Quý Thư Ngôn còn chưa kịp phòng ngừa đã bị trêu chọc.
Một cái hôn nhẹ giống như chuồn chuồn lướt nước có đôi khi so với tình yêu mặn nồng còn khiến lòng người rung động hơn.
Anh lắc đầu, nhỏ giọng cười rồi đi theo Đoàn Chấp từ con hẻm nhỏ tối tăm đến con phố sáng đèn.
Thành phố tràn ngập bởi bầu không khí náo nhiệt, sắp đến ngày Lễ Tình Nhân, có thể tuỳ tiện thấy được những bông hoa hồng rực rỡ được bày bán ở các cửa hàng hoa bên đường.
Ngay bên lề đường cũng có những bé trai bé gái đang chào hàng.
Quý Thư Ngôn mua một cành hoa từ một bé gái, mượn kéo cắt bớt phần rễ dư thừa rồi cắm đoá hoa này ở trước ngực Đoàn Chấp.
Bông hồng đỏ rực như lửa.
Dường như nó đã mở toang trái tim của Đoàn Chấp.
Quý Thư Ngôn cài bông hồng xong, cúi đầu, điềm nhiên nói: "Mối tình đầu của em nói rằng, thật ra hắn cũng rất yêu em."
Đoàn Chấp nở nụ cười.
Trên phố người đến người đi, hắn cúi đầu, đôi mắt cao ngang với Quý Thư Ngôn, thân mật mà cọ cọ vào chóp mũi của anh.
"Ừm, em biết."
.
Bọn họ đi bộ trở về khách sạn, trên đường đi gặp phải mưa phùn nhưng cũng không ảnh hưởng gì. Bông hồng được đặt ngay trên bệ cửa sổ, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy.
Quý Thư Ngôn và Đoàn Chấp ôm nhau ngủ, khi đi công tác anh thường dễ mất ngủ bởi vì không quen giường. Nhưng lần này ở thành phố Ung xa lạ, anh khó có khi ngủ đến rạng sáng.
Ngày hôm sau anh và Đoàn Chấp đi xem đài thiên văn ở thành phố Ung, đài thiên văn đặt ngay bên cạnh bờ biển, gió ngày đông thổi đến mặt người đau nhức, nhưng bọn họ vẫn chụp được không ít ảnh. Nói ra cũng thật kỳ quái, anh và Đoàn Chấp đã yêu nhau được vài tháng, ngay cả một tấm ảnh chụp chung đều không có.
Lần này tới đây cũng chụp được một đống ảnh, Đoàn Chấp nghiêm túc chọn lựa trên di động, nói quay về phải làm một bức tường treo ảnh.
Quý Thư Ngôn nghe được khẽ nhướng mày.
Anh không có sở thích treo ảnh mình đầy trong nhà, nhưng vừa ngẩng đầu lại phát hiện Đoàn Chấp đang mua khung ảnh trên Taobao, nên đành mặc kệ Đoàn Chấp.
Ngày thứ ba, anh theo Đoàn Chấp đi gặp các thầy cô giáo ở trường trung học.
Học sinh vẫn còn chưa quay lại trường nhưng giáo viên đã phải tổ chức họp nhóm, Đoàn Chấp mới tốt nghiệp năm hai, các thầy cô đương nhiên không đến mức không nhớ rõ, tất cả đều cười tủm tỉm vây lại đây, hỏi thăm cuộc sống đại học của hắn thế nào.
Bọn họ cho rằng Quý Thư Ngôn là họ hàng của Đoàn Chấp, anh họ chẳng hạn, nên đều cười phàn nàn với Quý Thứ Ngôn rằng Đoàn Chấp là đứa nhỏ cứng đầu rất khó bảo, rồi lại nói hắn tham ra bao nhiêu cuộc thi, ngay cả hoạt động thể thao cũng cực kỳ nổi bật.
"Đứa nhỏ này lòng dạ cũng không tồi." Giáo viên dậy toán với dáng người mũm mĩm bưng chén trà, cười nói với Quý Thư Ngôn, "Có một lần tôi bị tụt huyết áp dẫn đến té xỉu, là thằng nhóc này đưa tôi đến phòng y tế, kết quả tôi còn chưa tỉnh tên nhóc này đã đi rồi, làm chuyện tốt cũng không để lại tên tuổi. Nhiều khi không nộp bài tập còn nói đúng tình hợp lý, nói rằng mình không viết."
Quý Thư Ngôn nghe được cười rộ lên.
Anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đoàn Chấp đang bị vây quanh, anh đương nhiên biết Đoàn Chấp có bao nhiêu tốt. Còn có ai có thể rõ ràng hơn anh, dưới vẻ ngoài liều lĩnh kia là sự dịu dàng ấm áp nhường nào.
