Chương 16: Người cháu thích là chú

Hai người chạm ly ngồi trong gió đêm cùng uống bia.

Tửu lượng của Quý Thư Ngôn thật sự không tốt lắm, Đoàn Chấp mua bia có nồng độ hơi cao, bên trong pha lẫn Vodka, một lon đi xuống tuy không say hoàn toàn nhưng đại não lại giống như say xe, hơn nữa còn nói nhiều hơn so với trước kia.

Anh vốn định an ủi Đoàn Chấp, về sau không biết làm sao lại biến thành anh lải nhải chuyện không hay trong bệnh viện với Đoàn Chấp.

Người bệnh khiếu nại, chỉ tiêu công việc quá cao, các khoản chi phí đều phiền người, một chút anh cũng không muốn đảm nhận vị trí viện trưởng trong tương lai.

"Tôi vốn dĩ không muốn nhận" Mặt Quý Thư Ngôn đỏ lên, "Làm bác sĩ là do tôi lựa chọn, nhưng tôi không muốn tiếp quản bệnh viện, cũng không muốn kế thừa gia nghiệp. Nhưng nếu tôi không nhận thì phải làm sao bây giờ."

Anh nói đến đây thậm chí có chút thương tâm, vành mắt đỏ hồng.

"Mẹ của Quý Viên không còn nữa, đó là chị gái của tôi, Quý Minh Ưu cũng không còn, anh ấy là anh rể cũng là bác sĩ giống như tôi. Cha mẹ tôi chỉ còn lại một đứa con bởi vì chuyện của chị gái mà họ đau khổ không chịu nổi, bản thân ba tôi cũng phải vào bệnh viện, phía sau còn có một Quý Viên cần được chăm sóc, lúc ấy tôi thật sự không có lựa chọn."

Anh lại uống thêm một ngụm bia, trong giọng nói có chút uất ức ngơ ngác nhìn Đoàn Chấp.

"Tôi vốn dĩ muốn mở một phòng khám nhỏ, chăm chỉ làm việc mấy năm lại mở thêm một phòng khám nữa, tự mình phụ trách kinh doanh, sau khi tan làm sẽ xem bệnh giúp cho hàng xóm."

Nhưng tất cả đều không thể.

Từ khi chị gái anh rời đi, thế giới của anh cũng xảy ra biến hoá nghiêng trời lệch đất, nhiều năm như vậy anh cũng sẽ cảm thấy mệt, cũng sẽ nhớ tới khoảng thời gian trước kia khi chị gái và anh rể đều còn sống, nhưng anh đã không thể quay đầu lại được nữa.

Niềm an ủi duy nhất của anh chính là Quý Viên.

Thằng bé Quý Viên là chị gái để lại cho anh, trưởng thành rất tốt, trở lên hoạt bát đáng yêu khiến cho người ta thích.

Nếu nói thứ đáng giá để anh tự hào vậy chính là việc anh nuôi dạy đứa nhỏ này thật tốt.

Đoàn Chấp cũng phát hiện Quý Thư Ngôn có chút say, hắn do dự nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Quý Thư Ngôn, khẽ đẩy anh một cái để anh dựa vào vai mình.

Đây là lần đầu tiên hắn chán ghét sự chênh lệch tuổi tác giữa mình và Quý Thư Ngôn, hắn còn quá trẻ không thể bảo vệ được Quý Thư Ngôn chu toàn. Điều duy nhất hắn có thể cho anh, là một khoảng thời gian ngắn ngủi nghỉ ngơi trên bả vai hắn.

Nhưng Quý Thư Ngôn cũng dựa đến vui vẻ, đem toàn bộ sức nặng của cơ thể đè lên trên người Đoàn Chấp, vùi mặt vào quần áo của hắn cọ cọ.

Quý Thư Ngôn uống sạch một ngụm cuối cùng, về sau phát hiện không còn nữa không hài lòng lắc lắc lon bia, lẩm bẩm nói: "Sao lại hết rồi?"

Anh liếc mắt nhìn thấy trên tay Đoàn Chấp còn cầm nửa lon, anh lập tức duỗi tay ra.

"Cho tôi uống một ngụm."

Đoàn Chấp thực sự không muốn đưa, bây giờ anh đã say đến tám chín phần mười, nếu để cho Quý Thư Ngôn uống thêm nữa không biết sẽ như thế nào.

"Không uống nữa" Hắn dỗ dành. "Cháu lấy nước chanh cho chú nhé."

Quý Thư Ngôn cau mày, ghét bỏ nói: "Ai muốn nước chanh, không thèm."

Anh giật lấy lon bia trong tay Đoàn Chấp, uống ừng ực một hớp to rồi mới hài lòng đặt lon bia xuống bàn.

