Quý Thư Ngôn đơn phương quyết định thay cho Đoàn Chấp.
Quý Viên đối với chuyện này cũng không có dị nghị, chỉ là có chút kỳ quái, cậu mình sao lại đột nhiên nhiệt tình hiếu khách đến vậy. Xét cho cùng Quý Thư Ngôn có ý thức lãnh địa rất mạnh, thậm chí còn không cho dì quản gia vào quét dọn phòng sách, toàn bộ đều tự mình làm. Bây giờ không chỉ để cho một người xa lạ ngủ ở phòng mình, còn ngủ trên giường nữa, Quý Viên khó có thể không nghi ngờ, chờ khi Đoàn Chấp vừa đi chắc chắn cậu của nó sẽ vứt hết ga trải giường với vỏ chăn đi.
Quý Thư Ngôn hợp tình hợp lý nói: "Phòng cháu quá nhỏ, giường cũng là giường đơn, hai đứa con trai ngủ không được, Đoàn Chấp là khách nhà chúng ta nên để cho cậu ấy thoải mái một chút."
Lời nói giống như rất có đạo lý, Quý Viên ngây thơ gật gật đầu.
"Cháu ngủ sớm đi, đã viết xong báo cáo tác nghiệp chưa?" Quý Thư Ngôn đi qua sờ đầu Quý Viên một cái, "Không làm xong cũng không sao, ngày mai rồi viết tiếp."
"Nhanh lên."
Vẻ mặt Quý Viên đau khổ: "Con còn một chút nữa, còn anh Đoàn đã viết xong rồi."
Quý Thư Ngôn bày tỏ sự thông cảm của mình.
Khi anh còn theo học ở trường y, bài tập về nhà so với Quý Viên chỉ nhiều hơn chứ không ít, cho dù có chiều chuộng đứa nhỏ anh cũng không thể giống như hồi Quý Viên còn học trung học, nói ra loại lời nói không cần làm này.
Anh chỉ có thể động viên Quý Viên: "Cố lên."
Quý Viên lại càng khổ sở.
Đoàn Chấp dựa vào cửa, thấy một màn này nhịn không được cười cười. Bên trong cánh cửa là hai cậu cháu, thật là "Phụ từ tử hiếu." (Gia đình tử tế, có cha hiền, con hiếu thảo)
Nhìn từ bên ngoài thì Quý Thư Ngôn một chút cũng không giống cậu của Quý Viên, tuy rằng đã 33 nhưng nhìn cũng chỉ xấp xỉ 25 - 26 tuổi, đặc biệt là đôi mắt của anh rất đẹp, sáng trong như nước mùa thu, đuôi mắt hơi cụp xuống, tuy vô hình nhưng lại cố ý có tính tình lạnh nhạt, mặc một bộ đồ màu xanh lá đứng ở nơi đó tựa như cây trúc dưới ánh trăng.
Hai người đứng chung một chỗ ít nhiều cũng giống như anh em.
Quý Thư Ngôn an ủi cháu trai của mình xong cũng không nán lại phòng Quý Viên quá lâu, nói xong câu ngủ ngon liền rời đi, khi đi qua cánh cửa anh dùng ánh mắt ý bảo Đoàn Chấp đi theo mình.
Đoàn Chấp ngoan ngoãn đi theo anh. Hai người đến phòng của Quý Thư Ngôn.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, kỳ thật Quý Thư Ngôn rất hối hận, lẽ ra anh không nên để Đoàn Chấp ở lại mà nên quăng Đoàn Chấp ra ngoài. Anh thực sự không thích người lạ chạm vào giường của mình. Nhưng anh không nói ra, thả tựa lưng của ghế sô pha màu xám trong phòng ngủ xuống, biến nó thành một chiếc giường đơn.
"Cháu rửa mặt trước đi, trong phòng tắm có áo ngủ với qυầи ɭóŧ mới đấy." Quý Thư Ngôn nhàn nhạt nói. "Tôi mua nhầm size lớn chắc là hợp với kích cỡ của cháu."