Bọn họ ở trường học đến 5 giờ, Đoàn Chấp muốn mời các thầy cô ăn một bữa cơm, nhưng các thầy cô còn có việc khác nên đành phải từ bỏ.
Lúc bọn họ rời đi, mấy thầy cô còn vỗ nhẹ vào lưng Đoàn Chấp: "Khi nào rảnh nhớ tới đây nhiều một chút."
Một giáo viên khác nói: "Đừng đến nữa, sinh viên sau khi tốt nghiệp đều rất bận, không nên làm chậm trễ sự nghiệp của người ta."
Nói xong tất cả mọi người đều cười rộ lên.
.
Sau khi rời khỏi trường học, Đoàn Chấp và Quý Thư Ngôn không đi nơi nào khác nữa mà trở về khách sạn thu dọn đồ đạc.
Ngày mai Quý Thư Ngôn còn phải đi làm, cho nên suốt đêm nay bọn họ phải lái xe quay về nhà. Trên đường trở về đều do Đoàn Chấp lái xe. Hắn đã có bằng lái từ lâu, kỹ năng lái xe cũng không tệ, chẳng qua vì hắn đã quen lái moto và ít khi động đến vô lăng.
Quý Thư Ngôn ngồi ở ghế phụ nhắm mắt nghỉ ngơi, trên người còn đắp áo khoác của Đoàn Chấp.
Mưa phùn bên ngoài tạp vào cửa sổ, giống như một bản nhạc khiến người ta say giấc, gió ấm bên trong xe bao bọc lấy người, khiến người bất tri bất giác thả lỏng gân cốt.
Anh ngáp một cái, có chút buồn ngủ, rồi lại không muốn ngủ, anh nhớ mình đã bảy tám ngày nay chưa trở về biệt thự nhỏ, liền lẩm bẩm nói: "Không biết chậu lan hồ hiệp của anh có bị héo hay không, vài ngày không về, trong nhà sợ là đã bám đầy bụi."
"Còn có hai con mèo hoang hay đến sân nhà mình nữa." Quý Thư Ngôn lại nói tiếp, "Vừa mới nói muốn mang chúng đi triệt sản, chúng đã chạy trối chết, cũng không biết có bị đói hay không."
Đoàn Chấp nghe được cười rộ lên.
Trong sân nhà luôn có hai con mèo hoang thường xuyên lui tới, Quý Thư Ngôn khẩu thị tâm phi nói mình ghét mèo hoang tới quấy rối, nhưng anh lại ngầm đồng ý cho hai vật nhỏ này trốn ở dưới mái hiên nhà mình tránh mưa, đánh đổ chậu hoa mình thích cũng không tức giận, mà còn nghĩ đến việc muốn đưa chúng đi triệt sản, rồi tìm người nhận nuôi chúng.
Đoàn Chấp nói: "Chúng nó bị dì Từ ở nhà bên cạnh mang đi rồi, em quên kể cho anh, lúc trước em ra ngoài gặp phải dì ấy, dì ấy nói đã đưa hai con mèo tới bệnh viện thú ý, đợi năm sau tìm người nhận nuôi."
Quý Thư Ngôn "Ồ" một tiếng.
Anh quá bận, hàng xóm bên cạnh nhà ngược lại còn không quen bằng Đoàn Chấp.
Biết hai vật nhỏ này đã có nơi ở, anh cũng coi như yên tâm, lại bĩu môi: "Chúng nó gầy như vậy, không biết có người thích không."
Đoàn Chấp thực sự không có tình cảm đặc biệt gì với mèo con và chó con, nhưng hắn nghe ra được, Quý Thư Ngôn đã có cảm tình với hai con mèo con đó.
Hắn hỏi Quý Thư Ngôn: "Anh có muốn nhận nuôi chúng không?"
Quý Thư Ngôn lại do dự.
Anh mím môi: "Tốt hơn là không nên, anh nghĩ mình không chăm sóc tốt cho chúng được."
Mèo con và chó con không phải là đồ chơi, muốn nuôi chúng thì cần phải có trách nhiệm.
"Em có thể chăm sóc nó, anh đi làm nên rất bận, cũng đừng lo lắng về chuyện này." Đoàn Chấp xoay tay lái, "Mèo nhỏ rất ngoan, nếu huấn luyện dùng cát mèo và ăn cơm đúng cách, nó sẽ không làm phiền đến anh."
Hắn đã nghiêm túc suy xét qua.
Ngay từ khi Quý Thư Ngôn nói muốn triệt sản cho hai con mèo con, hắn đã nghĩ tới chuyện này, hơn nữa ở gần nhà họ cũng có cửa hàng thú cưng, nên không cần phải đi đâu xa, mèo nhỏ cũng có nơi để chăm sóc mỗi khi bọn họ bận.