Gió đêm thổi qua mang theo mùi hoa quế hun đến say lòng người, khiến đầu óc vốn đã choáng váng của anh càng thêm mê man.

Đã thật lâu Quý Thư Ngôn không uống say như này, một tay chống lên trên mặt bàn, chống cằm suy tư nhìn Đoàn Chấp, tuy rằng mặt đỏ bừng bừng nhưng ánh mắt vẫn còn thanh minh, người không quen biết căn bản không nhìn ra được anh đã gần say.

Đoàn Chấp bị nhìn đến có chút buồn cười, hỏi: "Làm sao vậy?"

Quý Thư Ngôn nâng cằm nói ra một câu kinh người "Thật ra tôi biết cháu thích ai."

Đoàn Chấp đang châm thuốc, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay thon dài, đẹp trai hệt như một minh tinh điện ảnh trên tấm poster.

Nhưng giây tiếp theo hắn bởi vì câu nói Quý Thư Ngôn thiếu chút nữa bị sặc thuốc.

"Chú biết?" Đoàn Chấp hoài nghi khẽ cau mày.

Quý Thư Ngôn gật gật đầu khẳng định.



Anh nghịch cái chốt mở trên lon bia, cũng không biết phải nói thế nào, anh là cậu của Quý Viên, nhất định phải cố gắng khuyên bảo Đoàn Chấp từ bỏ hy vọng, nhưng người thanh niên này quá kiêu căng ngạo mạn, nếu nói không tốt sẽ phản tác dụng. Đặc biệt là Đoàn Chấp đã come out với gia đình, tuy rằng Đoàn Chấp không nói rõ nguyên nhân, nhưng có thể đoán ra được chắc chắn là vì Quý Viên.

Từ góc độ này, anh cảm thấy Đoàn Chấp rất có trách nhiệm.

Nghĩ vậy, ánh mắt anh nhìn Đoàn Chấp càng thêm thương cảm, lời nói càng ôn hòa hơn: "Tuy rằng cháu và nó không có khả năng, tôi cũng sẽ không đồng ý, nhưng cháu không cần trở nên hư hỏng, trên thế giới này còn rất nhiều người, chắc chắn cháu sẽ gặp được người thích hợp với mình. Thiên nhai hà xứ vô phương thảo, đừng nản chí."

*Thiên nhai hà xứ vô phương thảo "

( Chân trời góc bể ) Thiên hạ nơi nào mà chẳng có cỏ non. Câu nầy được nhân gian sử dụng rộng rãi để khuyên những thanh niên nam nữ thất tình : Nơi nào mà chả có cỏ non, bị người tình phụ bạc, biết đâu ta sẽ lại gặp được người tình khác tuyệt vời hơn!

Lời này càng nghe càng không thích hợp.

Đoàn Chấp nhăn mày: "Chú từ từ, trước tiên chú nói cho cháu biết, chú cảm thấy cháu thích ai?"

"Quý Viên đó." Quý Thư Ngôn tỏ vẻ đương nhiên, "Tôi đều đã nhìn ra, cháu không cần quá lo lắng, tôi sẽ không nói cho nó biết, tuy rằng tôi không tán thành chuyện cháu và Quý Viên yêu đương, nhưng yêu thầm cũng không sai." Anh không muốn làm tổn thương Đoàn Chấp, khẽ thở dài một tiếng.

"Cháu cũng không tồi, không có Quý Viên cháu cũng có thể......"

Đoàn Chấp lại ngắt lời anh, sắc mặt cũng trầm xuống: "Chú cho rằng cháu thích Quý Viên sao?"

Quý Thư Ngôn không rõ vì sao Đoàn Chấp lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, ngây người gật đầu.

Đoàn Chấp cười nhạt một tiếng: "Chú dựa vào đâu mà cảm thấy vậy?"

Quý Thư Ngôn chớp chớp mắt, vốn định nói, chứng cứ đúng là không đủ nhưng anh thực sự tin tưởng vào phán đoán của mình, chậm rãi đếm từng cái một cho Đoàn Chấp nghe.

"Hai đứa bằng tuổi, cháu và thằng bé lại có quan hệ rất tốt, cháu hay quan tâm chăm sóc nó, ở bên nhau cũng vui vẻ. Nhưng cháu lại không nói cho nó biết cháu có người trong lòng, ngược lại nói cho tôi, cho nên khẳng định cháu muốn xuống tay từ chỗ của tôi, trước tiêm cho tôi một mũi dự phòng."

Nhưng anh sẽ không mắc mưu.

Đây là bảo bối Quý Viên của anh, không thể tuỳ tiện giao cho bất cứ kẻ nào. Trong lòng Quý Thư Ngôn tự khen ngợi sự thông minh của mình.