Đoàn Chấp nhìn anh một cái: "Qυầи ɭóŧ cũng là cỡ lớn sao?" Hắn liếc mắt nhìn Quý Thư Ngôn đầy ẩn ý: "Cháu cảm thấy kích cỡ của chú có khả năng sẽ không vừa với cháu đâu."
"......"
"Cháu có mặc hay không?" Quý Thư Ngôn nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu không mặc thì thả rông đi."
"Cháu mặc." Đoàn Chấp cười một cái, đi vào phòng tắm.
Quý Thư Ngôn ngã nằm trên sô pha, cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. Anh một lần nữa khẳng định anh thật sự không thể đối phó lại Đoàn Chấp.
Chờ Đoàn Chấp tắm rửa xong, Quý Thư Ngôn buông sách xuống cầm theo đồ dùng của mình đi vào. Anh có chút kháng cự với việc sử dụng chung phòng tắm với người khác, ngay cả khi đó là địa bàn của anh, trong lòng cũng sẽ có điểm mâu thuẫn. Nhưng khi bước vào anh lại phát hiện bên trong rất sạch sẽ, ngay cả vết nước cũng được lau sạch, giống như có người biết anh có thói sạch sẽ, cố ý quét dọn một lần.
Quý Thư Ngôn đóng cửa lại, có chút thay đổi đối với Đoàn Chấp -- còn rất hiểu lễ phép.
Anh tỉ mỉ tắm xong, tóc đã sấy gần khô không còn chảy nước nữa, lúc đi ra ngoài anh muốn đi tới bên ghế sô pha, lại thấy Đoàn Chấp đã nằm ở đó rồi.
"Cháu làm gì?" Anh hỏi, "Không phải đã nói cháu ngủ ở trên giường sao?"
Đoàn Chấp đang xem di động: "Không cần đâu, chú đã quen ngủ trên giường rồi, cháu ngủ ở ghế sô pha là được."
Quý Thư Ngôn quét mắt liếc hắn một cái nhưng không nói gì, nhường qua nhường lại cũng không thú vị, một người đàn ông trưởng thành ngủ trên ghế sô pha cũng không đáng để làm ra vẻ.
Sau khi Đoàn Chấp xem xong tin nhắn muốn cùng Quý Thư Ngôn nói chuyện, lúc ngẩng đầu lên không khỏi sửng sốt. Quý Thư Ngôn mặc áo ngủ tơ tằm màu xám, vừa mới tắm xong nên làn da vẫn còn hơi ẩm, gương mặt hồng hồng, đôi mắt bao phủ bởi một tầng sương mù mông lung, tóc chưa khô hoàn toàn nhu thuận rũ xuống dưới, so với vẻ ngoài nghiêm túc vào ban ngày nhiều hơn một tia dịu dàng yếu ớt. Yết hầu Đoàn Chấp khẽ lăn một cái, giống như che giấu mà quay đầu về hướng khác.
Quý Thư Ngôn lại không chú ý tới sự hớ hênh của mình, ngồi xuống mép giường đặt người nằm xuống, vừa lòng than nhẹ một tiếng, thật ra anh rất thích ngủ trên giường, coi như Đoàn Chấp biết thức thời.
"Ngủ ngon." Anh vừa nói vừa tắt đèn trong phòng, chỉ để lại một chiếc đèn treo tường ở phía đối diện.
Trong phòng ngủ liền yên tĩnh.
Bình thường giấc ngủ của Đoàn Chấp đều không tồi, hôm nay thế nào lại không ngủ được. Hắn quay đầu nhìn vị trí trên giường của Quý Thư Ngôn. Tư thế ngủ của Quý Thư Ngôn rất quy củ, nằm trong một chiếc chăn lớn mềm mại, đôi mắt nhắm chặt, hai hàng lông mi đen dày có thể đếm được.
Đoàn Chấp im lặng nhìn một lúc lâu. Khi Quý Thư Ngôn nghe thấy hắn muốn ngủ cùng Quý Viên, dáng vẻ như đối đầu với kẻ thù lớn, nhưng hiện tại lại yên tâm cho phép hắn ngủ ở phòng của mình. Không nghĩ tới đây mới chân chính là dẫn sói vào nhà.