Quý Thư Ngôn bị nói tới động tâm.
Thật ra anh không nghĩ mình là người chu đáo, hơn mười năm trước anh cũng không nghĩ đến việc nuôi thú cưng, nhưng hôm nay, anh lại nghĩ tới có hai vật nhỏ lăn lộn trong nhà, cùng Đoàn Chấp cùng nhau ngồi trên ghế sô pha mỗi khi anh về, anh lại cảm thấy khá tốt.
"Vậy đợi về nhà rồi hỏi cô Từ đã." Anh nhẹ giọng nói, "Biết đâu cô ấy cũng muốn."
Đoàn Chấp cười cười: "Được."
Nhưng trong lòng hắn lại nghĩ, phàm là đồ Quý Thư Ngôn muốn, bằng mọi cách hắn cũng phải trói hai vật nhỏ kia lại đây, cùng lắm thì hắn đi mua hai con búp bê vải để đổi với cô Từ.
.
Hai người bọn họ nói chuyện suốt quãng đường đi, bất tri bất giác cũng đã bốn tiếng đồng hồ trôi qua.
Trên đường chạy về nhà Quý Thư Ngôn, căn biệt thự nhỏ hai tầng màu xám càng ngày càng gần hơn. Mới bảy tám ngày không trở về, dĩ nhiên ngôi nhà cũng không có gì thay đổi, lướt qua bức tường ngoài màu xám xanh còn có thể nhìn thấy những ngọn thông xanh tươi, hoa mai trong sân chắc cũng sắp tàn, hương hoa nhàn nhạt bay trong gió, như đang biểu thị mùa đông sắp qua đi.
Đoàn Chấp đậu xe dưới tầng hầm.
Hắn xách theo hành lý của hai người cùng Quý Thư Ngôn đi lên lầu, trong nhà rất yên tĩnh, bởi vì cửa sổ đóng chặt cho nên trong nhà cũng không bụi bẩn gì, chậu lan hồ điệp đặt trên bàn ở phòng khách, có mấy đoá hoa đã rơi xuống, nhưng màu sắc vẫn còn tươi.
Trên cửa sổ của ngôi nhà còn dán giấy cắt chim hỉ thước màu đỏ, chính là do Đoàn Chấp lựa.
Mọi thứ vẫn y như trước khi bọn họ rời đi.
Quý Thư Ngôn đi tới mở cửa sổ, hít lấy một hơi rồi quay đầu lại, chỉ thấy Đoàn Chấp đang cúi đầu sờ tua rua trên gối, giống như đang ngẩn người.
"Làm sao vậy?" Anh hỏi Đoàn Chấp.
Đoàn Chấp nhìn anh nhưng không nói gì.
Quý Thư Ngôn lại hỏi: "Là do mấy ngày không về, trong phòng quá ngột ngạt sao?"
"Không phải." Đoàn Chấp lắc đầu, sắc mặt nhu hoà, "Em chỉ cảm thấy cuối cùng cũng đã về nhà. Em rất vui."
Quý Thư Ngôn nghe được ngẩn ra.
Đêm khuya trong căn phòng tĩnh lặng chỉ có hai người bọn họ.
Ánh trăng hắt vào từ cửa sổ sát đất, trong sân chỉ có duy nhất tiếng nước chảy róc rách. Quý Thư Ngôn chợt nhớ ra rằng, ngày Quý Viên dẫn Đoàn Chấp về nhà hình như cũng vào mùa xuân.
Anh đứng trong phòng khách nhìn bóng cây sum suê bên ngoài cửa sổ, hoa hải đường nở rộ rũ xuống như mây, mang theo màu hồng phấn kiều diễm. Mà khi đó Đoàn Chấp đi ngang qua ô cửa sổ sát đất, ngẩng đầu cười với anh, giống như đè ép tất cả sắc xuân xuống dưới. Khi đó anh kiên quyết không nghĩ tới, cái người ở ngoài cửa sổ nhà anh sẽ khiến cho cuộc sống của anh đảo lộn cả lên.
Mà anh còn vui vẻ chấp nhận điều đó.
Một con chim sơn tước bên ngoài cửa cổ bị kinh động bởi ánh trăng, vỗ cánh bay đi.
Quý Thư Ngôn cong khóe môi.
Anh đi qua, chậm rãi ôm lấy Đoàn Chấp.
Thật sự đã có rất nhiều chuyện xảy ra trong năm trước, nhưng cẩn thận suy nghĩ kỹ lại thì không có gì khiến anh phải hối tiếc cả.
"Hoan nghênh em về nhà." Anh nói với Đoàn Chấp.