Buổi sáng ngày hôm sau, Quý Thư Ngôn và Đoàn Chấp cùng nhau rời giường.
Bởi vì Đoàn Chấp không có quần áo ở đây nên vẫn mặc bộ đồ ngày hôm qua, cũng may nhiệt độ trong phòng đủ cao, quần áo giặt tối hôm qua hiện tại đã khô. Hắn vừa mặc quần áo vừa tính toán, lần sau tới đây sẽ mang thêm mấy bộ quần áo.
Mà Quý Thư Ngôn vẫn mơ mơ màng màng ngồi ở mép giường, nhắm mắt cài lại khuy áo, đầu còn gật gù buồn ngủ.
Đoàn Chấp mặc xong quần áo quay đầu lại thấy Quý Thư Ngôn như vậy, nhịn không được cười cười, hắn đi qua ngồi xổm xuống nắm lấy mắt cá chân của Quý Thư Ngôn, mang tất vào cho anh.
Đột nhiên Quý Thư Ngôn không kịp cảnh giác bị nắm lấy mắt cá chân, cả người đều tỉnh táo, "Em làm gì?"
Đoàn Chấp lại không thấy có vấn đề, tuy rằng hắn là một tên thiếu gia có tính chơi bời lêu lổng, chuyện chăm sóc cho vợ không cần thầy dậy cũng hiểu, hắn đứng dậy nói, "Được rồi, ăn sáng thôi."
Tới khi vào phòng bếp Đoàn Chấp đeo tạp dề, sau khi rửa tay thì bắt đầu chiên trứng gà, nói với Quý Thư Ngôn: "Anh mang sữa bò đi hâm nóng đi."
Quý Thư Ngôn nhìn động tác thuần thục của Đoàn Chấp, nhất thời hoài nghi không biết đây rốt cuộc là nhà ai. Anh lấy sữa bò từ trong tủ lạnh ra, lại quay đầu nhìn thoáng qua Đoàn Chấp. Trong ánh nắng sớm mai, một người đàn ông trẻ đẹp đang đánh trứng trong nồi, bánh mì nướng có mùi thơm dễ ngửi còn cà phê đang được pha trong máy pha cà phê, cảnh tượng này thật sự ấm cúng yên bình, giống như Quý Thư Ngôn đã từng tưởng tượng qua, anh sẽ có một gia đình như vậy.
Nhưng anh lại chưa từng nghĩ tới, "vợ" của anh sẽ là nam.
Quý Thư Ngôn nhịn không được cười một tiếng, bỏ sữa bò vào trong lò vi sóng. Lúc này Đoàn Chấp đang chiên thịt xông khói, dầu ăn trong nồi sôi sùng sục, Quý Thư Ngôn đi qua cầm lấy cái thớt nhỏ để cắt hoa quả, còn thuận tiện đút cho Đoàn Chấp một miếng dưa Hami.
Động tác của hai người ở trong bếp rất nhanh, không bao lâu đã bưng ra vài món điểm tâm, bởi vì không có nhiều thời gian nên hôm nay làm đơn giản một chút, đồ ăn của hai người đều là trứng, thịt xông khói và một phần salad, còn có sữa bò và cà phê nữa.
Quý Thư Ngôn thích cà phê đặc, nhưng Đoàn Chấp thì ngược lại thích vị sữa hơn.
Quý Thư Ngôn liếc nhìn vài lần trong lòng yên lặng nhớ kỹ.
Ăn bữa sáng xong, Quý Thư Ngôn đưa Đoàn Chấp đến ga tàu điện ngầm, anh vốn dĩ muốn đưa Đoàn Chấp về trường học nhưng phía bên bệnh viện cũng đã muộn giờ, thật sự không kịp. Xe dừng ở gần lối vào của tàu điện ngầm, anh nhìn chằm chằm Đoàn Chấp trong lòng muốn nói gì đó, dù sao đây cũng là buổi sáng đầu tiên sau khi xác định quan hệ.
Ngay cả trong phim điện ảnh ngôn tình, khi nam nữ chính xa cách nhau cũng nên có một chút lãng mạn.