Đoàn Chấp ngẩn ra, hừ nhẹ một tiếng, cái người ba mươi mấy tuổi này ngay cả cảnh giác cũng sai hướng. Hắn thu hồi tầm mắt, đang muốn đi vào giấc ngủ lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Quý Thư Ngôn vang lên trong phòng.
"Còn định nhìn bao lâu nữa?"
Đoàn Chấp sửng sốt, lần nữa ngẩng đầu lên đã thấy Quý Thư Ngôn mở mắt, đang nhìn hắn bằng đôi mắt trong veo mang theo một chút không vui khi bị người khác quấy rầy.
"Chú cũng chưa ngủ à?" Đoàn Chấp hỏi.
Quý Thư Ngôn cáu kỉnh vò đầu bứt tóc, anh thật sự không quen với việc có thêm người trong phòng, đặc biệt người này còn nhìn anh chằm chằm, khiến anh cảm giác như đang ngủ trên kim châm vậy.
"Ngủ cũng bị cháu nhìn đến tỉnh." Quý Thư Ngôn ngồi thẳng người dậy, cầm lấy bình nước ở đầu giường lên rót ra một cốc nước, lại hỏi Đoàn Chấp. "Cháu có muốn không?"
Đoàn Chấp lắc đầu.
Quý Thư Ngôn chậm rì rì uống hết nửa ly nước, hai người một người ngồi ở trên ghế sô pha, một người ngồi ở mép giường, rõ ràng chung một phòng ngủ nhưng bầu không khí lại yên tĩnh đến xấu hổ. Quý Thư Ngôn đau đầu nghĩ hay là nên dọn ra một gian phòng khách nữa, đỡ phải như bây giờ tiến không được mà lùi cũng không xong.
Đoàn Chấp cũng nhận thấy Quý Thư Ngôn bực bội. Mặt hắn áp vào chiếc chăn bông mềm mại màu xám, đây là đồ dùng thường ngày của Quý Thư Ngôn, trên đó có một mùi thơm nhàn nhạt, vào ban đêm của mùa hè nhẹ nhàng dễ chịu rất hợp lòng người.
Nhưng Đoàn Chấp không những không tĩnh tâm mà còn bởi vì mùi hương này mà bồn chồn xao động.
Hắn nhìn chằm chằm Quý Thư Ngôn, đột nhiên nhẹ giọng hỏi: "Chú Quý, có phải chú chán ghét cháu không, ở cùng phòng với cháu nên mới không ngủ được."
Quý Thư Ngôn thiếu chút nữa bị sặc nước, anh dùng tay che miệng ho khan vài tiếng, không hiểu sao người này lại nói trắng ra như vậy.
Đoàn Chấp còn cố tình cười cười với anh giống như câu nói này chỉ là một lời bông đùa.
Nhưng Quý Thư Ngôn không phải học sinh ngây ngô, anh nghe hiểu được phía dưới sự vui đùa kia là thật tình. Đoàn Chấp tay dài chân dài nằm trên ghế sô pha, thân thể cao lớn cuộn mình trên chiếc giường nhỏ này ít nhiều cũng có chút chật chội, đôi mắt màu hổ phách nhìn anh không chớp mắt. Quý Thư Ngôn bị nhìn đến mềm lòng, Đoàn Chấp bây giờ so với cái người có tính công kích vào ban ngày ngoan ngoãn hơn nhiều, giống như một con chó săn vô hại.
Anh còn chưa lên tiếng Đoàn Chấp đã tìm bậc thang để xuống: "Cháu nói giỡn thôi, chú Quý đừng để trong lòng."
Nhưng Quý Thư Ngôn không tiếp nhận bậc thang này, anh đặt chiếc cốc thuỷ tinh xuống, nhẹ giọng nói: "Không có, cũng không thể nói là chán ghét cháu."