Nhưng rất nhanh anh không thể tự nhiên được nữa, anh phát hiện Đoàn Chấp ở đối diện đã hoàn toàn thu liễm ý cười, âm u nhìn anh, đôi mắt màu hổ phách dưới ánh trăng đã nhiễm sắc lạnh(1), giống như ẩn giấu nơi vực sâu, lạnh đến thấu xương.

(1) rất sắc, đến mức gây cảm giác ớn lạnh khi chạm vào · tỏ ra rất sắc sảo, với thái độ lạnh lùng đến mức đáng sợ.

Anh tự nhiên có chút sợ hãi, cũng không biết vì sao lại lùi về sau một bước.

"Cháu làm gì..." Quý Thư Ngôn rất không vui, nói: "Bị tôi phát hiện cũng không cần hung hăng như vậy, tôi cũng chưa nói gì cả."

Nhưng anh không biết, mỗi một câu nói của anh đều như mũi kim đâm vào dây thần kinh của Đoàn Chấp.

Hắn thở ra một luồng khói, mùi bạc hà tản mát trong không khí, càng thêm kí©h thí©ɧ đại não. Tửu lượng của hắn không kém như Quý Thư Ngôn, kỳ thực từ đầu đến giờ hắn vẫn luôn tỉnh táo.

Hắn luôn hiểu rõ từng lời nói của anh. Quý Thư Ngôn thực sự cảm thấy hắn thích Quý Viên.

Đoàn Chấp thiếu chút nữa bật cười, trên đời này còn gì nực cười hơn thế này, giấu đầu giấu đuôi để ở bên cạnh Quý Thư Ngôn, hắn ngoan ngoãn giấu đi du͙© vọиɠ trong lòng, hắn nhẹ nhàng kiên nhẫn sắm vai một hậu bối vô hại, nỗ lực từng chút một kiếm hảo cảm từ Quý Thư Ngôn.

Hết thảy đều bị hiểu lầm.

Đời này của hắn chưa bao giờ hèn mọn như vậy, buổi chiều đứng ở trước mặt Phật ước nguyện, hắn vẫn luôn suy nghĩ, nếu Quý Thư Ngôn có thể thích hắn thì tốt rồi, cũng không cần quá nhiều, một chút là đủ.

Nhưng kết quả, Quý Thư Ngôn lại cảm thấy hắn thích Quý Viên.

Chỉ vì bọn họ bằng tuổi.

Chuyện này đúng là trò hề.

Hắn cắn điếu thuốc, lạnh lùng nhìn Quý Thư Ngôn, hắn không say, hắn vẫn luôn tỉnh táo, nhưng hơi men chảy trong máu đốt hắn đến cả người nóng bừng.

Hắn nhìn chằm chằm Quý Thư Ngôn, hàng mi dài rậm ấy lại chớp chớp.

Người đàn ông lớn tuổi hơn so với hắn nhưng gương mặt thuần khiết hoàn toàn khác với tuổi của anh, dáng người mảnh khảnh cao gầy, xinh đẹp như viên ngọc ngâm trong hồ nước, ấm áp lại lạnh băng, khiến người ta chỉ dám nhìn từ xa chứ không dám khinh nhờn.



Nhưng hắn nhớ rõ ràng lần trước ở khách sạn, Quý Thư Ngôn vô lực nắm lấy tay áo hắn, hừ nhẹ xin tha, lúc hôn hắn lại giống như yêu tinh quyến rũ mê người, nhưng khi tỉnh lại bày ra vẻ mặt vô tội.

Hiện tại cũng vậy, Quý Thư Ngôn không làm gì cả chỉ dựa vào sô pha, gò má ửng hồng, dùng ánh mắt ướŧ áŧ nhìn hắn, dễ dàng khơi dậy du͙© vọиɠ trong lòng hắn.

Đoàn Chấp dập tắt điếu thuốc trong tay, dí tàn thuốc còn đỏ vào gạt tàn, trong không khí vẫn còn lưu lại mùi thuốc lá. Hắn chậm rãi đi tới gần Quý Thư Ngôn, thân cận ép sát, gần như ép Quý Thư Ngôn vào một góc, hắn dễ dàng ôm trọn đè Quý Thư Ngôn dưới thân mình.

"Chú Quý" Hắn cười với Quý Thư Ngôn, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp lại không có chút độ ấm nào, "Chú đoán sai rồi, cháu không thích Quý Viên, cháu chỉ coi cậu ấy như anh em."

Lúc này Quý Thư Ngôn có trì độn cũng cảm giác được có chỗ không đúng. Anh nhìn Đoàn Chấp, cảm thấy cậu ta nguy hiểm lại xa lạ, anh chưa từng thấy Đoàn Chấp tối tăm lạnh lùng như vậy, trong ánh mắt cậu ta giống như muốn nhai nát cả xương cốt anh, sau đó nuốt vào.

