cô thì cũng tự tin hơn.
“Mình tên là Sao Mai, mong các bạn giúp đỡ”
Có một bạn đứng dậy cười với Sao Mai và nói: “ Tớ là lớp trưởng, tên Tùng.Bạn có thể ngồi kia”
Cậu ta chỉ tay về phía một thằng con trai đang ngủ gật.
“HOÀNG ANH”. Tiếng hét vang dội của cô giáo khiến Sao Mai không khỏi giật mình mà tim cô còn bắn cả ra ngoài ấy chứ.
Hoàng Anh nghe gọi tên mình thì lập tức tỉnh dậy. Lấy tay chùi nước dãi và đứng dậy.
“Dạ em thưa cô em chưa học bài cũ ạ”
Cả lớp cười ồ lên vì câu trả lời chẳng trúng trật vào đâu của cậu ta, Sao Mai cũng cười.
Cô đi lại chỗ mà lớp trưởng đã chỉ định.
Sao Mai chìa tay ra trước mặt Hoàng Anh nhưng có lẽ đang bị quê nên anh gạt phắt tay cô ra và nói giọng chẳng mấy lịch sự.
“Lắm chuyện”
Trong buổi học tất cả câu hỏi thầy cô hỏi Sao Mai đều trả lời rất lưu loát vì vậy rất nhiều người nể phục cô. Cô cũng lấy làm hãnh diện lắm.
“Tùng…tùng…tùng…”
Cô nghe tiếng trống, thấy các bạn đều xách cặp ra về cô liền làm theo. Cô đoán đã hết giờ học.
Nó giống như tiếng kẻng ở ngôi trường phù thuỷ.
“Ê, Sao Mai ơi”. Ai đó đang gọi cô.
Sao Mai quay lại, cô không biết tên nhưng là bạn học cùng lớp.
Diệp Anh hình như đuổi theo Sao Mai hơi mệt nên chạy đến nơi thì đứng thở phì phò. Cô ôm bụng và nói với Sao Mai.
“Bồ đi nhanh quá tôi không theo kịp”.Sau đó lại lè lưỡi ra thở.
Sao Mai thấy cô bạn này rất dễ thương nên cười thân thiện nói: “Cậu học chung với mình đúng không? Nhớ giúp đỡ mình nhé!”
Diệp Anh khoác vai Sao Mai như kiểu đã quen lâu ngày rồi ấy khiến Sao Mai thấy hơi “ngột”.
“Tớ là Diệp Anh, rất vui khi học chung với cậu.” Nói rồi nhìn sang Sao Mai với vẻ mặt rất buồn cười.
“Gì thế? Đừng nhìn mình như thế chứ.”
“Ha…ha…ha” Diệp Anh cười như điên trong khi Sao Mai chẳng hiểu cái quái gì đang xảy ra với cô nàng ấy.
“Cậu rất giống chú thỏ con nhà tớ nhé! Sống trong môi trường “nguy hiểm” như thế này tốt nhất là phải nguy hiểm y như nó.Hiểu chưa?”
Sao Mai lắc đầu.
Diệp Anh thở dài: “Ngu lâu, dốt dai, khó đào tạo. Chắc cậu học nhiều quá mà”
Sao Mai không thể hiểu nỗi bạn mình đang nói cái gì nữa nhưng cô cũng không hỏi thêm chứ không lại lòi cái đuôi ra thì chết.
“A”. Sao Mai đã nhận ra cái gì đó. Diệp Anh giật bắn cả mình vì phản ứng của Sao Mai.
“Cái tên đó”. Cô chỉ tay về phía đứa con trai mặc áo phông đen và đi đôi giày thể thao mới cứng.
Diệp Anh nhìn theo hướng chỉ tay của Sao Mai.
“Tên đó là Hoàng Anh ngồi cùng bàn với cậu đấy thôi”
Sao Mai chắc chắn không thể nhầm được. Cái xe đạp chết tiệt của cậu ta đã đυ.ng vào chiếc váy yêu quý của cô mà không một lời xin lỗi.
“Sao?” Diệp Anh tò mò hỏi.
Sao Mai cười hì hì rồi lắc đầu nhưng trong lòng cô đang dâng trào nỗi căm phẫn khó tả.
“Cậu có dùng điện thoại không? Cho tớ số đi” Diệp Anh phá tan cái suy nghĩ hận thù của cô.
Sao Mai nhăn nhó nhìn Diệp Anh: “Điện thoại? Là cái gì thế?”
Diệp Anh sờ lên trán Sao Mai rồi nhìn từ đầu đến chân và nói: “Không nóng, không lạnh, không có hiện tượng lạ. Thế cậu từ trên trời rơi xuống à?”
Sao Mai nghĩ không nên tiếp tục hỏi nữa nếu không sẽ gây nghi ngờ trong lòng Diệp Anh nên vội nói: “Chính xác, tớ được thượng đế ban xuống bảo vệ cậu mà..Hì”
Diệp Anh cốc lên đầu Sao Mai một cái đau điếng rồi nói: “Cậu nên về nhà dưỡng bệnh đi là vừa”
Nói rồi hai đứa cùng cười vui vẻ.