Đoàn Chấp vẫn không nhúc nhích chỉ nhìn anh, Quý Thư Ngôn mím môi nghĩ xem nên giải thích như nào. Thật ra trước khi Quý Viên dẫn Đoàn Chấp về nhà, anh đã gặp qua Đoàn Chấp một lần ở trong một ngõ nhỏ tối tăm nào đó. Ngọn đèn đường nửa sáng nửa tối, Đoàn Chấp đứng ở dưới cột đèn với vẻ mặt đầy lệ khí, khuôn mặt trẻ tuổi đẹp trai giống như Tu La dưới địa ngục, tay còn nắm lấy cổ áo một người, hung tợn nhìn chằm chằm vào đối phương, mà đối phương hoàn toàn không phản kháng giống như đống bùn nhão ngã vào tường.
Lúc ấy anh chỉ tình cờ đi ngang qua, thấy tình huống này không khỏi kinh hãi, nhanh chóng tiến đến can ngăn, người kia cũng nhân cơ hội đó chạy thoát. Mà Đoàn Chấp lại âm u nhìn anh một cái nhưng cũng không trút giận lên anh, chỉ không nói lời nào đi lướt qua bên cạnh. Chuyện này để lại ấn tượng rất sâu với anh, sau lại nhìn thấy Đoàn Chấp ở nhà mình, thấy rõ khuôn mặt đẹp trai sáng sủa kia anh liền nhớ tới.
Nhưng có lẽ Đoàn Chấp không nhớ rõ anh, ngày đó anh từ bệnh viện về nhà, tóc tai rối tung, mang khẩu trang, mặc chiếc áo phao lông vũ, đừng nói Đoàn Chấp ngay cả Quý Viên còn không nhận ra. Cho nên ấn tượng ban đầu của anh đối với Đoàn Chấp tương đối tệ.
Quý Thư Ngôn liếc mắt nhìn Đoàn Chấp một cái, nói thêm: "Thật ra trước khi Quý Viên dẫn cháu về nhà, tôi đã gặp qua cháu, lúc ấy cháu đang đánh nhau với người ta, thật hung dữ."
Đoàn Chấp cả kinh: "Khi nào?"
Nhưng ngay sau đó hắn lại nhớ tới, mình quả thật đúng là đánh nhau không ít, thật khó mà nói được là lần nào, lập tức thu mình lại giống như con chim cút. Hắn buồn bực nghĩ, hắn không bắt nạt kẻ yếu, những người bị hắn đánh đều xứng đáng.
Quý Thư Ngôn nhìn tên nhóc này cảm thấy có chút buồn cười.
"Về sau cháu tới đây rất nhiều, tôi mới xác thực cháu đúng là kẻ chuyên gây chuyện, nhiều bạn bè, phiền toái cũng nhiều, hôm nay đua xe ngày mai dạo quán bar, sinh hoạt cá nhân có vẻ phức tạp, bên người dán một đám oanh oanh yến yến có cả nam lẫn nữ. Cháu nói xem tôi nên giữ thái độ nào với cháu?"
Đoàn Chấp không nín được nữa muốn biện giải cho chính mình vài câu: "Không phải, cháu không có..."
Hắn thật sự không phải người thích làm loạn, cái khác có thể không cần giải thích nhưng cái này cần thiết phải nói cho rõ.
"Nhưng mà, tôi cũng không mù." Quý Thư Ngôn đánh gãy lời nói của hắn. "Tiếp xúc với cháu nửa năm nay, tôi phát hiện ra tuy cháu hay đi gây chuyện thị phi nhưng tâm không xấu, làm việc quang minh lỗi lạc, cũng không hiếm khi làm người chính trực dũng cảm, đối xử với Quý Viên cũng khá tốt."
Quý Thư Ngôn nhìn về phía Đoàn Chấp, ánh mắt lạnh lùng của anh so với ban ngày ấm hơn một chút.
"Nhìn chung mà nói, cháu cũng không tính là chính nhân quân tử nhưng cũng không phải người xấu. Tôi thừa nhận tôi không mấy thân thiết với cháu, cũng cảm thấy tính cách của tôi và cháu không hợp nhau, nhưng điều này không có nghĩa là tôi chán ghét cháu."