Đường ra ngoài đã bị Đoàn Chấp bịt kín, anh gần như bị Đoàn Chấp ôm vào trong l*иg ngực.

"Chú muốn biết người cháu chân chính thích là ai không?"

Anh nghe thấy Đoàn Chấp hỏi, giọng nói mềm nhẹ khàn khàn giống như đang thì thầm với người yêu.

Quý Thư Ngôn cảm thấy sống lưng ớn lạnh, theo bản năng lắc đầu. Anh không muốn nghe, anh cảm thấy câu trả lời này sẽ không có ý tốt.

Nhưng Đoàn Chấp cười nhẹ một tiếng, "Muộn rồi"

Đoàn Chấp nắm lấy cổ tay Quý Thư Ngôn, ấn mạnh xuống ghế sô pha, Quý Thư Ngôn kinh hãi hô một tiếng, nhưng chưa kịp nói môi anh đã bị chặn lại.

Đôi môi đỏ mọng ướŧ áŧ, mùi mạch nha cùng hương thuốc lá bạc hà lành lạnh hoà quyện lại với nhau, hai thân thể ấm áp dán cùng một chỗ, một chân của Đoàn Chấp đè chặt vào giữa hai đầu gối của Quý Thư Ngôn, gắt gao giam cầm anh ở dưới thân.

Mấy cái gối trên sô pha bị hai người đá văng xuống đất, cái gối màu xám thêu hoa hồng lăn sang một bên, không ai thèm đếm xỉa đến, bàn tay thon dài buông thõng xuống, trắng nõn như ngọc, có thể thấy rõ từng mạch máu màu xanh, ở trong không khí yếu ớt nhấc lên hai lần.

Quý Thư Ngôn cố gắng mím chặt môi nhưng cuối cùng vẫn bị cạy khớp hàm.

Đây là một nụ hôn không tính là dịu dàng, hoàn toàn khác với nụ hôn lúc trước ở khách sạn, vừa pha chút thô bạo vừa chứa đựng du͙© vọиɠ cất giấu đã lâu, không chỗ phát tiết.

Đoàn Chấp đè chặt lấy bả vai của Quý Thư Ngôn, hắn thô bạo ngang ngược khiến cho Quý Thư Ngôn chỉ có thể ngửa cổ tiếp nhận.

Hắn cảm thấy mình thật sự ngu ngốc vô cùng.

Chỉ cần giả vờ vô tội ngoan ngoãn, dịu dàng quan tâm, Quý Thư Ngôn sẽ để ý đến hắn sao?

Sẽ không!

Trong mắt Quý Thư Ngôn hắn chỉ là một tên nhãi ranh còn chưa trưởng thành, căn bản không quan trọng càng không có chỗ đứng ở trong lòng anh.

Quý Thư Ngôn dịu dàng kiên nhẫn với hắn, thậm chí có chút thương xót. Nhưng Quý Thư Ngôn vĩnh viễn sẽ không bao giờ yêu hắn. Hắn chỉ có thể tự mình đánh vỡ sự tín nhiệm anh dành cho hắn, căn bản giữa hai người không thể tồn tại thứ gọi là tình yêu.

Đoàn Chấp nhắm mắt, ngón tay luồn qua mái tóc mềm mại của Quý Thư Ngôn, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve đuôi lông mày ấy, giống như một quý ông am hiểu chuyện ái tình. Nhưng vẻ mặt của hắn lại hoàn toàn bất đồng, trong ánh mắt trần trụi du͙© vọиɠ hệt như một con dã thú chưa thỏa mãn thú tính.

Ánh mắt Đoàn Chấp nhìn Quý Thư Ngôn kỳ thật vẫn luôn không trong sạch.

Hắn đã cố gắng kiềm chế bản thân, thế nhưng cuối cùng vẫn thất bại.

Hắn buông lỏng Quý Thư Ngôn ra.

Mùi hoa quế tháng Mười thơm ngào ngạt, ngọt đến mê người. Những bông hoa quế chỉ bằng hạt gạo theo chiều gió hạ cánh xuống mặt đất, mỏng gần như không thấy, lưu lại hương vị dịu ngọt thoang thoảng.

Quý Thư Ngôn nằm ở trên sô pha, bờ ngực phập phồng, anh thở hổn hển không thể tin được nhìn hắn.

Ánh mắt kia đầy xa lạ, phòng bị, còn lạnh lẽo hơn so với lần đầu gặp mặt.

Đoàn Chấp chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Hắn nhẹ nhàng lau sạch vết máu trên môi anh, vừa rồi hôn Quý Thư Ngôn cắn chặt môi, máu tươi cũng dính lại trên môi hắn.

Làn gió đêm khẽ lướt qua hai người, tháng Mười năm ấy Đoàn Chấp thì thầm.

"Người cháu thích là chú, Quý Thư Ngôn."