"Cái quái gì thế này." Đọc xong Trương Trí không nhịn được liền nói lớn.
Tử Lâm nhanh chóng chừng mắt nhìn anh ta.
Trương Trí vội vàng bịt miệng lại sau đó tỏ vẻ hối lỗi.
"Đây mà là bản cam kết cái gì." Ẩn Kỳ cũng bất bình nói "Nếu đưa ra ngoài thì chẳng phải là trò cười."
"Không những ngôi trường này nằm ở một hòn đảo tách biệt mà giấy tờ được viết ra cũng quá không đúng rồi." Ẩn Sơn cũng gật đầu nói vào.
"Làm sao ma có bậc phụ huynh vô trách nhiệm như thế được." Trương Trí tức giận nói "Đây chẳng khác nào là bỏ mặc bọn nhỏ."
"Mọi người xem cái này đi." Tử Lâm nhìn một tờ giấy trong sắp giấy rồi rút ra để trước mắt mọi người.
Tờ giấy này khá nhăn nheo, bên trên có rất nhiều chữ nhỏ chi chít, mỗi chữ viết đều cảm nhận được sự hối hận của người viết.
Tôi tên là Như Lỗi, là một cô giáo bị học sinh thảm hại rồi bị đuổi khỏi trường, một năm trước tôi nhận được một lá thư thông báo nhận việt ở một hòn đảo.
Lúc đầu tôi khá bất ngờ cùng cảm thấy kỳ lạ, nhưng sau khi bị đuổi khỏi trường học, dù tôi có xin bất cứ đâu cũng không tìm được việc làm, đã vài tháng tôi không thể làm gì ra tiền, cha mẹ cũng đang chờ tôi gửi tiền dưỡng già, rơi vào đường cùng tôi liền chấp nhận đi đến trường học xem thử.
Nơi này thật sự rất tốt, trường học cũng rất to lớn rộng rãi, sau khi gặp hiệu trưởng tôi liền bị số tiền mình được nhận khi dậy học ở đây lại có thể nhiều như vậy, nhưng với điều kiện tôi không được rời khỏi đây hay tiết lộ bất cứ thông tin gì.
Dù trong lòng cảm thấy bất an nhưng tôi vẫn đồng ý, sau khi chuyển số tiền một năm về cho gia đình tôi liền ở lại đây bắt đầu lam giáo viên, điện thoại di động không có tín hiệu, những thiết bị điện tử khác cũng không thể đăng nhập, máy tính chỉ dùng để lưu bản thảo cùng giáo trình.
Lúc này ngôi trường chỉ vừa được xây dựng không lâu, vẫn chưa có bất kỳ học sinh nào, nhưng theo những gì họ nói ngôi trường này dùng để dạy dỗ những đứa nhỏ hư, phản nghịch.
Lúc đó tôi đã nghĩ nơi này thật tốt, nếu có thể dạy dỗ những đứa nhỏ hư hổng đó thì sẽ không có người bị thảm hại như tôi, tôi rất thích làm một giáo viên tốt, muốn trao dồi kiến thức cho học sinh của mình, nhưng cuối cùng bị chính những học sinh mình yêu quý nhất hại.
Sau khi làm quen với cuộc sống ở đây tôi cuối cùng cũng nhìn thấy ba mươi đứa nhỏ từ trên thuyền đi xuống.
Tâm trạng lúc ấy của tôi thật sự thấp hõm.
Trong trường này ngoại trừ tôi thì còn có mười người khác, tôi không biết họ có phải giáo viên như mình không, nhưng trong họ thật kỳ lạ, những cái nhìn của họ khiến tôi sợ hãi, họ nhìn tôi giống như con mồi vậy.
Thật sự rất kỳ lạ.
Nội dung của tờ giấy đến đây liền hết, khiến sáu người bốn mắt nhìn nhau đầy khó hiểu.
Tử Lâm nhìn sắp giấy tiếp tục tìm kiếm xem có tờ nào có nét chữ giống vậy hay không.
Đúng như cậu ta nghĩ, tờ giấy có nét chữ giống vậy vẫn còn, nhưng tờ giấy đã bị rách một chút ở cuối, lúc nãy khi thấy tờ giấy cậu ta đã định bỏ qua vì bị rách, nhưng may mắn đã không làm như vậy.
Tử Lâm rút ra rồi để trước mắt mọi người.
Ngôi trường này là gì vậy, rốt cuộc là gì vậy, tôi sợ quá, thật sự sợ quá.
Nơi này là địa ngục, là địa ngục sao, không các người đang phạm tội, các người là cầm thú, đừng mà đừng mà.
Tôi không dám đứng ra, tôi sợ quá, sao bọn họ có thể làm như vậy.
Mỗi tuần đều có một nhóm người đến đây, tôi sợ quá nên không dám bước ra khỏi phòng.
Rốt cuộc nơi này là cái quái gì vậy.
Tờ giấy chỉ nhìn được đến đây, phía dưới còn có thêm một dòng chữ nhưng đã bị xé rách chỉ đọc được một phần.
Bọn hắn dám làm như vậy.
Tôi đã không còn.
Quỷ dữ, cầm thú.
Không phải con người.
"Rốt cuộc những chỗ bị rách là gì vậy." Ẩn Kỳ sốt ruột nói, cuối cùng xảy ra chuyện gì.
"Tôi có thể đoán được một chút." Trương Trí suy ngẫm nói "Có thể cô ấy đã bị hành hạ, thậm chí là bị xâm phạm, vì vậy cô ấy mới chửi rủa những người đó như vậy."
"Còn một tờ nữa này." Tử Lâm lấy một tờ có nét chữ gần giống vậy ra.
Tờ giấy này thật sự bị nhồi nhét rất thê thảm, nét chữ đúng như Tử Lâm nói chỉ là giống thôi, không thể xác định là cùng một người bởi vì những chữ viết này thật sự rất nguệch ngoạc, giống như người viết đã không còn sức lực vậy.
Có người chết rồi... Em ấy chết rồi, cô bé còn chưa kip trưởng thành vậy mà bị các người chơi chết rồi...
Sao lại vậy, người nhà cô bé không truy cứu, sao lại như vậy, khốn kiếp, khốn kiếp tại sao các người không chết đi, tại sao.
Lại thêm một đứa nhỏ ngã xuống.
Mỗi ngày tôi đều hỏi tại sao lại như vậy, chẳng lẽ chúng tôi thực sự bị vứt bỏ rồi, không ai có thể cứu chúng tôi cả.
Không tôi phải cứu các em ấy, các em ấy thật sự còn quá nhỏ.
Hahaha, quả báo, quả báo đến rồi.
Những dòng chữ ngắt quãng, sự phẫn nộ bất lực, quyết tâm cuối cùng là sự giải thoát, một tờ giấy nhưng chứa đựng rất nhiều tâm tình của một người.
Đọc xong sáu người đều trở nên chết lặng, đây rốt cuộc là thực hay mơ, thời đại bọn họ đang sống thực sự có người làm chuyện tán tận lương tâm như vậy sao, rốt cuộc gia đình của những đứa nhỏ vô tội kia đã suy nghĩ thế nào mà đưa chúng vào cái địa ngục đau thương này.