“Chị ơi, chị sắc thang thuốc bắc này lên cho cháu nó uống nhé!” Bố Sao Mai nhẹ nhàng đưa túi thuốc cho mẹ Hoàng Anh và không quên nhắc nhở: “Chị phải nấu với tỏi nữa đó”
Bà Liên lấy tay sờ trán, mắt lừ đừ và nói: “Cảm ơn anh nhiều lắm!”
Bố Sao Mai lắc đầu: “Không có gì”
Sau đó bà Liên đi ngay vào bếp.
Mẹ Sao Mai nháy mắt với chồng, ý nói “ra ngoài nói chuyện”.
“Khi nãy Hương Ly vừa điện cho Hoàng Anh”.
Bố Sao Mai nheo mắt nhìn ánh đèn và nhỏ nhẹ nói: “Anh cũng đoán trước được điều này. Cậu ấy đang dần mất đi lí trí rồi. Tình hình nguy hiểm hơn chúng ta nghĩ”
Mẹ Sao Mai thở dài: “Nếu vậy chúng ta phải ra tay thôi”
Bố Sao Mai gật đầu đồng ý và nói: “Nhưng không phải lúc nào chúng ta cũng có thể kiểm soát được mụ ta”
“Đúng thế…”
Hai người nhìn nhau.
Rất lâu…
Chỉ có thể là cách đó nữa thôi.
“I remember tears…”
Sao Mai đang chơi bóng nên không để ý lắm đến điện thoại đang kêu lên từng chặp.
“Alo…”
Một giọng nam vang lên.
“Cháu là bạn của Sao Mai phải không? Chuyển máy giúp cô nhé!” Giọng mẹ Sao Mai vang lên ở đầu dây bên kia.
“Không! Tôi là…Long Kim”
Không có tiếng trả lời.
Một lúc sau…
“Ngươi…đã làm gì con bé?” Giọng nói đã trở nên lo lắng.
Nhếch mép mỉm cười, Long Kim trả lời: “Sao Mai ư?...Cô ấy đang chơi rất vui mà…Tôi chưa làm gì cả”
“Nếu ngươi dám đυ.ng đến chỉ một cọng tóc của nó. Ta cũng sẽ liều chết với ngươi”
Long Kim không nói gì.
Anh cúp máy một cách bất cần.
Sao Mai không hề hay biết sự xuất hiện của anh ta ở sân vận động.
Long Kim đi đến gần nơi Sao Mai đang hăng hái đập quả bóng.
Mồ hôi chảy ướt đẫm áo.
“Sao Mai” Long Kim lên tiếng gọi.
Nghe thấy có ai đó đang gọi mình.
Sao Mai quay người lại.
Là ông thầy điên…À không…Thầy ấy là Long Kim.
Thấy vóc dáng cân đối của thầy. Tất cả các nữ sinh đang đánh bóng đều đứng ngẩn ngơ nhìn và để mặc cho quả bóng rơi tự do.
“Có việc gì thế ạ?”
Sao Mai vừa với tay lấy chiếc khăn trong giỏ đựng đồ vừa trả lời.
Long Kim tay cầm một lon coca đi lại.
“Ngồi lại kia nói chuyện với tôi”
Diệp Anh không biết chuyện gì xảy ra. Nhưng trong đầu nó chắc chắn đã xuất hiện những câu chuyện không thật.
Đúng là đầu óc đen tối!
Diệp Anh giật lấy cái khăn rồi nói nhẹ vào tai Sao Mai: “Thầy bồ kết mày rồi”. Sao Mai liếc nó một cái cháy áo.
Ông thầy này lạ thật. Sao mà cứ bám theo mình vậy?
Nghe ông ta ra lệnh cô cũng chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời mà thôi.
“Gì thế ạ?” Cô hỏi một cách không thoải mái.
“Này” Long Kim giơ lon coca trước mặt Sao Mai.
“Thầy nói nhanh đi ạ” Cô lắc đầu từ chối và nói rất thẳng thừng.
Long Kim cười rất lớn.
“Ha…ha…Em đang khó chịu sao?”
“Dạ?”
Sao Mai không thể nói là khó chịu nữa mà là rất rất khó chịu.
“Em…làm bạn gái tôi nhé!” Long Kim nhìn Sao Mai rất thân mật.
Gì đây?
Ông ta đang nói gì vậy?
Tai mình chắc bị gì đó rồi.
“Hả?” Mặt cô lúc ấy chẳng khác nào bị điện giật.
Long Kim ghé sát vào mặt cô và thì thầm.
“Anh muốn em làm bạn gái của anh”
Không thể nhầm nữa rồi.
Hơi thở lạnh lạnh phả vào da mặt ướt đẫm mồ hôi của Sao Mai khiến cô rùng mình.
Cô cũng không biết mình rùng mình vì lí do gì nữa.
Sao Mai đứng phắt dậy.
“Em chào thầy”
Sau đó chạy thẳng đến chỗ Diệp Anh.
Bỗng cảm thấy Long Kim thật đáng sợ.
“RẮC…RẮC…”. Tiếng lon coca bị bóp méo mó vang lên.
“Sao Mai. Tôi phải có em”