Anh vẫn cảm thấy ngày đó Đoàn Chấp ở trong ngõ hẻm thật đáng sợ, nhưng lấy hiểu biết của anh về Đoàn Chấp, anh không cảm thấy Đoàn Chấp sẽ vô duyên vô cớ ức hϊếp người khác. Chỉ là từ nhỏ nề nếp của anh đã tốt, về sau lớn lên cũng tự hạn chế mình. Đoàn Chấp và anh hoàn toàn không giống nhau, ngày thường cười hì hì nhìn thật dễ ở chung nhưng khi tức giận lên lại hung hãn giống như một con sư tử, không người nào có thể chế ngự ra lệnh.
Cho nên bọn họ không thích hợp để làm bạn.
Quý Thư Ngôn sờ sờ mũi: "Được rồi, đừng nghĩ đông nghĩ tây nữa, tôi chỉ là phụ huynh của bạn cháu, tôi cũng không suy nghĩ quyết định thay cháu cái gì cả, cháu cũng không cần để trong lòng."
Đoàn Chấp nheo mắt, không nghĩ tới mình ở trong mắt Quý Thư Ngôn lại có đánh giá như vậy.
Quý Thư Ngôn nửa khép mắt, eo thẳng tắp ngồi ở đầu giường, quả thực giống như một quý công tử được nuôi lớn từ trong thâm trạch(*), trời sinh thích hợp với việc cầm dao phẫu thuật đi cứu người bệnh.
(*) thâm: sâu xa, kín đáo; Trạch: nhà
Sau một lúc lâu hắn cười một tiếng: "Chú Quý, chú nói sai rồi. Cái nhìn của chú đối với cháu rất quan trọng!"
Quý Thư Ngôn nhướng mày không tin lắm. Nhưng anh cũng lười xem cậu ta đang nghĩ cái gì, uống xong cốc nước liền chui vào trong chăn. Anh vừa tính toán đi ngủ lại, nhưng dường như Đoàn Chấp có ý định không muốn để anh tốt hơn, lại tới quấy rầy anh.
"Chú Quý, cháu phải đính chính lại với chú một điểm, chú là bác sĩ nên rất nghiêm túc đi, sao chú lại cảm thấy sinh hoạt cá nhân của cháu lộn xộn vậy, ngay cả nụ hôn đầu tiên cháu vẫn chưa mất, cháu còn ngây thơ lắm, cháu chưa yêu đương qua đâu đến bây giờ vẫn thủ thân như ngọc."
Quý Thư Ngôn: "......"
Anh ở trong lòng yên lặng trợn trắng mắt.
Ai dám tin?
Nghĩ anh là học sinh tiểu học sao?
Về phần di dộng của Đoàn Chấp luôn luôn bận rộn, hay có người ở phía đối diện nhiệt tình kêu anh Đoàn, nếu Đoàn Chấp còn có thể tính là ngây thơ tên của anh đều vết ngược lại. Anh không muốn phản ứng nhưng Đoàn Chấp vẫn không chịu từ bỏ, còn lải nhải thêm.
"Dù sao cũng không ngủ được, chúng ta nói chuyện đi, chú Quý này, chú đã có bao nhiêu người yêu rồi?
Quý Thư Ngôn cũng không loạn, đôi mắt mở ra một khe nhỏ: "Cháu hỏi cái này làm gì?"
"Tò mò nha~" Đoàn Chấp kéo dài thanh âm, người cao 1m9 nhưng khi làm nũng lại không cho người ta cảm thấy chán ghét.
"Chú Quý nhìn qua rất nghiêm túc vừa nhìn đã biết là người tốt, yêu đương với chú chắc chắn sẽ hạnh phúc lắm."
Thời điểm Đoàn Chấp nói lời này hai mắt nhắm lại.
Thật ra hắn có nghe Quý Viên đề cập qua một chút về chuyện tình cảm của Quý Thư Ngôn, cũng không biết vì sao, hắn lại muốn nghe từ chính miệng Quý Thư Ngôn nói ra. Nó giống như tự ngược vậy, rồi lại từ đáy lòng nảy sinh hâm mộ.
