“Choang…choang…”
Tiếng cửa kính vỡ không ngừng vang lên.
“Mày không được làm sao đâu đấy?” Sao Mai thầm nhủ bản thân nhưng cô cảm thấy mắt mình đang ướt.
Không được để con mụ đê tiện đó thấy bộ dạng này của mình.
Sao Mai dừng xe trước một căn nhà khang trang.
Kiểm tra lại địa chỉ.
Đúng rồi!
Cô chạy thẳng vào trong mà không cần do dự.
Cửa không khoá. Là một cơ hội cho cô.
Gì đây?
Tại sao?
Hoàng Anh?
Tại sao?
“Gì mà em phải ngơ ngác như thế?” Một giọng nói quen thuộc phát ra.
Cô quay người lại.
Là Long Kim.
Sao hắn ta lại ở trong nhà của Hương Ly.
“Thầy…” Sao Mai nhìn long Kim một cách khó hiểu.
Long Kim nhếch mép cười và nói: “Thế nào?...Bất ngờ không?”
Sao Mai lùi từng bước để tránh xa con người đáng sợ này.
Mà không…Long Kim không phải người. Hắn là ác tà.
Sao Mai nhìn sang bên phía cửa sổ.
Hoàng Anh. Tên đó đang điên cuồng đập vỡ từng ô cửa sổ.
Hắn ta đang bị gì đó?.
“Các ngươi đã làm gì cậu ấy?” Cô sợ hãi nhưng có điều gì đó từ hắn khiến cô căm thù.
Long Kim đi lại gần cô, từng bước…
Chỉ còn một bước chân nữa là cô hết đường lui.
Long Kim bỗng nhiên quay lưng lại.
“Chẳng làm gì cả?” Anh ta nói rất thản nhiên.
Sao Mai thấy sơ hở nhanh chóng thoát ra chạy đến gần Hoàng Anh.
“Này cậu bị sao thế hả?”
Cô kéo kéo tay Hoàng Anh.
Bất ngờ anh hất tay cô ra. Nhìn vào cô như một người xa lạ.
Răng nanh.
Không thể nào?
Cậu ấy đã trở thành quỷ.
Sao Mai không thể tin chỉ sau một đêm cậu ta lại ra nông nỗi này.
Cô nhìn Long Kim với ánh mắt tức giận.
“Nói đi. Lũ ác ma chúng mày đã làm gì Hoàng Anh”
Long Kim lạnh lùng trả lời: “Nếu em xem tôi là ác ma thì…hắn ta sẽ phải chết”
Sao Mai không biết mình có nghe nhầm không nữa.
Hoàng Anh phải chết chỉ vì lời nói của cô sao?
Tim cô bỗng chốc đau như muốn vỡ vụn ra giống những tấm kính kia vậy.
“Chúng ta phải bảo vệ nguồn năng lượng ấy”
Giọng mẹ lại vang lên trong đầu cô.
Sao Mai nhớ lại những tháng ngày ở hành tinh tươi đẹp đầy tiếng cười của cô.
Nếu Hoàng Anh chết đi tất cả sẽ biến mất.
Sao Mai đang rất sợ.
Cô sợ Long kim còn hơn cả Hương Ly nữa.
“Anh …muốn gì?” Sao Mai bất lực nói.
Long Kim đến bên cô. Rất nhẹ nhàng.
“Em…phải là của anh”
Cô biết mình phải làm gì bây giờ nhưng cô không thể.
“Anh yêu tôi?” Cô hỏi lại.
Kim Long không nói. Anh ta chỉ cười. Một điệu cười mà Sao Mai làm sao mà quên được đây.
“Nếu tôi yêu anh. Anh sẽ không hại cậu ấy chứ?” Giọng cô run lên. Cô đang khóc.
Long Kim không dám nhìn thẳng vào cô. Hắn nhìn Hoàng Anh.
“Ok.”
Không cần phải suy nghĩ.
“Vậy hãy giúp cậu ấy trở về nguyên dạng đi” Cô ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Long Kim.
Đừng như thế!
Tôi xin em.
Long Kim không muốn Sao Mai nhìn anh như một kẻ thua cuộc. Bị ức hϊếp và không có đường thoát.
Long Kim lắc đầu.
“Vì…cậu ta tự chuốc lấy mà thôi”.