“I remember tears streaming down your face…”
Ô!
Sao Mai thò tay vào túi lấy điện thoại ra. Màn hình đen sì.
Cô nhớ là cô đã tắt nguồn rồi mà. Vậy nhạc chuông của ai thế nhỉ?
“Alo…”
Gì?
Cô quay người sang ngang. Đúng tầm ngắm.
Hoàng Anh có nhạc chuông giống y hệt cô sao?
“Sao?”
Hoàng Anh hét lên rõ to. Rồi sau đó quay sang nhìn Sao Mai bằng ánh mắt khó hiểu.
“Đồ điên” Anh ta tức giận. Tắt điện thoại sau đó đi ra ngoài.
Hương Ly nhếch mép cười nhìn Hoàng Anh đi ra khỏi cửa khói toả ra ở hai tai, trông rất hay.
Ai mà khiến anh ta tức giận dữ vậy?
“Hù” Một bàn tay đặt lên vai Sao Mai. Bàn tay ấy rất ấm nhưng pha một chút…thô ráp.
“Giật mình không?”
Sao Mai nhìn Diệp Anh cười đểu: “Mày nghĩ sao nếu tao nói mày không khôn hơn thằng em tao”
Diệp Anh sờ cằm ra vẻ suy nghĩ: “Được…thế thì còn gì bằng”
“Choang”. Tiếng kính vỡ vang lên.
Tất cả mọi người đều ùa về phía đó.
Sao Mai và Diệp Anh bỏ lại những trò chơi con nít để hùa vào cùng với đoàn người.
Ở đâu thế nhỉ?
Sao Mai chợt nhớ đến giấc mơ vừa nãy và lời đe doạ của Long Kim.
Không lẽ…hắn ta định làm gì sao?
Sao Mai cố chen lấn vào dòng người đứng chen chúc nhau trong lớp 11A.
“Hoàng Anh…” Cô khẽ nhắc tên hắn ta.
Diệp Anh từ nãy tới giờ bị dòng người cuốn đi nên chính cô cũng không biết mình trôi dạt về đâu nữa.
“Ái da!...Đui à?”
Ngước mắt lên nhìn người đàn ông đang dẫm lên chân mình, cô bực dọc nói.
Long Kim nhìn cô.
“Thầy xin lỗi”
Diệp Anh hơi xấu hổ vì chưa biết người đó là ai mà đã chửi to tiếng như vậy.
Cô xua tay: “Không sao đâu ạ”
Long Kim kéo tay cô.
Diệp Anh ngây người chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Thầy à em không sao thật mà”. Cô như van lơn anh ta đừng lôi cô như một cái máy cày như thế.
Cách xa khu vực đang gây ồn ào khoảng chừng vài chục mét, Long Kim mới bỏ tay ra.
“Thầy muốn nhờ em một chuyện”.
Diệp Anh hơi nghi ngờ nhưng cuối cùng cũng gật đầu.
Long Kim ghé tai Diệp Anh thì thầm…
“Dạ?” Diệp Anh tròn mắt nhìn Long Kim như muốn nói “Tôi không tin”.
Long Kim cười và quay bước đi: “Thế đi nhé!...thầy biết em sẽ không chối từ”
Chuyện lạ Việt Nam sao?
Thầy Kim muốn cô làm bạn gái của thầy.
Cô lấy tay nhéo mà của mình.
“Á”. Không phải là mơ.
Diệp Anh dù là một đứa con gái kiên cường nhưng cũng sẽ có tình cảm với một ai đó. Ngày đầu tiên thầy Kim bước vào đã khiến cô thầm thương trộm nhớ.
Hôm ấy, thầy mặc một chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần vải đen đúng kiểu. Chính vẻ ngoài nho nhã ấy đã hớp hồn không biết bao nhiêu nữ sinh. Cả Diệp Anh cũng vậy.
Trong ngôi trường có biết bao nhiêu bạn xinh xắn dễ thương mà sao thầy lại chọn một cô gái cộc cằn như cô chứ?
………
Trong lúc Long Kim và Diệp Anh nói chuyện thì ở nơi nào đó Sao Mai đang trừng mắt nhìn Hoàng Anh nổi điên như một kẻ tâm thần.
Hương Ly cũng ở đó. Cô ta chạy ngay lại chỗ Hoàng Anh, giọng âu yếm: “Cậu sao thế? Đừng làm tớ sợ nhé!”
Sao Mai nhìn thấy cảnh đó mà nổi hết da gà lên rồi. Hương Ly có thể được tuyển thẳng vào Học viện Sân khấu – điện ảnh mà không cần phải thi thố gì.
Thấy Hoàng Anh loạn xạ đấm tay vào cửa kính rồi la lên oai oái, máu từ tay chảy ra cứ như thể cắt tiết gà vậy.
“Tránh ra” Sao Mai hét lên.
Tiếng hét chói tai dọi thẳng vào tai Hương Ly khiến cô ta không khỏi giật mình.
“Hoàng Anh, tỉnh lai cho tôi” Vừa nói cô vừa dùng tay đấm như đánh trống vào người anh ta.
Hoàng Anh quay người lại, nghiến răng ken két. Mắt đỏ ngàu như đang thèm khát một thứ gì đó.
Hương Ly quay mặt đi để che giấu nụ cười nham nhở của mụ.
Hoàng Anh, ngươi thật là giỏi. Ha…ha…ha.
“Có tỉnh không thì bảo”. Sao Mai giơ nắm đấm chắc nịch về phía mặt Hoàng Anh.
Bất ngờ Hoàng Anh nhanh như chớp nắm lấy cổ tay mềm oặt của cô. Và cũng rất nhanh chóng ép cô vào tường.
Tất cả mọi người đứng quanh đó đều không dám vào can ngăn.
“Làm sao đây?”
“Con bé kia ngu đến thế là cùng”
“Thằng điên ấy định làm gì thế nhỉ?”
Rất nhiều lời bàn tán và hồi hộp chờ đợi…