Ẩn Cao nghe Tử Lâm nói liền trầm ngâm, anh ta hiểu được những gì cậu ta muốn diễn tả.
Bọn họ giống như là diễn viên trong một bộ phim được tạo ra từ một thứ gì đó có sức mạnh rất to lớn, nó tìm kiếm niềm vui bằng việc xem bọn họ lòng vòng trong môt huyệt động được tạo ra từ oán hận.
Nhưng huyệt động là sự kiểm soát từ người tạo ra nó, thứ đó chỉ có thể hẹn ước rồi ra quy chế cho huyệt động.
Những diễn viên lạc vào huyệt động sẽ không chết trong một lần, nó sẽ để một cơ chế an toàn nào đó để giúp bộ phim hấp dẫn hơn, khiến nó vui vẻ hơn khi xem phim.
Mà bọn họ chính là diễn viên tạo niềm vui cho nó.
"Ý anh là dù đây thật sự là huyệt động lặp lại thì vẫn có một con đường sống cho tất cả chúng ta." Ẩn Sơn nghiêm túc nói, đây đúng là một tin tức tốt.
Tử Lâm không gật đầu cũng không lắc đầu, cậu ta chỉ nói "Cố gắng mà sống đi, huyệt động này khó hơn những gì tôi nói."
Ba người Ẩn gia lúc nãy còn thở phào nhẹ nhõm nhưng khi nghe Tử Lâm nói như thế khuôn mặt lại căn chặt, tay nắm lại vào nhau hơi thở khó khăn, sự sợ hãi từ từ ăn mòn tâm trí của bọn họ.
Bốp.
Cậu không nhịn được mà đánh mạnh vào tay Tử Lâm một cái sau đó lườm cậu ta.
Tử Lâm nhìn cậu đầy tủi thân, nhưng vẫn im miệng lại không tiếp tục nói nữa.
"Đừng nghe cậu ta nói quá." Cậu nhìn ba người nét mặt nghiêm trọng liền an ủi "Phải tìm được cửa ra trước khi ác linh có thể thoát khỏi sự kìm hãm của thứ đó."
"Cậu nói đúng." Ẩn Cao gật đầu rồi đưa những tờ giấy lấy được trong học bàn ra "Đây có lẽ là manh mối."
Tử Lâm đưa tay cầm lấy rồi mở ra xem.
Cậu cùng Trương Trí cung9bu lại nhìn cùng.
"Lúc mọi người tỉnh dậy ở đâu." Ẩn Kỳ khẽ hỏi, không biết bên trên hòn đảo này rốt cuộc có bao nhiêu nơi.
"Chúng tôi ở ký túc xá." Cậu thu hồi lại ánh mắt rồi nhìn bọn họ đầy hối lỗi "Xin lỗi chúng tôi đi quá nhanh nên không tìm được manh mối gì cả."
"Ở ký túc xá có thứ đó, nó rất xảo quyệt nên không thể ở lại lâu." Tử Lâm nói thêm vào, không phải bọn họ không muốn tìm manh mối, mà cậu ta cảm nhận được thứ đó thực sự rất nguy hiểm.
"Ác linh rốt cuộc đã tạo ra bao nhiêu con quái vật." Ẩn Sơn sợ hãi nói.
"Sao gọi là quái vật." Cậu khó hiểu nói, chẳng lẽ trong huyệt không phải đều là linh hồn hết sao.
"Quái vật là thứ chúng ta đã nhìn thấy. nó được tạo ra từ ác linh." Tử Lâm nhìn cậu rồi giải thích "Mà ác linh có thể tạo ra quái vật là những ác linh đã cắn nuốt những ác linh khác, vì vậy những thứ được tạo ra không phải linh hồn mà là oán hận, người khác gọi bọn chúng là quái vật."
"Thì ra là vậy." Cậu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
"Vậy chúng ta làm gì bây giờ." Ẩn Kỳ hỏi, không thể tiếp tục tốn thời gian hơn nữa, nếu không một người cũng không thoát được.