Nhưng anh lại không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ có thể duỗi tay sờ sờ đầu Đoàn Chấp, "Học cho tốt, có chuyện gì thì gọi điện cho anh."
Đoàn Chấp bất đắc dĩ cười một cái, cảm thấy Quý Thư Ngôn thật giống như chủ nhiệm giáo dục của bọn hắn. Nhưng hắn cũng không thể trông cậy vào việc anh đột nhiên thông suốt.
Hắn cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, cách tiết học đầu tiên còn 30 phút, sau đó lại nhìn Quý Thư Ngôn áo mũ chỉnh tề, chiếc cà vạt trên áo sơ mi được thắt đến không hề có chút cẩu thả nào, hắn không khỏi cảm thấy ngứa ngáy trong lòng. Hôm nay Quý Thư Ngôn khó có khi đeo một cặp kính dây bạc, so với ngày thường càng lạnh nhạt hơn, có chút rụt rè cấm dục.
Ánh mắt Đoàn Chấp tối lại, hơi đứng thẳng người lên, tay xoẹt qua cần số nắm lấy cà vạt của anh, khẽ dùng sức. Quý Thư Ngôn còn chưa kịp phản ứng, cả người nghiêng về phía bên cạnh. Đoàn Chấp nhanh chóng hôn lên môi anh một cái, còn cố ý phát ra một tiếng "ba".
"Làm việc vui vẻ." Đoàn Chấp có đi có lại, cũng ở bên tai Quý Thư Ngôn nói nhỏ.
Sau khi đi ra ngoài được hơn hai mét, hắn mới xoay người, ở dưới ánh mặt trời vẫy vẫy tay về phía Quý Thư Ngôn.
Quý Thư Ngôn nhìn Đoàn Chấp đứng ở ga tàu điện ngầm, một lúc sau anh mới lấy lại tinh thần nhìn vào trong gương chỉnh lại cà vạt bị vò nhăn nhúm, không biết nên giận hay nên cười.
"Càn rỡ." Anh nhẹ giọng mắng nhưng trong ánh mắt lại mang theo ý cười, anh quay đầu xe chạy về phía bệnh viện.
Đoàn Chấp dẫm lên tiếng chuông đi vào trong phòng học, cũng may bọn Quý Viên đã giúp hắn chiếm một chỗ ngồi, ở hàng thứ ba từ dưới lên, cũng không đến mức không nhìn thấy bảng đen, lại cũng đủ để né tránh tầm ngắm của giáo viên.
Hắn vừa mới ngồi xuống, Lưu Tư Nguyên ở cùng ký túc xá liền đưa sách vở cho hắn, thở phào nhẹ nhõm, "Mày không nghĩ tới à, đây là lớp của lão Nghiêm, lúc nữa sẽ điểm danh đấy, mày mà đến muộn một chút nữa thôi sẽ bị ông ấy nhớ thương cho mà xem."
Đoàn Chấp nhận lấy, nói cảm ơn, "Tao biết, không phải cũng tới kịp rồi sao, nếu thật sự không kịp tao sẽ tìm lão Nghiêm xin nghỉ."
Năm trước hắn có giúp lão Nghiêm một việc, cũng coi như một nửa trợ giảng, lão Nghiêm đối với hắn cũng khá dễ dãi, chỉ cần hắn không trốn tiết nói chuyện cũng dễ dàng hơn.
Trong khi nói chuyện lão Nghiêm đã bước vào lớp, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, tóc tai hơi rối, khuôn mặt hiền lành dễ mến, nhưng thật ra lại là sát thủ số một trong trường, Ma Vương của khoa, ông nhìn lướt qua phòng học một lượt, trong phòng vốn đang cãi cọ ầm ĩ lập tức lặng ngắt như tờ.
Lưu Tư Nguyên cũng yên tĩnh lại, sau khi điểm danh xong cũng thành thật ngồi nghe giảng, nhưng nghe được một nửa, cậu ta đột nhiên nhớ tới một chuyện, "Lão Đoàn, hôm qua không phải sinh nhật mày sao? Mày đi đâu vậy?"
