Anh ga lăng: Tôi bảo cô trả cho tôi cơ mà.
Sao Mai cư tê: Trả cái gì cơ?
Anh ga lăng: Điện thoại. Lại còn dám hỏi như không biết gì thế hả?
Sao Mai cư tê: Điện thoại nào?
Anh ga lăng: Cô đừng tưởng tắt nguồn là tôi không mò ra được nha.
Sao Mai cư tê: Giỏi thì cứ thử xem.
Anh ga lăng: Không phải thách.
Sao Mai nhếch mép cười.
Cái tên này dám sai mình như nô ɭệ của hắn.
Cho mày chết. Ai bảo dám vô lễ với ta.
Click chuột. Thoát facebook.
Sao Mai đứng dậy. Vươn vai.
Cô vẫn không hiểu tại sao lại có sự lẫn lộn vô lí như vậy.
“Mày làm gì mà đứng hay thế?”. Giọng nói của Diệp Anh vang lên sau lưng.
Sao Mai cười: “Tao đang mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ”
Cô cố hát thật hay nhưng có lẽ không thành công.
“Oẹ…thôi cô nương tao xin.” Diệp Anh bĩu môi khinh bỉ.
“Ơ! Nhưng mày đến đây làm gì?” Sao Mai nhăn mặt hỏi.
Diệp Anh ngồi lên giường, ôm chặt con gấu bông vào lòng rồi nói: “Hôm nay tao ngủ ở đây”
Sao Mai càng không hiểu.
Diệp Anh vẫy vẫy tay để Sao Mai ngồi xuống sau đó nói: “Bố mẹ tao choảng nhau. Tao tức quá bỏ qua nhà mày luôn”
Sao Mai thở phào.
“He…he…tao tưởng mày vừa gϊếŧ người nên trốn ở đây”
Diệp Anh nháy mắt: “Ồ! Ý kiến hay à nha. Hay bây giờ tao đi gϊếŧ người nhỉ?”
Sao Mai đấm vào lưng Diệp Anh một cái rồi cười: “Gϊếŧ tao thử xem”
“Thật không?” Giọng của Diệp Anh đã chuyển sang kiểu khác.
Chẳng lẽ nó định làm thật.
“Thôi không đùa nữa tao xuống nhà lấy cái gì ăn”
Đang định đứng dậy thì tay Sao Mai đã bj nắm chặt.
“Mày sao thế?” Sao Mai nghĩ Diệp Anh có ý hù mình nên cô không hề lo lắng.
Nhưng bàn tay Diệp Anh đang siết rất chặt tay cô. Cô đau.
“Á”
Cô chỉ kịp la lên.
Nước miếng trên miệng Diệp Anh bắt đầu rơi lả chả.
Nó bị sao vậy?
“Diệp Anh…Diệp Anh…”
Nhưng Diệp Anh không hề đáp lại. Cô đang cấu thật mạnh vào cổ tay trắng mịn của Sao Mai.
Răng nanh.
Sao Mai nhớ lại hình ảnh của Hoàng Anh.
Không lẽ…
“Diệp anh à…Mày tỉnh lại đi…Á…á…á…á…á”
Diệp Anh đang cắn vào cánh tay cô. Cô cảm nhận được mùi máu tanh phát ra từ người nó.
Phải làm gì đây?
May sao lúc ấy mẹ cô kịp chạy lên.
“Gì mà la to thế con gái?” Giọng mẹ hớt hải.
Bà nhìn vào Diệp Anh. Máu đang từng giọt chảy xuống sàn nhà hoà lẫn với màu nước miếng rớt ra từ miệng Diệp Anh.
Sao Mai đang bị cơn đau làm cho mất bình tĩnh. Cô vùng vẫy nhưng không có tác dụng.
Thấy tình hình không mấy khả quan. Mẹ Sao Mai hoá phép biến ra cây đũa thần.
Lẩm nhẩm điều gì đó.
Một lát sau. Sao Mai thấy dễ thở hơn.
Chiếc răng nanh nhọn hoắt của Diệp Anh không cắn sâu vào nữa, nó đang dần dần mất tác dụng.
Mẹ!
Cô biết điều đó nhưng sau đó thì không biết gì.
“Sao Mai…Sao Mai…”
Sao Mai mở mắt ra.
Là Diệp Anh.
Nó đang ngồi bên cạnh cô. Chiếc răng nanh đã biến mất.
“Mày có sao không?”
Sao Mai không hiểu gì nhưng lắc đầu đại đại.
“Sao tao lại ở đây?”
Ở đây là bệnh viện mà. Chả nhẽ mình bị gì à?
“Mày bị ngất do mất máu quá nhiều” Diệp Anh lo lắng nói.
“Mất máu?”
Diệp Anh gật đầu.
Thì ra vì bị Diệp Anh hút đi khá nhiều máu nên cô mới bị ngất.
“Không biết con chó dại nào cắn mày mà kinh thế?”
“Chó?”
“Ừ, mẹ này bảo tối qua mày đi sang nhà hàng xóm không may bị chó cắn mà”
Sao Mai thầm cười trong bụng.
Nếu mà nói cho nó biết con chó đó chính là nó thì hay lắm đây.