"Không có gì hay để nói." Quý Thư Ngôn khô cằn trả lời: "Đầu tiên nói về khi còn ở trường, khi đó chị gái và anh rể tôi mới qua đời, tôi phải chăm sóc cho cháu trai và xử lý chuyện nhà, cũng không nghĩ chậm trễ chuyện gia đình. Sau khi đi làm có nói chuyện với một người, cũng là bác sĩ, cả hai đều quá bận rộn nên chia tay. Sau đó đi xem mắt, qua vài lần cũng chưa gặp được người thích hợp liền dứt khoát cô độc đến bây giờ."
Đoạn Chấp: "......"
Thật đúng là lời ít ý nhiều một chút lưu luyến kiều diễm cũng không có, giống như đang làm báo cáo công việc vậy. Hắn bất đắc dĩ nghiêng đầu liếc nhìn Quý Thư Ngôn một cái, khuôn mặt xinh đẹp hấp dẫn người yêu thích đến vậy, thế mà lại không hiểu phong tình. Không hổ là Quý Thư Ngôn.
"Chú Quý." Đoàn Chấp hạ thấp giọng: "Chuyện tình cảm của chú thế nào lại giống như báo cáo công việc vậy, vừa ngắn gọn lại nghiêm túc."
Quý Thư Ngôn không cảm thấy đoạn tình cảm bình dị này có vấn đề. Thái độ của anh đối với chuyện tình cảm luôn có trách nhiệm, nhưng anh cũng chưa từng trải qua chuyện tình yêu lãng mạn như trên phim truyền hình, yêu đến chết đi sống lại, anh cho rằng cuộc sống thì nên đơn giản nhẹ nhàng, cùng bạn đời của mình nắm tay vượt qua vài thập niên, cuối cùng đều sẽ quy về tình thân.
Đáng tiếc, người khác lại không nghĩ giống như anh, cho nên hai người bạn gái trước đều muốn chia tay.
Anh nhìn Đoàn Chấp đang ngủ trên sô pha, trong lòng có chút tò mò, không biết Đoàn Chấp đã thích ai chưa. Tuy rằng anh luôn muốn giữ khoảng cách với Đoàn Chấp, nhưng anh lại không thể không thừa nhận Đoàn Chấp thật sự đẹp trai khiến người khác phải liếc nhìn, từ trong xương cốt lộ ra một cỗ lười biếng gợi cảm, chỉ cần một cái nhướng mày có thể đảo loạn một hồ nước xuân.
Người như Đoàn Chấp luôn được vô số người săn đón, chỉ cần hắn muốn, một ngày đổi một người đại khái đến sang năm mới hết. Nhưng Đoàn Chấp đối với ai cũng đều hời hợt, không thấy hắn để ai ở trong lòng cả.
Quý Thứ Ngôn không nhịn được hỏi ra: "Cháu hỏi tôi chuyện này chẳng lẽ cháu thích ai sao?"
Như chúng ta đã biết, những người bị cuốn vào vòng xoáy của các mỗi quan hệ thường thích đặt câu hỏi về vấn đều tình yêu. Tuy rằng bề ngoài là người bình tĩnh biết kiềm chế bản thân, đường đường là một bác sĩ giỏi, một người đàn ông có học thức, kỳ thật rất thích nghe chuyện bát quái.
Đoàn Chấp bị hỏi đến ngừng hô hấp.
Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Quý Thư Ngôn một cái.
Quý Thư Ngôn tò mò nhìn hắn, tóc mềm mại dán ở trên mặt, làn da trắng mềm, môi hồng nhuận, bất đồng với dạng vẻ nghiêm túc đứng đắn vào ban ngày, lộ ra một chút ngây thơ đáng yêu.
"Có ạ." Hắn chớp chớp mắt nhẹ giọng nói: "Cháu rất thích anh ấy, thích đến mức chính mình còn thấy bất ngờ."
Ồ, hả?
Lỗ tai Quý Thư Ngôn dựng lên, hai mắt trông mong nhìn vào Đoàn Chấp: "Là ai vậy, cháu đã nói cho người ta biết chưa, bị từ chối rồi?"
Anh có chút vui sướиɠ khi có người gặp hoạ.
Đoàn Chấp bất đắc dĩ cười cười, ánh mắt nhìn anh đầy dịu dàng và lưu luyến.
"Không nói cho chú biết."