Năm trước sinh nhật Đoàn Chấp, cô của hắn có tới trường học giúp hắn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật nhỏ, bọn họ đều được mời. Năm nay Đoàn Chấp cãi nhau với người trong nhà, cho rằng hắn chỉ còn một mình, cho nên bọn họ cũng tính toán để cho Đoàn Chấp cảm nhận được tình bạn ấm áp của bạn cùng phòng, cả ngày hôm qua bọn họ đều chờ trong ký túc xá chuẩn bị tạo bất ngờ cho Đoàn Chấp.
Lại không nghĩ tới, đợi đến nửa ngày, những người đi tham gia cuộc thi đều đã trở lại, mà Đoàn Chấp lại biến mất không thấy tăm hơi, chỉ gửi một tin nhắn nói rằng đêm nay hắn có việc không về.
Tất cả người trong ký túc xá ba mặt nhìn nhau, nghĩ cả trăm lần cũng không ra.
Lời này của Lưu Tư Nguyên vừa cất lên, hai người khác trong ký túc xá là Quý Viên và Sở Hạ đều nhìn qua. Chiếc bút trong tay Đoàn Chấp cũng dừng lại.
Hắn ngẩng đầu lên, đối diện với vẻ mặt tò mò của Quý Viên đang nhìn hắn, Quý Viên lớn lên đã nhỏ nhắn lại có gương mặt trẻ con, cứ như vậy nhìn hắn thật sự rất khó có thể để hắn cảm thấy đây chính là bạn cùng lứa tuổi với mình, có chút quỷ dị mà có thêm vài phần từ ái, thậm chí còn hơi áy náy.
Hắn có thể nói cái gì đây, nói tớ ngày hôm qua cũng không làm gì cả, chỉ là đi tìm cậu của cậu hẹn hò, thuận tiện biến cậu của cậu thành vợ của mình.
Nếu hắn dám nói ra, cho dù tính tình của Quý Viên có tốt đến đâu, chắc sẽ vác ghế lên đánh hắn. Điều này thật không có lợi cho sự đoàn kết của ký túc xá. Cũng không có lợi với mối quan hệ của hắn với Quý Thư Ngôn, Quý Thư Ngôn nhất định sẽ không để cho Quý Viên biết sớm như vậy.
Cây bút ở trên tay Đoàn Chấp xoay một vòng, tìm một cái cớ, "Đi cùng với bạn."
"Bạn bè gì cơ." Lúc này Lưu Tư Nguyên lại rất khôn khéo, "Bạn bè của mày có ai mà chúng tao không biết, lại còn là sinh nhật của mày nữa, mọi người không phải cùng nhau tụ tập sao? Lão Đoàn, mày thế này là không có nghĩa khí, ngày hôm qua mọi người đều ở ký túc xá chờ mày cả buổi tối đấy."
Quý Viên và Sở Hạ ở bên cạnh gật đầu phụ hoạ.
Đoàn Chấp cười cười, chuyện này xác thật là hắn thấy sắc quên bạn, "Xin lỗi, buổi tối hôm nay mời mọi người đi ăn cơm để bồi tội, ngày hôm qua thật sự có việc, bằng không cũng không dám thả bồ câu của các cậu đi."
Lưu Tư Nguyên còn muốn nói thêm, nhưng lão Nghiêm ở trên bục giảng đã bắt đầu giảng đề, lại còn nhấn mạnh rằng về sau sẽ kiểm tra, hắn cũng không dám không nghe, chỉ có thể cúi đầu đọc sách.
Tuy đôi mắt của hắn nhìn chằm chằm vào sách nhưng đầu óc lại không nhàn rỗi, theo bản năng hỏi, "Lão Đoàn, không phải hôm qua mày đi hẹn hò chứ?"
Hắn cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi, bản thân cũng không để trong lòng, hình tượng thanh tâm quả dục của Đoàn Chấp đã xâm nhập sâu vào trong lòng hắn.
