"Hộc, hộc, hộc." Trương Trí lúc này giống như thoát lực mà thở hổn hển.
Anh ta cảm thấy thực sự quá kí©h thí©ɧ rồi, lần đầu tiên tiếp xúc gần như vậy với thứ quái dị như vậy, nếu như là người khác thì chắc chắn không cầm cự nổi cũng may anh ta có định lực kinh người mới không bị dọa mà khóc hét lên.
Cậu ngồi ở bàn giữa tuy không thể thấy được cử động của Tử Lâm nhưng từ sự thay đổi của con quái vật thì cũng biết được cậu ta đã làm gì đó nên quái vật mới rời đi, thế là cậu xoay người nhìn về phía cậu ta.
Tử Lâm thấy cậu xoay xuống liền nháy mắt mỉm cười.
Cậu muốn hỏi xem rốt cuộc là thế nào nhưng nếu Tử Lâm không muốn Trương Trí biết thì lúc này hỏi không phải sẽ lộ bí mật của Tử Lâm sao, cuối cùng do dự một lúc cậu cũng không mở miệng ra hỏi.
"Tử Lâm." Trương Trí sau khi bình ổn trở lại liền lên tiếng gọi "Lúc nãy có phải trên người tôi có thứ gì đúng không."
Dù không thấy nhưng anh ta vẫn là một huyền môn chính thống, vẫn có thể cảm nhận được chút bất thường trong chuyện này, thứ quái vật kia nhắm vào rõ ràng là anh ta, nếu như không phải bị hạn chế thì có lẽ con quái vật đó đã nhào vào xé xác anh ta thành từng mảnh.
"Anh đã dính bùa hút quỷ của đám người kia." Tử Lâm cũng không cần dấu diếm.
"Bùa hút quỷ." Trương Trí kinh ngạc "Dính vào lúc nào thế, rõ ràng anh đi cùng hai người mà."
"Có lẽ bọn chúng còn ở đây, nhưng không biết ở phòng nào mà thôi." Tử Lâm hai mắt trở nên âm trầm, tuy bùa chú bình thường không thể sử dụng đối phó với những thứ bên trong huyệt động, nhưng nếu đạo hạnh cao thâm thì sử dụng trên người bình thường vẫn có thể.
Trương Trí không biết bị dính bùa vào lúc nào, trong khi bọn họ chưa từng tách ra, vậy chỉ có một suy đoán.
"Bọn chúng dùng bùa trên người mình để chúng ta bỏ qua sự hiện diện của chúng." Trương Trí khó tin nói, chẳng lẽ trong số chúng có người đạo hạnh thực sự cao thâm như vậy.
"Đừng nghĩ nữa, chắc chắn những bùa chú cấp cao như vậy không thể nào có nhiều được, chúng đã liều lĩnh sài như vậy thì đến khi nguy cấp chắc chắn không thể sống sót nổi." Tử Lâm thở dài nói, chiêu này của bọn họ thật sự rất ngu ngốc, hại địch tám mươi hại mình một trăm.
"Cậu nói đúng." Trương Trí gật đầu, anh ta đúng là may mắn khi đi cùng Tử Lâm, nếu không chết lúc nào cũng không hay.
Cậu nhìn hai người rồi khẽ hỏi "Giờ chúng ta làm gì đây."
Hiện tại đang trong giờ học, con quái vật có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, nếu bây giờ đi ra ngoài rất có thể đυ.ng độ với nó, không những vậy, hiện tại bọn họ ờ trên tâng hai còn phải đi xuống một tầng mới có thể chạy ra ngoài trường học, như vậy nguy cơ thật sự rất cao.
"Ở lại chờ chuông tiếp theo." Tử Lâm quả quyết nói, cậu ta không thể để cậu liều lĩnh cùng mình, bằng mọi cách đều phải giữ an toàn cho cậu.
Cậu cùng Trương Trí không có dị nghị, tiếp tục ngồi trên ghế bắt đầu chờ đợi hồi chuông tiếp theo.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Cạch, một tiếng động nhỏ vang lên trong phòng.
"Tiếng gì vậy." Cậu hỏi, tiếng động rất gần bên tai, giống như nó phát ra từ trong phòng này vậy.
"Sịt." Trương Trí run giọng chửi một tiếng.
Trong lúc lơ đãng anh ta đa để tay lên chỗ để tay trên ghế, lúc này bỗng nhiên cái sợi dây trên ghế bỗng nhiên chuyển động quấn qua tay anh ta rồi khóa lại, cả quá trình anh ta đều ngẩn người đến khi tiếng vang nhỏ vang lên anh ta mới giật mình phản ứng nhưng đã quá trễ.
Một dòng diện nhỏ từ trong sợi dây tràn ra, chạm vào da thịt khiến anh ta giật thót mà chửi ra thành tiếng, sự tê tê từ cánh tay dần dần truyền ra khắp người khiến thần kinh anh bắt đầu trì trệ.
Tử Lâm cảm thấy không ổn liền bật khỏi ghế mà chạy lại, cậu ta nhìn cơ thể run rẩy của Trương Trí liền nhắm ngay vào sợi dây trên tay anh ta mà cầm lấy.
Cậu thấy vậy cũng chạy lại giúp đở, nhưng may mắn Trương Trí chỉ bị một bên tai, luồng điện truyền qua không quá mạnh nên anh ta cũng không hoàn toàn bị mất lý trí.
"Làm sao đây." Cậu sốt ruột nhìn Tử Lâm cầm sợi dây kéo, nhưng nói chẳng có chút xi nhê gì, còn chẳng thể kéo rộng nó ra để tay của Trương Trí rút ra.
Tử Lâm không trả lời mà tiếp tục kéo, sợi dây này thật sự rất kỳ quái tuy nó rất mỏng nhưng lại rất chắc chắn.
Không thể tiếp tục để anh ta như vậy, cậu ta liền lấy một lá bùa sau đó dán lên sợi dây, Trương Trí bắt kịp thời cơ rồi rút tay ra.
"Phù... Phù." Trương Trí đau đớn thở một cách khó khăn, cả người anh ta đều đau đớn tê tê, hai tay cùng hai chân run rẩy không thôi.
"Tử Lâm xin lỗi lại phú một tấm bùa của cậu rồi." Anh ta đầy hối lỗi nói, chỉ vì sự ngu ngốc của anh ta mà cậu ta phải sử dụng hai lá bùa liên tục.
Ở bên ngoài bùa chú mạnh như của cậu ta đã rất hiếm rồi ngàn vàng cũng khó cầu, vậy thì trong huyệt động nó lại càng trở thành báu vật hơn nữa, vậy mà cậu ta lại sử dung hai lá để cứu anh ta, cảm thấy bản thân anh ta chẳng khác nào một gánh nặng.
Cậu nhìn hai người rồi thở dài sau đó tiếp tục nhìn về phía cửa, lúc này cậu vô tình nhìn thấy bốn cái bóng lướt qua phòng với tốc độ cực kỳ nhanh.
"Tử Lâm." Cậu khẽ gọi.
Tử Lâm xoay đầu nghi hoặc đi đến chỗ cậu.
"Ngồi vào chỗ đi, tôi vừa thấy ba người đi xuống lầu đấy." Cậu chỉ ra cửa rồi nói.
Tử Lâm gật đầu xem như hiểu ý trong lời nói của cậu, cậu ta trở lại bàn của mình rồi cùng cậu nhìn ra bên ngoài cửa.
Hai người cùng nhau chờ đợi tiếng động ờ bên ngoài.