"Cách duy nhất chính là tìm manh mối, tìm được cánh cửa mà ác linh đã để." Tử Lâm đứng dậy rồi nắm lấy tay cậu cùng kéo cậu lên "Huyệt động lặp lại không cần thiết tìm thấy tất cả bí mật của nơi này."
"Cậu nói đúng." Ẩn Cao hiểu rõ liền gật đầu đồng ý, đúng là bọn họ cần tìm manh mối cánh cửa.
Sáu người men theo đường cây mà đi đến ngôi trường, sân trường thật sự quá rộng, nhưng ngôi trường lại chỉ vỏn vẹn ba tầng lầu, mỗi tầng chỉ có năm phòng học, căn tin được xây dựng theo kiểu nhà kính bọn họ nhìn bên ngoài vao liền thấy bên trong chỉ duy nhất một cái bàn.
Sáu người bước vào trong trường học, đầu tiên bọn họ tìm phía dưới tầng, nơi này có hai phòng giáo viên, một phòng mở toang còn một phòng đóng chặt.
Đề phòng nhìn quanh bốn phía sau đó nhanh chóng đi vào đóng cửa lại.
Căn phòng chỉ có hai cái bàn, trên mặt đất rớt đầy giấy tờ cùng đồ vật.
Trên bàn có một cái máy tính củ, màn hình đã vỡ nát.
"Tìm thử xem có thứ gì đáng giá không." Tử Lâm ngồi dưới đất rồi nhặt từng mảnh giấy lên.
Những người khác cũng nhanh chóng lam theo.
Trong căn phòng có ánh sáng mờ nhạt, sáu người ngồi trên sàn nha bắt đầu lụm những tờ giấy trên mặt đất rồi xem những chữ được ghi trên nó.
Cậu lụm vài tờ nhưng bên trong lại chẳng có chữ gì cả, hoặc chỉ là giấy ghi những nội dung học tập bình thường.
"Đây là danh sách tên sao." Trương Trí cầm một tờ giấy đưa ra.
Bên trên tờ giấy la một danh sách gồm ba mươi người, còn có tên tuổi của từng người.
"Đây là giấy cam kết." Ẩn Sơn cũng đưa một tờ giấy ra, bên trên có hai dấu ấn cùng chữ ký.
"Ở đây cũng có." Ẩn Kỳ cũng cầm một tờ giấy lên.
Sáu người nhanh chóng phân chia tất cả loại giấy ra, trừ những tờ giấy trắng không có chữ gì, còn lại đều có thể là thông tin hữu ích.
Bọn họ gôm lại sau đó để tờ giấy lên bàn, sáu người đứng bền bàn chụm đầu lại với nhau.
"Tờ danh sách ba mươi người chắc chắn sẽ có ba mươi giấy cam kết." Tử Lâm nhìn đống giấy rồi nói.
Trong danh sách này đa số là những cô cậu trẻ tuổi chỉ vừa mười tám đến hai mươi, nhưng trong đây cũng có một cô bé chỉ vừa mười sáu tuổi.
Ẩn Cao nhanh chóng tìm ra những tờ giấy có hai dấu ấn cùng chữ ký sau đó để sang một bên.
Lúc này bọn họ mới nhìn nội dung của bản cam kết này.
Ngày xx, bản cam kết.
Chúng tôi chấp nhận ký gửi con cái đến đây học tập, nhà trường sẽ có toàn quyền quyết định đối với đứa nhỏ được đưa vào trong.
Chúng tôi sẽ không xen vào cách giáo dục của nhà trường đối với đứa nhỏ ngỗ nghịch này, chỉ mong nó có thể trở thành người đúng đắn.
Bên dưới người ký tên có ba phần chữ ký, hai chữ ký có lẽ là hiệu trưởng cùng người nhà còn lại có lẽ là của bản thân người bị đưa đi.