Nhưng hắn không nghĩ tới, Đoàn Chấp lại thật sự "Ừ" một tiếng.
Thật giỏi, ba người đang viết bài đều ngây ngẩn cả ra, cùng nhau nhìn Đoàn Chấp.
Đoàn Chấp ngẩng đầu nhìn bảng đen, thong thả ung dung mà viết xong một bước đi cuối cùng, mới nhẹ nhàng cười một cái, "Bằng không còn có thể vì cái gì, người yêu đương nhiên quan trọng hơn các cậu rồi."
Lưu Tư Nguyên, Quý Viên và Sở Hạ không nhịn được, cùng nhất trí phun ra một câu: "Mẹ nó!"
Lão Nghiêm nghe thấy được động tĩnh bên này, uy nghiêm đảo mắt qua liếc một cái, nhưng vừa đúng lúc chuông tan học vang lên, ông nhíu nhíu mày, cái gì cũng chưa nói.
Vừa tan học, ba người gấp gáp chờ không nổi vây quanh Đoàn Chấp, ép hỏi hắn xem đối tượng này là ai. Đáng tiếc Đoàn Chấp lại kín như bưng, cho đến cuối cùng bọn họ cũng không biết được một tin tức bé tí nào về chị dâu.
"Hắn ngại ngùng." Đoàn Chấp nói lời vô nghĩa này mà mặt đều không đỏ, ngược lại cả người đều sáng rực lên, "Chúng ta mới nói chuyện được một ngày, bị các cậu doạ chạy thì làm sao bây giờ, đến lúc tự nhiên sẽ nói."
Vẻ mặt Lưu Tư Nguyên và Sở Hạ đầy ghét bỏ, vẻ ngoài ra sao quả thật là mắt không thấy nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ, chính bọn họ lúc trước yêu đương cũng như thế này.
Đoàn Chấp không muốn nói, cũng không ai ép hỏi nữa, chỉ nhịn không được tấm tắc cảm khái, không nghĩ tới, người thanh tâm quả dục nhất trong ký túc xá cư nhiên không một tiếng động nổ ra một cái tin tức lớn như vậy.
"Chị dâu nhất định rất đẹp." Sở Hạ lắc lắc đầu, "Nếu không làm sao có được anh Đoàn chứ?"
Quý Viên không phải lực lượng ép hỏi chính, vẫn luôn ở bên cạnh nghe bát quái, nghe thấy vậy cảm thấy rất hứng thú mà nhìn Đoàn Chấp, "Là như vậy sao, rốt cuộc có bao nhiêu xinh đẹp thế, so với Khúc Hạnh còn xinh đẹp hơn?"
Khúc Hạnh là nữ minh tinh mà Quý Viên thích, có vẻ ngoài thuần khiết, eo thon chân dài, là hình mẫu lý tưởng trong lòng Quý Viên.
Đoàn Chấp nhìn vào đôi mắt đầy tò mò của Quý Viên liền bật cười. Đương nhiên Quý Thư Ngôn không phải dạng này, anh ấy nhẹ nhàng lạnh lùng, người không thân quen thậm chí sẽ cảm thấy anh khó gần. Chỉ có ai ăn quen mới biết anh là loại quả mềm, chỉ khi bóc lớp vỏ mỏng bên ngoài thì chất lỏng ngọt ngào mới chảy ra.
Hắn thản nhiên nói, "So với Khúc Hạnh thì xinh đẹp hơn nhiều."
Ít nhất ở trong lòng hắn, anh ấy là số một trên thế giới này.
Quý Viên thốt lên một tiếng, chỉ cảm thấy tình nhân trong mắt Đoàn Chấp hoá Tây Thi.
"Trừ phi cậu dẫn người tới cho tớ nhìn." Quý Viên lộ ra ánh mắt tự nhận là cơ trí, "Nếu không tớ sẽ không thừa nhận."
Đoàn Chấp yêu thương mà sờ sờ đầu chó của cháu trai lớn, "Cậu sẽ nhìn thấy."